Danh sách Chapter

Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Diệp Tế Muội đương nhiên không chịu nhận ngân phiếu của Ninh phu nhân: "Hai món đồ trang sức này thì ta ngẩng mặt tiếp nhận, nhưng ngân phiếu này ta không thể nhận, bà lấy lại đi."
 
Nhận ngân phiếu của bà ấy tượng trưng cho chuyện gì? Chẳng phải là giống như tỏ ra mình nuôi Diệp Trăn Trăn mấy năm nay là thèm muốn tiền bạc.
 
Ninh phu nhân lại không chịu nhận, chỉ đau khổ cầu xin: "Diệp tỷ tỷ, ngươi cứ cầm lấy đi. Bà nhận lấy, trong lòng ta mới có thể dễ chịu hơn một chút, nếu không, ta, ta cái này trong lòng khó chịu a."

 
Diệp Tế Muội thấy vẻ mặt lã chã chực khóc của bà ấy, trong lòng cũng có chút thương cảm.
 
Bà ở bên cạnh thấy rất rõ ràng, vừa rồi Diệp Trăn Trăn trầm mặc thì tương đương với cự tuyệt cùng Ninh phu nhân nhận nhau, nhất định trong lòng Ninh phu nhân lúc này rất khó chịu.
 
Chẳng qua Diệp Tế Muội nghĩ nghĩ, vẫn là không nhận mấy tờ ngân phiếu này.
 
Hiện tại trong lòng bà cũng hồ đồ, không biết Ninh phu nhân rốt cuộc có phải mẹ ruột của Diệp Trăn Trăn hay không.
 
Nếu nói không phải, nhìn Ninh phu nhân chân tình bộc lộ, không phải mẹ ruột có thể như thế sao? Nhưng phải nói là, vừa rồi Hứa Du Ninh hỏi thực ra cũng có đạo lý. Hơn nữa Diệp Tế Muội cũng chú ý tới, đến bây giờ Ninh phu nhân cũng không nói ra nguyên nhân năm đó vứt bỏ Diệp Trăn Trăn. Ngay cả thân phận thực sự của bà ấy, bà ấy cũng không nói rõ ràng.
 

Cứ như vậy, Diệp Tế Muội có thể yên tâm giao Diệp Trăn Trăn cho bà ấy sao? Biết người biết mặt không biết lòng, ngộ ngỡ Ninh phu nhân này thật sự là người xấu, giao Diệp Trăn Trăn bà ấy chẳng phải giống như đưa dê vào miệng cọp?
 
Với lại quả thật bà không chưa từng nghĩ sẽ để Diệp Trăn Trăn rời khỏi bà.
 

Không thể để một nữ nhi bà một tay nuôi lớn, lúc này có mẹ ruột tới nhận thân, muốn lập tức mang nàng đi, vậy mình đây coi là cái gì?
 
Ở trong lòng Diệp Tế Muội, Diệp Trăn Trăn đã sớm là nữ nhi huyết nhục tương liên của bà. Bà cũng thừa nhận bà ích kỷ, cho dù Ninh phu nhân vừa mới có bằng chứng chứng minh bà ấy chính là mẹ ruột của Diệp Trăn Trăn, bà cũng tuyệt đối sẽ không để Ninh phu nhân mang Diệp Trăn Trăn rời khỏi mình.
 
Chỉ có thể nói về sau mọi người làm thân thích tới lui, Ninh phu nhân có thể thường xuyên tới thăm Diệp Trăn Trăn, về phần cái khác thì không bàn đến nữa.
 
Cho nên như vậy bà còn có thể nhận bạc của Ninh phu nhân? Sau này bà còn hùng hồn ở trước mặt Ninh phu nhân như thế nào? Bao nhiêu bạc bà cũng không thể nhận.
 
Mà Ninh phu nhân thấy bà kiên trì, cuối cùng cũng đành phải thôi.
 
Ngô tẩu lại tới thúc giục, nói sắc trời đã không còn sớm, không quay lại thì người trong phủ sẽ phải nghi ngờ, đến lúc đó có lời nào thổi tới trong tai lão gia, chuyện này sẽ khó giải quyết.
 
Ninh phu nhân nghe vậy, cũng chỉ có thể từ biệt Diệp Tế Muội. Cuối cùng bà nói muốn ôm một cái Diệp Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn suy nghĩ một chút, đáp ứng. Từ sau lưng Hứa Du Ninh đi tới , mặc cho Ninh phu nhân ôm nàng trong ngực, một bên rơi lệ vuốt ve mặt của nàng, đồng thời khóc gọi con của ta.
 
Cuối cùng vẫn là Ngô tẩu tiến lên đây an ủi bà ấy một hồi lâu, mới tách hai người ra được. Vừa đi còn không ngừng quay đầu nhìn Diệp Trăn Trăn, cho đến cũng không nhìn thấy nữa, mới chảy nước mắt rời đi.
 
Nhìn thấy Ninh phu nhân cuối cùng đã đi, Diệp Trăn Trăn còn đứng ở bên cạnh hắn, tâm trạng căng thẳng của Hứa Du Ninh mới dần dần trầm tĩnh lại, có điều trong lòng vẫn là sợ không thôi.
 
Thế nhưng một cái tay vẫn nắm thật chặt tay Diệp Trăn Trăn, không có ý định muốn thả ra.
 
Hắn có thể lừa gạt được những người khác, nhưng hắn không gạt được chính mình, vừa rồi hắn thật sự sợ hãi, sợ hãi Ninh phu nhân sẽ đưa Diệp Trăn Trăn về bên cạnh cha ruột của nàng, về sau hắn sẽ không thể ở bên Diệp Trăn Trăn nữa.
 
Hắn căn bản không có cách nào chấp nhận Diệp Trăn Trăn rời khỏi hắn một bước. Nếu quả thật là như thế, hắn nghĩ hắn rất có thể sẽ điên dại.
 
Cho nên hắn thậm chí tình nguyện lật ngược phải trái đen trắng, nỗ lực chứng minh Ninh phu nhân không phải mẹ ruột của Diệp Trăn Trăn.
 
Dù sao những năm này không có Ninh phu nhân - một người mẹ ruột này, Diệp Trăn Trăn cũng sống rất tốt, mà về sau hắn cũng sẽ để Diệp Trăn Trăn có cuộc sống càng ngày càng tốt.

 
Lúc này Diệp Tế Muội cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Bà cảm thấy Ninh phu nhân đáng thương là một chuyện, nhưng muốn mang Diệp Trăn Trăn rời khỏi bà, bà chắc chắc sẽ không đồng ý.
 
Lúc này thấy Ninh phu nhân đã đi, bà nhìn Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh một chút, lại đưa tay nhẹ nhàng vỗ xuống đầu Nguyên Tiêu đứng ở bên cạnh mình, cười nói: "Còn tốt, cả nhà chúng ta vẫn còn ở bên nhau."
 
Diệp Trăn Trăn nghe lời này của bà, trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng, cũng cảm thấy có chút áy náy và tự trách.
 
Nếu không phải bởi vì nàng, vừa nãy Hứa Du Ninh và Diệp Tế Muội cũng không cần phải lo lắng như vậy đi?
 
Vội vàng muốn đi an ủi Diệp Tế Muội hai câu. Nhưng tay của nàng còn bị Hứa Du Ninh dùng sức cầm, cho dù nàng dùng sức tránh thoát mấy lần Hứa Du Ninh cũng không thả.
 
Mặc dù trước kia Hứa Du Ninh đã sớm làm chuyện thân mật hơn nắm tay với nàng rồi, nhưng đó cũng là thời điểm chỉ có hai người hắn mới làm, ngay trước mặt Diệp Tế Muội hắn đối xử với nàng vẫn là quy quy củ củ. Nhưng bây giờ Diệp Tế Muội còn ở trước mặt hai người họ, hắn lại còn nắm thật chặt tay của nàng không buông ra.
 
Trên mặt Diệp Trăn Trăn liền hơi đỏ lên. Lại dùng sức vùng vẫy một hồi, sau đó nhẹ giọng nói Hứa Du Ninh: "Ca ca, huynh buông ta ra."
 
Nào biết được đã nghe thấy Hứa Du Ninh vẻ mặt thành thật trả lời: "Không buông."
 
Hắn là quả thực không muốn buông. Vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không buông tay Diệp Trăn Trăn ra, cũng sẽ không để nàng rời khỏi hắn. Bất luận kẻ nào cũng không được.
 
Diệp Trăn Trăn cũng là không còn cách nào khác. Đành phải để mặc cho hắn nắm chặt tay mình, sau đó quay đầu nhìn Diệp Tế Muội nói: "Nương, người còn nhớ rõ trước kia ở Gia Ninh phủ con đã từng nói với người không? Con đã nói, người mãi mãi cũng là mẹ con, con cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh người. Người yên tâm, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, lời con từng nói đều sẽ giữ lời."
 
Lời này tương đương với nói cho Diệp Tế Muội rất rõ ràng, cho dù Ninh phu nhân thật sự là mẹ ruột của nàng, về sau nàng cũng tuyệt đối sẽ không đi theo Ninh phu nhân, hay cha ruột gì đó của nàng, mà là sẽ mãi mãi ở bên người Diệp Tế Muội.
 
Trong lòng Diệp Tế Muội cảm động, vành mắt liền đỏ lên.
 
"Ai... " Bà đồng ý, liên tục gật đầu: "Ta biết. Trước kia hai mẹ con chúng ta thế nhưng là sống nương tựa lẫn nhau, không quan tâm con có phải nữ nhi ruột của ta hay không, nói thế nào ta cũng sẽ không để bất kỳ ai cướp con từ bên cạnh ta. Ta còn muốn giữ lấy con đến lúc ta già nhắm mắt lại vẫn còn có thể nhìn thấy con đó."
 
Nói xong cũng cảm thấy lời nói này của mình có chút thương cảm, thế là Diệp Tế Muội liền dừng lại, chuyển sang nhìn Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh nói: "Hơn nữa ta sợ cái gì? Cho dù vừa nãy vị Ninh phu nhân kia thật sự là mẹ ruột của con, không phải con sẽ phải thành thân cùng A Ninh hả? Thành thân xong hai chúng ta không phải người một nhà sao? Ai cũng không thể chia rẽ chúng ta."
 
Trong lòng liền có một chút hối hận lúc trước không có đồng ý lời Hứa Du Ninh, để cho bọn họ thành thân sớm một chút, bằng không hiện tại cho dù cha mẹ ruột của Diệp Trăn Trăn tìm tới cửa bà cũng không sợ.

 
Nhưng lại nghĩ hiện tại cũng không muộn. Mấy ngày nữa không phải đã đến thời gian thi Đình sao? Hơn nữa đồ vật thành thân của hai người bọn họ cũng chuẩn bị không sai biệt lắm, chờ Hứa Du Ninh thi Đình xong sẽ mau chóng để cho hai người bọn họ thành thân, như vậy cho dù Ninh phu nhân kia lại đến thì cũng không có vấn đề gì.
 
Phải biết đến lúc đó nàng chẳng những là dưỡng mẫu của Diệp Trăn Trăn, mà còn là mẹ chồng của Diệp Trăn Trăn nữa, Ninh phu nhân còn có thể mang Diệp Trăn Trăn đi sao?
 
Ngẫm lại đã cảm thấy trong lòng vui sướng hài lòng, nhất thời sợ hãi và khẩn trương lúc nãy cũng biến mất .
 
Nhìn thấy Hứa Du Ninh còn nắm chặt tay Diệp Trăn Trăn không buông, lập tức biết vừa nãy trong lòng Hứa Du Ninh nhất định cũng rất sợ hãi khẩn trương, lúc này vẫn còn chưa tỉnh táo lại.
 
Bà cố ý để Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn nói chuyện riêng một chút, thế là cười nói: "Ta mang Nguyên Tiêu đi phòng bếp nấu cơm trưa, đợi nấu xong chúng ta sẽ ăn cơm nhé."
 
Nói xong, không để ý Nguyên Tiêu gọi tỷ tỷ, xoay người ôm nó đi ra bên ngoài, còn lại Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh hai người đơn độc đứng ở bên trong nhà chúnh.
 
Mà đợi đến Diệp Tế Muội vừa đi, Hứa Du Ninh nhanh chóng duỗi cánh tay tới, không nói lời gì ôm Diệp Trăn Trăn vào trong ngực hắn.
 
Chóp mũi ngửi được mùi thơm quen thuộc trong tóc nàng, cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng đang bị hắn ôm thật chặt vào trong ngực, Hứa Du Ninh mới rốt cục cảm thấy trái tim trong lồng ngực từ từ trở về vị trí ban đầu.
 
Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, bình phục tâm tình của mình.
 
Thế nhưng hắn thật sự là ôm quá chặt, Diệp Trăn Trăn cảm thấy có chút không thoải mái, thân thể động đậy, muốn bảo hắn ôm lỏng một chút.
 
Hơn nữa lúc này hai người bọn họ còn đang ở bên trong nhà chính đó, cửa nhà chính còn mở, nếu như có hàng xóm đi tới thấy được, người ta quay lưng lại không phải nói hai người bọn họ không biết xấu hổ à?
 
Bèn nhẹ giọng gọi hắn: "Ca, huynh trước thả ta ra."
 
Nhưng Hứa Du Ninh không thả. Không những không thả, còn vùi đầu vào cổ nàng, ngữ khí trầm thấp nói: "Đừng nhúc nhích, để cho ta ôm muội một cái tử tế."


0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận