Danh sách Chapter

Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


 
Diệp Trăn Trăn dùng tay đè bả vai Hứa Du Ninh lại rồi nói với hắn: "Ca ca, huynh đừng dậy, ngủ thêm một lát."
 
Đêm qua, vết thương ở chân Hứa Du Ninh đau đớn cả đêm, hắn hầu như không ngủ được bao nhiêu, lúc này quả thực cảm thấy thân thể suy yếu bất lực, cho nên nghe Diệp Trăn Trăn khuyên nhủ, hắn cũng không kiên trì thức dậy cho bằng được nữa mà chỉ gật đầu một cái sau đó thuận thế nằm trở về vị trí cũ.
 

Diệp Trăn Trăn đắp kín chăn cho hắn, liền xoay người, tự mình cài nút áo kẹp, rón rén đẩy cửa ra ngoài.
 
Sau khi đi ra ngoài nàng còn thận trọng đóng cửa phòng lại, tiếp đó quay người muốn về phòng mình.
 
Thế nhưng nàng chưa kịp bước một bước, đã nghe được một tiếng cọt kẹt khẽ vang lên. Ngẩng đầu nhìn, thì ra là Diệp Tế Muội dậy sớm làm đồ ăn sáng cho cả nhà, lúc này đang từ phòng bà đi tới.
 
Diệp Tế Muội cũng không ngờ vừa ra khỏi cửa sẽ nhìn thấy Diệp Trăn Trăn. Đang muốn mở miệng gọi nàng, hỏi nàng hôm nay làm sao dậy sớm như vậy, bỗng nhiên chú ý tới Diệp Trăn Trăn đang đứng trước cửa phòng Hứa Du Ninh, hiển nhiên mới từ trong phòng Hứa Du Ninh ra.
 
Lại nhìn kỹ Diệp Trăn Trăn gương mặt vẫn còn buồn ngủ, trên đầu búi tóc cũng hơi rối. . .
 
Cho nên là đêm qua nàng ngủ ở trong phòng Hứa Du Ninh?
 
Diệp Tế Muội: . . .
 

Đầu óc bà trống rỗng, hoàn toàn không nói nên lời.

 
Mặc dù hiểu rõ Hứa Du Ninh vàDiệp Trăn Trăn hai người bọn họ đều là hài tử ngoan, mà hiện tại còn thân thiết như huynh muội ruột thịt, nhưng nói như thế nào cũng là kế huynh muội không có một chút quan hệ máu mủ, ở chung phòng ngủ một đêm vẫn không ổn lắm.
 
Cũng không biết đêm qua hai người bọn họ có ngủ chung một cái giường, đóng cùng một cái chăn hay không?
 
Diệp Trăn Trăn lại không để ý đến vẻ mặt chấn kinh của Diệp Tế Muội, trái lại một mặt vui vẻ đi tới, kéo cánh tay Diệp Tế Muội đi sang một bên, hưng phấn thấp giọng nói với bà: "Nương, đùi của ca ca muốn lành rồi."
 
Diệp Tế Muội còn chưa lấy lại tinh thần từ chuyện Diệp Trăn Trăn lại cùng Hứa Du Ninh ở chung phòng ngủ qua đêm, hai người thậm chí còn ngủ chung cùng một cái giường, đắp cùng một cái chăn, cho nên lời Diệp Trăn Trăn nói mặc dù bà nghe được nhưng căn bản không suy ngẫm gì, ánh mắt vẫn kinh ngạc nhìn Diệp Trăn Trăn.
 
Mà Diệp Trăn Trăn chỉ cho bà như này là vì chuyện chân phải Hứa Du Ninh khá hơn mà làm cho rung động nói không ra lời, nên vẻ mặt vẫn vui mừng, hưng phấn. Thậm chí còn lắc lắc cánh tay của bà, tràn đầy phấn khởi cười nói: "Hôm qua con từ trên trấn trở về, trong tay cầm hộp thuốc cao còn do dự có nên cho ca ca dùng hay không, còn cảm thấy mình quá ngốc, sao có thể bởi vì một cái tên thuốc liền dễ dàng tin rằng thuốc này có thể chữa khỏi đùi ca ca. Nhưng mà nương ơi, thuôc cao này thật sự hữu hiệu, đùi của ca ca thật muốn lành."
 
Lúc nói lời này trên mặt nàng tràn đầy ý cười, mắt sáng ngời, chính là lúc này sao kim ở phía chân trời từ từ bay lên cũng không sánh bằng.
 
Diệp Tế Muội cũng rốt cục hậu tri hậu giác nghe rõ ý nghĩa trong lời nói này. Trong lòng càng chấn kinh hơn trước, nhất thời giọng nói cũng không kiềm chế được to lên: "Con, con đang nói cái gì?"
 
"Xuỵt!"
 
Diệp Trăn Trăn nhanh chóng giơ ngón tay trỏ lên môi, ra hiệu Diệp Tế Muội nhỏ giọng.
 
Sau đó nàng nhìn thoáng qua phòng Hứa Du Ninh, đưa tay kéo hai cái then cửa sau cửa lớn, kéo tay Diệp Tế Muội đi ra ngoài sân.
 
Mặt trời chưa mọc, phía chân trời ánh bình minh tỏa ra màu sắc lộng lẫy. Có chim chóc bay lượn trên đồng ruộng trống trải ở phía trước, tiếng kêu thanh thúy.
 
Diệp Trăn Trăn lôi Diệp Tế Muội đi thẳng đến cửa sân, xác định tiếng nói của hai người các nàng sẽ không ồn ào đến giấc ngủ của Hứa Du Ninh, lúc này mới lên tiếng nói: "Nương, đùi của ca ca, có hi vọng có thể lành được."
 
Sau đó kể hết chuyện đêm qua, vừa nghe xong trong lòng Diệp Tế Muội sợ không thôi, trách cứ Diệp Trăn Trăn: "Hai người các ngươi cũng quá hồ đồ. Chuyện như bẻ gãy xương ngươi cũng dám để ca ngươi tự mình động thủ? Ca ngươi cũng không phải đại phu, nếu hắn không cẩn thận bẻ gãy không phải xương gãy, mà là xương lành, vậy đùi phải của hắn không phải bị hủy?"
 
Diệp Trăn Trăn ngẫm lại cũng cảm thấy nghĩ mà sợ. Thế nhưng khi đó nàng dường như hoàn toàn không cân nhắc đến điểm này.
 
Không có cách, nàng thật sự quá tin tưởng Hứa Du Ninh, cho nên đêm qua Hứa Du Ninh nói như thế nào nàng tin thế ấy, cũng làm theo không chần chừ. Hiện tại nghe Diệp Tế Muội trách cứ, nàng quả thật cảm thấy bản thân quá hồ đồ.
 
Diệp Tế Muội trách móc nàng một hồi, thấy nàng cúi đầu không nói, biết nàng đang lo sợ, liền dừng không trách móc nàng nữa, chuyển sang chuyện khác: "Chân ca ngươi, bây giờ thế nào rồi?"
 
Diệp Trăn Trăn nhanh chóng thuật lại lời của Hứa Du Ninh: "Ca ca nói là vết thương vẫn còn cảm giác rất đau nhói. Hắn còn nói đây là chuyện tốt, bởi vì cái chân này của hắn gãy ba năm, phần xương cốt ở chỗ đó không có cảm giác."
 
Diệp Tế Muội cũng không biết cái này rốt cuộc thể hiện điều gì, nhưng bà luôn tin tưởng lời Hứa Du Ninh nói. Cũng biết hắn mọi thứ hoặc là không mở miệng, hễ mở miệng vậy nhất định vô cùng nắm chắc.
 

Trong lòng không khỏi vui mừng, kích động.
 
Lại liếc nhìn Diệp Trăn Trăn dưới mắt xanh đen, hỏi nàng: "Đêm qua con luôn ở bên cạnh chăm sóc ca ca?"
 
Khó trách vừa nãy nàng từ trong phòng Hứa Du Ninh ra.
 
Diệp Trăn Trăn đầu tiên là gật đầu. Nhưng sau đó lại lắc đầu, trên mặt mang theo mấy phần ngượng ngùng nói ra: "Ban đầu đúng con không yên lòng ca ca, nghĩ ở trong phòng huynh ấy, như vậy nếu huynh ấy có chuyện gì con có thể biết ngay. Nhưng con vô dụng, mỗi lần đầu sát bên gối đều ngủ thiếp đi."
 
"Hôm qua con vừa theo ta lên trấn, đi tới đi lui hơn một canh giờ,, có thể không mệt sao? Cả đêm thấp tha thấp thỏm lo lắng ca con, cho dù có ngủ chắc hẳn cũng ngủ không được ngon giấc. Dù sao hiện tại cũng còn sớm, con về phòng ngủ một lát đi, đợi ta nấu điểm tâm xong sẽ gọi con dậy."
 
Diệp Tế Muội thương xót nữ nhi của mình, vội vàng thúc giục nàng trở về phòng. Còn dặn Diệp Trăn Trăn không cần lo lắng, bây giờ bà đã thức dậy, nếu Hứa Du Ninh có chuyện gì gọi người, bà có thể không biết?
 
Diệp Trăn Trăn đúng là còn rất buồn ngủ, cảm thấy lúc này có Diệp Tế Muội ở đây nàng cũng có thể yên tâm, nghĩ nghĩ, sau đó trở về phòng đi ngủ.
 
Ngủ một giấc xong, mặc y phục đi ra khỏi phòng, đã thấy Hứa Du Ninh đang ngồi trong sân.
 
Hắn mặc một bộ áo dài màu xanh, nắng xuân dịu dàng rơi trên người hắn, chỉ nhìn bóng lưng cũng làm cho người ta cảm thấy như là một bức họa.
 
Vẫn là cái loại bóng lưng khiến người nhìn suy nghĩ vẩn vơ, nhịn không được muốn nhìn ngay gương mặt người này trông như thế nào.
 
Chắc là nghe được tiếng mở cửa, biết nàng đi tới, Hứa Du Ninh quay đầu mỉm cười với nàng.
 
Diệp Trăn Trăn chỉ cảm thấy nụ cười này của hắn, như tất cả ánh nắng đều rơi hết vào trong mắt hắn, trong nhất thời ngay cả xuân sắc ngoài phòng dường như cũng tăng thêm mấy phần.
 
Diệp Trăn Trăn quả thật bị nụ cười này của hắn làm cho kinh diễm, đứng yên tại chỗ sửng sốt một hồi sau đó mới nhấc chân đi ra ngoài.
 
Khi đi đến bên cạnh Hứa Du Ninh ánh mắt của nàng dừng ở trên chân hắn, giống như hận không thể xuyên thấu qua mấy tầng y phục lập để nhìn rõ vết thương trên đùi phải hắn.
 
Hứa Du Ninh mặc dù biết Diệp Trăn Trăn đang quan tâm hắn, nhưng hắn vẫn nghĩ đến đêm qua Diệp Trăn Trăn kéo quần lót hắn, cúi đầu xích lại gần. . .
 
Trên mặt cảm thấy có chút không được tự nhiên. Ho nhẹ một tiếng che giấu, sau đó hắn ôn nhu mở miệng hỏi Diệp Trăn Trăn: "Muội ngủ có ngon không?"
 
Diệp Trăn Trăn kỳ thật ngủ cũng không tệ lắm. Dù sao đêm qua nàng mặc dù luôn nơm nớp lo sợ, nhưng rốt cuộc cũng ngủ rất nhiều. Vừa ngủ thêm một giấc nữa nên lúc này cảm thấy trên thân một chút mệt mỏi cũng không có.
 
Có điều Hứa Du Ninh chắc hẳn ngủ không ngon thì phải?
 
Vết thương ở đùi phải luôn đau nhức, làm sao lại ngủ ngon chứ?
 
Diệp Trăn Trăn liền ngẩng đầu hỏi hắn: "Ca ca, chân của huynh, hiện tại cảm thấy thế nào?"
 

Trên mặt tràn đầy vội vàng cùng khẩn trương, giống như nóng lòng mong muốn Hứa Du Ninh hiện tại liền có thể đứng lên, bước đi như bay bình thường.
 
Hứa Du Ninh không nói gì, ngược lại hai tay đỡ lấy hai bên tay vịn, sau đó chậm rãi dũi đùi phải ra phía trước.
 
Mặc dù biên độ còn rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thậm chí cũng nhìn không ra, nhưng cái này ít nhất nói rõ hiện tại Hứa Du Ninh đã có thể điều khiển được đùi phải của mình. Không giống như trước kia, đùi phải của hắn căn bản nửa điểm tri giác cũng không có, chứ đừng nói là động đậy một chút.
 
Cả quá trình Diệp Trăn Trăn vẫn luôn nín thở, mắt không chớp quan sát. Có thể vì quá vui mừng, ngay từ đầu trên mặt nàng không có một chút biểu lộ, cũng chưa từng nói một câu. Mất một lúc lâu, nàng mới bỗng nhiên reo lên một tiếng, giơ tay ôm cổ Hứa Du Ninh nhảy nhót liên hồi.
 
Hứa Du Ninh cũng không giãy dụa, mỉm cười nhìn vẻ mặt vui sướng của nàng. Trong lòng như bị nàng làm vui lây, trong mắt ý cười càng nồng đậm.
 
Lúc này Diệp Tế Muội vừa vặn từ phòng bếp đi tới, nhìn thấy hành động của Diệp Trăn Trăn bị dọa chiếu chút nữa làm rớt đũa đang cầm trên tay. Vội mở miệng gọi nàng: "Trăn Trăn, Trăn Trăn, con đừng nhảy, cẩn thận làm đau chân ca con."
 
Diệp Trăn Trăn đang vui mừng. Mặc dù nghe vậy nàng lập tức buông Hứa Du Ninh ra, nhưng sau một khắc liền chạy tới bên cạnh Diệp Tế Muội, ôm lấy cánh tay bà dùng sức lắc hai cái, sau đó rất cấp bách nói cho bà: "Nương, nương, đùi của ca ca có thể động! Đùi của ca ca có thể động! !"
 
Diệp Tế Muội bị nàng lắc, đôi đũa trong tay cũng sắp không cầm được.
 
Nhưng cũng quả thật bị nàng lây niềm vui này, nên cười nói: "Đúng, đúng, ta đã biết, ta vừa mới biết. Còn con, hiện tại kiềm chế vui mừng của mình, chúng ta ăn điểm tâm trước, có được hay không? Ăn xong rồi nói tiếp."
 
Hứa Hưng Xương cũng từ phòng bếp đi tới, trong tay bưng khay đồ ăn, trên mặt cũng đều là ý cười. Hiển nhiên ông cũng đã biết chuyện đại hỷ này rồi.
 
Hơn nữa sau khi để hai khay đồ ăn lên bàn nhà chính xong, ông còn đứng ở trước mặt Diệp Trăn Trăn, vẻ mặt nghiêm túc khom lưng hành đại lễ với nàng.
 
Diệp Trăn Trăn bị dọa nhảy một cái, tránh ra phía sau xe Hứa Du Ninh. Tránh xong mới nhô đầu ra, thận trọng hỏi: "Cha, người, người đây là đang làm cái gì?"
 
Đang yên đang lành lại đi hành đại lễ với nàng? Ông là phụ thân, nàng là nữ nhi, lễ này sao nàng có thể nhận được? Cũng đừng dọa nàng.
 
Hứa Hưng Xương đứng lên, Diệp Trăn Trăn tinh mắt phát hiện trong mắt của ông lé lên ánh nước.
 
Càng thêm giật nảy mình, đang muốn mở miệng hỏi thăm ông sao vậy, lại còn khóc nữa. Thì nghe được giọng nói đầy run rẩy của ông: "Ta đã nghe nương con kể chuyện này từ đầu đến cuối. Chân A Ninh, phải cảm tạ con. Nếu không phải con nhất định kiên trì muốn mua thuốc cao kia, chân của nó, chân của nó bây giờ cũng không thể tốt."
 
Thì ra là bởi vì việc này mới hành đại lễ với nàng.
 


0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận