Danh sách Chapter

Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


“Ôi! Siêu nhân ngất rồi!” Những sinh viên lo lắng hét lên.

An Lam bò dậy khỏi người Dương Thiên, nhìn thấy hắn bất tỉnh nhân sự thì lập tức khóc nức nở.

“Siêu nhân, anh làm sao thế? Anh mau tỉnh lại đi!” Cô khóc lóc nói.

An Lam đang muốn chạm vào Dương Thiên thì thân thể hắn lập tức xuất hiện một luồng ánh sáng màu đỏ.

Sau đó Dương Thiên đang ngất xỉu trên mặt đất lập tức biến mất.

Dương Thiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên giường nhà mình.

Hắn chuẩn bị đứng dậy rời giường, nhưng lại cảm giác toàn thân đau nhức, cả người không chút sức lực.

“Dương Thiên, rốt cuộc anh cũng đã tỉnh!” Một giọng nói mừng rỡ truyền tới.

Long Thiên Y đứng ở cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dương Thiên, trên tay còn cầm theo một bát canh.

“Nào! Đây là canh gà hầm nhân sâm, anh mau uống đi!” Long Thiên Y cười, đưa bát canh trong tay cho Dương Thiên.


Dương Thiên dùng sức chống đỡ thân thể, hắn dựa vào đầu giường, uống cạn bát canh.

“Mùi vị không tồi, cô hầm à?” Dương Thiên cảm thấy hương vị không tệ lắm, tò mò hỏi.

“Không phải tôi, là chị Trân Trân nấu đấy.” Long Thiên Y phủ nhận, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ không bình thường.

“Đúng rồi, những sinh viên đại học An như thế nào rồi?” Dương Thiên nhớ đến chuyện vừa xảy ra, nhanh chóng hỏi.

“Không có việc gì! Những sinh viên đó chỉ bị hoảng hốt một chút mà thôi, không có thương vong nào cả.

Tôi nói này, Dương Thiên, sao anh lại ngốc như thế hả? Vì cứu người mà suýt chút nữa mất cả tính mạng! Anh đã hôm mê ba ngày rồi đấy, giờ tỉnh lại là may rồi.” Long Thiên Y trách cứ Dương Thiên.

“Tôi hôn mê ba ngày rồi?” Dương Thiên không có cảm giác gì, không ngờ bản thân mình lại hôn mê lâu như vậy.

Hắn mỉm cười nhìn Long Thiên Y: “Ha ha, cô không biết tình hình lúc đó đâu, lửa thì lớn, mà trên lầu có tận 200 mạng sống cần được cứu! Tôi có năng lực, thế nên mới dùng năng lực của mình cứu bọn họ!”
“Anh đúng là ngốc nghếch mà!” Long Thiên Y bất mãn.

“Được rồi, mau uống canh đi, uống xong tôi đưa anh đến gặp một người!”
Dương Thiên uống xong bát canh thì cũng cảm thấy thể lực của mình khôi phục được một chút.

Bát canh này có tác dụng rất lớn, chắc là phải dùng nhân sâm ngàn năm để hầm.

Hắn không còn nhân sâm ngàn năm, chắc chắn là Long Thiên Y đã lấy cho hắn.

Dương Thiên xuống giường, mặc dù tay chân vẫn bủn rủn, nhưng đi lại bình thường hoàn toàn không vấn đề.

Dương Thiên đi theo Long Thiên Y ra ngoài.

Lúc này, có một người đàn ông trung niên cao gầy đang đứng ở bên ngoài.

Người này khẽ nhắm mắt lại, lá cây và đất đá xung quanh không ngừng xoay tròn, trong không khí thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng nổ nhỏ, đất đá va vào nhau.

Một viên đá nhỏ bay vút đi, xuyên thủng qua cây cổ thụ nhưng tốc độ không hề giảm chút nào, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.


Cảnh tượng thực sự vô cùng kh ủng bố.

Một lát sau, người đàn ông trung niên mới chậm rãi mở mắt ra.

Ông ta nhìn Dương Thiên và Long Thiên Y, gương mặt lộ ra nụ cười ấm áp: “Người anh em Dương Thiên, cậu tỉnh rồi à?”
Dương Thiên nhìn người đàn ông trung niên, đang nghĩ ngợi không biết phải xưng hô như thế nào thì Long Thiên Y đã giới thiệu.

“Vị này chính là Phong vương tiền bối Triệu Phong Cực!” Long Thiên Y tươi cười nói với Dương Thiên.

Phong vương? Dương Thiên nhìn người đàn ông có nụ cười ấm áp trước mặt mà khẽ giật mình.

Trong danh sách những dị năng, cấp B phong làm vương, cấp A xưng là hoàng! Người đàn ông trung niên nhìn qua thì bình thường này ấy vậy mà lại là một cường giả cấp B.

“Dương Thiên xin chào Phong vương tiến bối” Dương Thiên nhanh chóng chào hỏi.

“Ha ha, không tồi!” Triệu Phong Cực tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vai Dương Thiên: “Bây giờ người trẻ tuổi rất hiếm có người xả thân vì nghĩa như cậu.”
“Dương Thiên, Phong vương tiền bối không mấy khi khen ngợi ai đâu, tôi cũng chưa từng được ông ấy khen bao giờ.” Long Thiên Y hâm mộ nói.

“Ha ha...” Dương Thiên chỉ có thể cười ngây ngô hai tiếng.

“Đúng rồi, hai gã Ninja kia đâu?”Dương Thiên nhớ đến hai Ninja của tiểu quốc đảo đi ăn trộm thuốc.

“Không cần lo lắng, Dương Thiên, hai tên Ninja đó đã bị Phong vương tiền bối bắt rồi, thuốc cũng đã đưa đến viện nghiên cứu Hoa Hạ, nhiệm vụ của tôi ở thành phố Hải cũng coi như hoàn thành.” Long Thiên Y cười nói, nhưng sắc mặt lại trở nên ảm đạm: “Chỉ là những người đã mất trong trận hỏa hoạn lần đó không thể nào sống lại được.”
“Được rồi, Thiên Y, không cần phải đau buồn quá như vậy! Cô cũng không cố ý, tất cả là do những thế lực chết tiệt kia.


Một ngày nào đó, Long tổ chúng ta sẽ tiêu diệt toàn bộ những thế lực đáng chết đó!” Gương mặt Phong vương Triệu Phong Cực tràn đầy thù hận.

Dương Thiên lập tức cảm thấy có một luồng áp lực tỏa ra, bản thân hắn sắp không chịu đựng được nữa rồi.

“Xin lỗi, tôi không chú ý!” Triệu Phong Cực cường ngượng, nhanh chóng thu hồi khí thế của mình, lúc này mới giống như một người bình thường.

“Dương Thiên, lần này cậu nổi tiếng rồi.” Long Thiên Y nhìn Dương Thiên, cười hì hì nói/ Cô mở di động, đưa cho Dương Thiên xem.

Tin tức hầu như xoay quanh đề tài đại học An.

“Siêu nhân thần bí xuất hiện, cứu gần hai trăm sinh viên và giáo viên khỏi tình trạng ngàn cân treo sợi tóc!”
“Đại học An xuất hiện siêu nhân, năng lực khống chế nước vô địch!”
“Thì ra siêu nhân luôn ở bên cạnh chúng ta!”
...!
Hàng loạt các tin tức như vậy, bên cạnh còn có hình ảnh Dương Thiên khoác chiếc chăn kỳ quái.

Có hình ảnh hắn ôm các sinh viên nhảy xuống, thậm chí còn có hình ảnh cuối cùng hắn không chịu nổi mà ngất đi..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận