Danh sách Chapter

Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Vừa nãy Diệp Trăn Trăn đã nghe Hứa Du Ninh nói hắn và Diệp Tế Muội đã ăn điểm tâm rồi, bởi vì muốn để nàng ngủ thêm một lát, cho nên không có đánh thức nàng. Còn điểm tâm hắn đã gọi chủ quán giữ lại một phần, chờ lát nữa Diệp Trăn Trăn có thể ăn ở trên xe ngựa.
 
Còn rất quan tâm nói với nàng, nếu như nàng còn nghỉ ngơi chưa đủ, vậy lát nữa cũng có thể nghỉ ở ngơi trong xe ngựa, hắn đánh ngựa chạy chậm một chút.
 
Diệp Trăn Trăn nghe vậy trên mặt lập tức đỏ bừng một mảnh.

 
Toàn gia đều ở vây quanh bàn ăn điểm tâm, chỉ có một mình nàng còn đang ngủ trên giường, trong lòng Diệp Tế Muội có thể không rõ nguyên nhân sao?
 
Nàng và Hứa Du Ninh thành thân cũng chưa được bao lâu, ở trên phương diện này vẫn rất dễ thẹn thùng. Cho nên lúc đi ra ngoài nhìn thấy Diệp Tế Muội nàng đều xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn.
 
Cũng may Diệp Tế Muội biết nàng là người da mặt mỏng, không hề trêu chọc nàng, chỉ kêu Nguyên Tiêu đang ở trong sân mặt chạy loạn, lại gọi Diệp Trăn Trăn cùng lên xe ngựa.
 
Chờ đã lên xe ngựa bà liền đưa phần điểm tâm chuẩn bị sẵn cho Diệp Trăn Trăn, bảo nàng mau tranh thủ ăn khi còn nóng.
 
Là hai miếng bánh gạo ngọt, còn có một bát cháo và một quả trứng luộc. Diệp Trăn Trăn ăn không hết, còn đưa Nguyên Tiêu một miếng bánh gạo ngọt.
 
Sau khi ăn xong nàng cầm ấm nước qua uống hai ngụm, vẫn cảm thấy ngại ngùng khi đối mặt với Diệp Tế Muội, dứt khoát liền xoay người đi đến phía trước xe ngựa, ngồi cùng Hứa Du Ninh.
 

Vốn là thời tiết dần dần nóng lên, rèm che hai đầu xe đều được cuốn hết lên, như vậy lúc xe chuyển động gió sẽ thổi vào, trong xe ngựa cũng không quá nóng. Nhưng Diệp Tế Muội biết lúc này Diệp Trăn Trăn nhất định là đang thẹn thùng, cũng nghĩ tới tiểu phu thê bọn họ thành thân mới hơn một tháng, cố tình muốn để hai người bọn họ ở cùng nhau lâu một chút, cho nên thấy Diệp Trăn Trăn đi ra ngoài xe, liền lấy cớ nói đêm hôm qua bà ngủ không ngon, bây giờ muốn nghỉ ngơi một hồi, thả rèm xe xuống.
 

Thế là chỉ còn lại Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh hai người ở bên ngoài xe ngựa.
 
Hứa Du Ninh ngồi xếp bằng, một tay kéo dây cương, một tay cầm roi ngựa. Nhưng roi ngựa hắn không cần dùng tới.
 
Hiện tại đã đi trên đường lớn, hai bên trên đường đều là cây cối xanh um tươi tốt, còn có ruộng đồng tĩnh mịch, phong cảnh rất đẹp, cứ đi từ từ cũng rất tốt.
 
Diệp Trăn Trăn học theo hắn ngồi xếp bằng ở bên cạnh hắn, cũng không nói chuyện, thân thể nghiêng tới, đầu tựa ở trên vai hắn.
 
Mặc dù đã là mùa hè, nhưng bây giờ mặt trời còn chưa mọc, vẫn còn hơi lạnh. Hứa Du Ninh thấy xiêm áo trên người Diệp Trăn Trăn đơn bạc, lập tức đưa tay cởi áo khoát nửa cánh tay choàng lên người nàng.
 
Vừa cười hỏi nàng: "Sao không ngồi ở trong xe ngựa?"
 
Mặc dù dọc đường Diệp Trăn Trăn cũng thường hay ngồi ở bên cạnh hắn như vậy, vừa nhìn hắn đánh xe vừa nói chuyện với hắn, nhưng chưa khi nào sớm như vậy.
 
Diệp Trăn Trăn nghe vậy thì liếc hắn một chút, giận hắn vì sao buổi sáng không gọi nàng dậy ăn sáng cùng Diệp Tế Muội và Nguyên Tiêu.
 
Trong lòng Hứa Du Ninh lập tức hiểu rõ, Diệp Trăn Trăn đây là thẹn thùng, không tiện đối mặt với Diệp Tế Muội.
 
Không nhịn được liền cười khẽ.
 
Diệp Trăn Trăn càng thêm oán giận mắng hắn: "Huynh cười cái gì?"
 
Nàng đã thẹn thùng đến như thế này mà hắn còn cười, rốt cuộc còn có lương tâm hay không?
 
Hứa Du Ninh không dám cười nữa. Nghiêng đầu thấy trên mặt nàng phủ một tầng đỏ ửng, giữa lông mày tuy có ý quở trách, nhưng cũng tuyệt đối không có ý tức giận, không chịu được cúi đầu hôn lên gương mặt non mềm của nàng, sau đó nhẹ giọng cười nói: "Ta cười Trăn Trăn của ta rất đáng yêu."
 
Diệp Trăn Trăn ngồi dậy, trừng hắn. Mắt thì trừng nhưng bản thân lại không thể nhịn được cười thành tiếng.
 
Kỳ thật nàng cũng hiểu được giữa phu thê làm những chuyện thân mật kia rất bình thường, hơn nữa ai cũng biết những chuyện thân mật giữa phu thê sẽ làm kia. Chẳng lẽ đều đã thành thân làm phu thê, ban đêm ngủ chung một chăn vẫn chỉ là đắp kín chăn bông nói chuyện phiếm đơn thuần à? Nhưng nàng chung quy là người thẹn thùng, thành thân với Hứa Du Ninh cũng chưa lâu, cho nên trước mặt người khác còn dù sao vẫn muốn che giấu.
 
Nhưng chính nàng cũng hiểu đây là chuyện bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người mà thôi.
 
Sau khi cười xong nàng lại nghiêng người qua, tựa đầu ở trên vai Hứa Du Ninh, hai mắt nhắm lại.

 
Hạ có gió mát, tiếng chim kêu líu lo bốn phía. Trượng phu nàng yêu mến ở đây, người thân thân thiết nhất cũng ở đây, đây thật sự là cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
 
Trong lòng cũng chỉ mong muốn sống yên bình an ổn như thế này mãi mãi.
 
. . .
 
Sau hơn nửa tháng, trong ngôi chùa của Hoàng gia tiền triều vùng ngoại ô Kinh Thành.
 
Hai ám vệ được Đại Từ đại sư phái đi có một người trở về. Còn theo ba món đồ, tỉ mỉ trần thuật mọi chuyện hắn trốn ở phía sau cây nhìn thấy.
 
Nguyễn Vân Lan rưng rưng nước mắt nhìn ba món đồ bày trên bàn. Vừa nhìn, vừa nói với Phùng ma ma và Đại Từ đại sư đứng ở bên cạnh bà.
 
"Bên trên cây đao này khắc hai chữ chiêu thiên, đây là đao chỉ có Chiêu Thiên Vệ mới có thể sử dụng. Khối lệnh bài ngà voi này là của Vương Chấn - Chỉ Huy Sứ Chiêu Thiên Vệ. Lúc ấy ôm Ninh nhi, dưới sự bảo vệ của một đám Chiêu Thiên Vệ quân thoát ra ngoài chính là Vương Chấn Chỉ Huy Sứ Chiêu Thiên Vệ. Còn có cái này, đây là ngọc tỷ của bệ hạ. Lúc ấy cung biến, bệ hạ tự biết không thể cứu vãn, nhưng cũng không chịu được hoàng vị bị cướp đi như vậy, bèn giao ngọc tỷ và Ninh nhi cho Vương Chấn, dặn dò hắn lập tức xuất cung đi đầu quân Thích sứ Thanh Châu, mưu đồ sau này Đông Sơn tái khởi*. Nhưng chưa từng nghĩ hóa ra Vương Chấn sớm đã chết từ hai mươi năm trước rồi, mà Ninh nhi của ta, Ninh nhi của ta té ra đã lưu lạc dân gian một thời gian dài như vậy, còn chịu nhiều khổ cực như vậy. Nhưng người làm mẹ là ta đây vậy mà một chút cũng không hay biết."
 
*Đông Sơn tái khởi: thua keo này bày keo khác.
 
Người bà phái ra ngoài điều tra thân thế của Hứa Du Ninh đã trở về. Biết hắn được Hứa Hưng Xương tìm được đem về nuôi lớn, từ nhỏ gia cảnh không dư dả không nói, thậm chí trong thời gian đó có mấy năm đùi phải đã bị gãy. Về sau lại trải qua nhiều chuyện như vậy.
 
Nghĩ tới những chuyện này, Nguyễn Vân Lan nghẹn ngào nói không ra lời.
 
Phùng ma ma thấy thế, vội vàng an ủi bà ấy: "Nương nương, bất kể như thế nào, tóm lại hiện tại tiểu điện hạ vẫn còn sống phải rất tốt. Hơn nữa hắn đã thành hôn, ngài đây làm mẫu hậu trong lòng cũng nên yên lòng mới phải."
 
Thế nhưng dễ nhận thấy trong lòng Nguyễn Vân Lan vẫn không cảm thấy yên lòng.
 
Lần trước lúc nhìn thấy Hứa Du Ninh, mặc dù bởi vì nốt ruồi son phía sau tai phải hắn mà khiến bà hoài nghi thân thế của hắn, nhưng cũng không dám xác định, cuối cùng lại để hắn đi. Sau đó cũng chưa từng nghĩ đến hắn sẽ rời khỏi Kinh Thành đi Vân Nam. Hiện tại hai mẹ con bọn họ đã xa cách ngàn dặm, đến khi nào bà mới có thể gặp lại Hứa Du Ninh?
 
Còn nữa, mặc dù biết rõ hiện tại hắn đã thành thân, nhưng mà thê tử của hắn, con dâu của bà, bà cũng chưa từng gặp qua nữa. Cũng không biết là người tướng mạo như thế nào, bản tính tính tình có tốt hay không.
 
Nhớ tới Phùng ma ma chắc đã thấy qua, liền vội hỏi bà ấy.
 
Phùng ma ma quả thực đã từng gặp Diệp Trăn Trăn, nhưng lúc đó cũng chỉ tưởng đó là muội muội của Hứa Du Ninh. Cho dù về sau biết là kế muội không có quan hệ máu mủ, nhưng sao bà có thể nghĩ đến kế huynh muội bọn họ vậy mà lại thành thân chứ.
 
Có điều Diệp Trăn Trăn kia cũng thực sự là người có tướng mạo rất đẹp, tính tình bản tính cũng đều không tệ, là cô nương tốt.
 
Lập tức đều nói hết những gì mình biết cho Nguyễn Vân Lan.

 
Nguyễn Vân Lan nghe xong thì thở dài: "Hai người bọn họ đã là kế huynh muội, từ nhỏ lớn lên bên nhau, cũng là tình cảm thanh mai trúc mã. A Ninh đã muốn thành thân với nàng, có thể thấy được trong lòng cũng thích nàng."
 
Nhưng lại nhíu mày: "Đáng tiếc suy cho cùng vẫn là nha đầu nông thôn, về sau sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ? Còn là đứa con gái bị vứt bỏ, gia thế bối cảnh cũng hoàn toàn không có, về sau chỉ sợ khó giúp được A Ninh."
 
Phùng ma ma nghe vậy, lặng lẽ mà cùng Đại Từ liếc mắt với nhau một cái.
 
Ý tứ trong lời nói của Nguyễn Vân Lan rất rõ ràng, có thể thấy bà muốn Hứa Du Ninh sau này lấy lại đất nước, một lần nữa đoạt lại hoàng vị vốn nên thuộc về hắn.
 
Phùng ma ma không nói gì. Bởi vì vị hoàng đế ngồi trên hoàng vị kia thế nhưng là cha ruột của Nguyễn Vân Lan, chuyện của hai cha con bọn họ ai cũng không dám chen vào nửa câu.
 
Mà quả nhiên, Nguyễn Vân Lan trầm tư một hồi, liền phân phó Đại Từ: "Lát nữa ta viết một phong thư, ngươi đích thân mang theo chạy tới Kinh Châu, đi gặp mặt Thích sứ Kinh Châu. Còn tất cả ám vệ trong chùa này, ngươi cũng phái toàn bộ bọn họ lập tức chạy tới Vân Nam, bảo vệ an nguy của điện hạ."
 
Thích sứ Thanh Châu và Thích sứ Kinh Châu đều là người Tiên Đế tín nhiệm nhất. Năm đó lúc xảy ra cung biến vốn là muốn Vương Chấn mang theo Hứa Du Ninh và ngọc tỉ chạy tới Thanh Châu, sau đó lập mưu phục quốc, không ngờ Vương Chấn chạy được nửa đường lại chết mất. Mà phụ thân Nguyễn Vân Lan cũng rất giảo hoạt, dựa vào hướng đi của Vương Chấn đã đoán ra hắn muốn đi Thanh Châu, sau đó lại tìm lý do liền giết chết Thích sư Thanh Châu. Để tránh Hứa Du Ninh đã đến chỗ Thích sứ Thanh Châu, lại càng giết cả nhà Thích sứ Thanh Châu, ngay cả hài nhi trong tã lót cũng không may mắn thoát khỏi.
 
Cũng may vẫn còn một người là Thích sứ Kinh Châu. Mấy năm nghe nghe nói rất là giấu tài, nhưng gần đây lại cũng nghe được đang chiêu binh mãi mã và lén lút thả ra tin đồn nói muốn khôi phục giang sơn của Qúy Thị.
 
Nguyễn Vân Lan chỉ cho rằng trong lòng Thích sứ Kinh Châu này nhất định là vẫn còn nhớ ơn trọng dụng của Tiên đế với mình, cho nên mới muốn khởi sự. Nếu hiện tại bà lấy thân phận Hoàng Hậu, thân bút viết một phong thư gửi cho Thích sứ Kinh Châu, nói rõ tình hình đứa con trai duy nhất của Tiên đế còn sống, lại lấy hắn trợ giúp Hứa Du Ninh khởi sự, hứa với hắn sau khi việc này thành công sẽ phong Vương cho hắn thì Thích sứ Kinh Châu nhất định bằng lòng thịt nát xương tan, máu chảy đầu rơi.
 
Đại Từ lại do dự: "Thích sứ Kinh Châu - Mã Thuận này, lúc Tiên đế còn sống mặc dù đối với hắn có ơn trọng dụng đề bạt, nhưng sau khi Tiên đế bất hạnh về trời hắn lại không có một chút hành động, ngược lại trung thành tuyệt đối với triều đình mới. Thời gian trôi qua hai mươi năm, làm sao biết trong lòng của hắn không có dị tâm hay không? Nếu trong lòng hắn không còn trung thành với Tiên đế, lúc này nói thân thế điện hạ cho hắn biết, chẳng lẽ không phải điện hạ gặp nguy hiểm? Với lại chuyện này chúng ta có phải là nên thương lượng trước với điện hạ, nghe một chút ý kiến của hắn hay không?"
 
"Ta nghĩ trong lòng Mã Thuận này có lẽ còn trung thành với Tiên đế. Lúc trước thám tử đến báo, không phải nói hắn chiêu binh mãi mã ở Kinh Châu, có dấu hiệu muốn khởi sự?"
 
Nguyễn Vân Lan nhìn về phía Đại Từ, đáy mắt có bi ai: "Hơn nữa đã qua hai mươi năm, bây giờ ta ngoại trừ có thể trông cậy vào hắn, thì còn có thể trông cậy vào ai đây? Quan viên trong triều bây giờ đều là người của phụ thân ta, bọn hắn đều cho rằng giang sơn hiện tại họ Nguyễn, ai còn nhớ rõ hai mươi năm trước cái giang sơn này từng là của họ Quý chứ?"
 
"Về phần muốn thương nghị với A Ninh trước một phen hay không, Đại Từ, chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ? Nó là người rất thông minh, nếu nó đã tìm được thi thể của Vương Chấn, thấy được ba món đồ này, hắn đã phải hiểu rõ thân thế của mình rồi. Nhưng nó lại lựa chọn chôn những vật này trở về vị trí cũ, đây là vì cái gì? Là bởi vì nó không muốn tiếp nhận thân phận thật sự của mình, đời này nó chỉ muốn làm Hứa Du Ninh."
 
"Nhưng nó không phải Hứa Du Ninh, nó là huyết mạch duy nhất Khánh Nhân Đế lưu lại, trên người nó có huyết hải thâm cừu của phụ hoàng và hoàng tỷ nó, còn có trách nhiệm nó phải gánh vác. Nếu nó lựa chọn muốn trốn tránh, vậy ta đây làm mẫu hậu chỉ có thể giúp nó lựa chọn."
 
Đến lúc đó trực tiếp Hứa Du Ninh đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, tin rằng hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận thân phận thật sự thuộc về mình, từng bước một đổi lại họ Qúy cho giang sơn này, đoạt lại tất cả mọi thứ vốn phải thuộc về hắn.


0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận