Danh sách Chapter

Chapter 412 Chapter 411 Chapter 410 Chapter 409 Chapter 408 Chapter 407 Chapter 406 Chapter 405 Chapter 404 Chapter 403 Chapter 402 Chapter 401 Chapter 398 Chapter 397 Chapter 396 Chapter 395 Chapter 390 Chapter 389 Chapter 382 Chapter 381 Chapter 374 Chapter 371 Chapter 370 Chapter 369 Chapter 368 Chapter 367 Chapter 366 Chapter 365 Chapter 364 Chapter 363 Chapter 362 Chapter 361 Chapter 360 Chapter 359 Chapter 358 Chapter 357 Chapter 356 Chapter 355 Chapter 354 Chapter 353 Chapter 352 Chapter 351 Chapter 350 Chapter 349 Chapter 348 Chapter 347 Chapter 346 Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 85 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Full1] Lỗ Ái (Bắt yêu) - Ảm Hương - 132 Cùng nhau ngủ! (H)

Đại Lận đứng ở cửa, nhìn cặp mắt băng giá ngàn năm của người đàn ông trước mặt, chỉ cảm nhận được một cỗ khí lạnh xông thẳng vào người, khiến cho cô lặng yên co rụt lại, không dám thân mật gọi tên hắn như vậy lần nữa.

Sao hắn lại dùng loại ánh mắt này mà nhìn cô, có phải cảm thấy cô thay đổi rất thất thường, không đáng để hắn lại đối xử ôn nhu như trước hay không?

Nghĩ đến đây, cô cười mềm yếu, lòng vừa chua xót vừa buồn khổ, tránh người qua một bên, để cho hắn vào cửa.

Hắn lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, đi đến, nheo mắt nhìn hai cái chăn cùng hai cái gối đặt trên chiếc giường nhỏ, lông mày giật giật. Hắn đối diện với loại tình huống này rõ ràng không phải là vui sướng, mà là ẩn giấu sự không chấp nhận, khóe môi hơi hơi co rút, xoay người bước đi!

"Duệ Triết!" Đại Lận từ phía sau ôm lấy thắt lưng cường tráng của hắn, biết là hắn đã hiểu lầm, ôm chặt lấy hắn không cho hắn đi, "Duệ Triết, chăn cùng gối là chuẩn bị cho anh, em muốn anh ở lại."

Hắn bất động dừng bước chân, thân hình cao ngất ngưỡng, hơi thở vững vàng, bên môi hé ra một chút cười lạnh.

Đại Lận dán mặt lên tấm lưng của hắn, tiếng nói mềm nhẹ: "Ở lại cùng với em, không cần đối xử với em như vậy."

"Tôi vì cái gì phải ở lại cùng em, quan hệ của chúng ta là gì?" Hắn lạnh lùng cười nói, cơ thể đồ sộ đứng bất động, vững chãi như ngọn núi, mày kiếm đen đặc nhướng lên một cách kiêu căng.

Đại Lận thấy hắn chịu nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn lại vùi vào tấm lưng dày rộng của hắn, cười cười vui sướng, e lệ mà nói: "Anh là ba của đứa bé, là người đàn ông của em, em cần anh, đêm nay ở lại. Đồ tắm đã chuẩn bị hết cả rồi, chúng ta đi tắm."

Cô ngẩng đầu, giống một cô vợ bé nhỏ của hắn, chủ động cởi bỏ áo khoác giúp hắn, cũng kiễng mũi chân, đưa bờ môi anh đào hơi nhiễm lạnh của mình, in một nụ hôn lên bạc môi vô tình của hắn.

Nhưng hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ nheo mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, trên khuôn mặt tuấn tú tỏ vẻ châm chọc cùng cười lạnh, giống một tảng núi băng giá.

Sau khi Đại Lận in dấu hôn lên môi hắn xong, còn có chút ủ rũ, sợ hãi khi nhìn vào cặp mắt lạnh như băng lại có vẻ vô tình này, ủy khuất cúi đầu, nói giọng mắc cỡ: "Để em cởi giày cho anh." Quả thật cô ngồi xổm xuống cởi giày cho hắn, bàn tay nhỏ bé còn chưa bằng một phần ba đôi chân của hắn, ôm chân cởi giày giúp hắn, thay dép lê.

Hắn hơi hơi nhấc chân lên, để cô thay dép lê cho mình, đổi dép xong, thu hồi ánh mắt lạnh lùng đang nhìn xuống đỉnh đầu của cô, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

"Duệ Triết!" Đại Lận nhìn bóng dáng hắn lạnh lùng, nghĩ đến việc hắn muốn bỏ đi, vội vàng từ dưới đất đứng lên, gấp đến mức có chút nước mắt nhớ nhung. Đừng đối xử với cô như vậy được không, cô biết mình sai lầm rồi, cho cô một cơ hội sửa sai......

"Đưa khăn mặt với áo ngủ lại đây!" Bước chân hắn tạm dừng, quay đầu lạnh nhạt mà nói, không phải rời đi, mà là muốn đi tắm rửa, lại cất bước, tiến về buồng vệ sinh!

Ánh mắt Đại Lận mở to, hai má hồng phấn nở nụ cười vui sướng, ôm lấy áo ngủ của hắn cùng khăn tắm đi về phía buồng vệ sinh. Buồng vệ sinh cách phòng cô rất gần, chỉ đi vài bước chân là đến, hắn không có chốt cửa lại, chỉ khép hờ, đang cởi đồng hồ cùng nút áo sơ mi, bóng dáng cường tráng cao lớn.

Đại Lận bước vào chốt lại cửa, đi đến cởi nút áo cho hắn, nhưng bàn tay trắng nõn vừa chạm vào lưng áo, hắn bỗng nhiên xoay người, đột nhiên một tay kéo cô ôm vào trong lòng mình!

Động tác của hắn thật bất ngờ, cũng thật sự dùng sức, ôm cô khiến cho cơ thể hai người dính sát vào một chỗ với nhau. Đến khi Đại Lận phục hồi lại tinh thần, cánh môi của bọn họ đã dính vào chặt chẽ, cùng ôm lấy nhau!

Đại Lận không dự đoán được hắn sẽ hôn cô, trái tim yếu đuối kinh hoàng không thôi, đôi tay nhỏ bé hạnh phúc ôm lấy hắn, nhắm mắt lại cười khẽ, cơ thể bắt đầu mềm nhũn.

Thì ra hắn không có rời bỏ cô, chịu tha thứ cho cô, thật là hạnh phúc......

Cái mũi trắng nõn của cô ê ẩm, nhưng trái tim lại giống như được ăn mật ngọt, ôm sát lấy hắn, khẽ mở cánh môi non mềm, nghênh đón hắn xâm nhập.

Hắn thuận đà xâm nhập thật sâu vào đôi môi no đủ của cô, thật mạnh mà trừng phạt, khiến cho hai cánh môi mềm mại bị hút đến sưng đỏ, nhuận hồng, sau đó ngẩng đầu lên, phun ra một cỗ hơi thở nóng bỏng bên tai cô, con ngươi vẫn lạnh băng như cũ: "Tôi rốt cuộc là gì của em?"

Đôi mắt đẹp của Đại Lận long lanh ánh nước, giống như một viên trâu châu màu đen được phủ lên một tầng nước mắt, đen tuyền lại trong suốt, vươn tay ôm sát lấy hắn, vùi đầu vào trong lòng ngực vạm vỡ mà nỉ non thanh âm, "Chúng ta không cần phải tách ra, em sai lầm rồi, chuyện đứa con là em sai lầm rồi, em không nên giấu diếm anh......"

Cô biết chính mình đã sai ở đây, bởi vậy đừng đối xử với cô lạnh lùng băng giá như vậy, cô sẽ sửa lại. Cô không muốn cùng hắn trở thành hai kẻ xa lạ, cho dù là ăn nói khép nép đi cầu xin, cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Bởi vì cô biết bản thân mình đã sai lầm rồi.

Quay đầu lại được không? Cùng nhau tạo dựng đứa bé thứ hai của chúng ta, tạo thành một gia đình nhỏ hạnh phúc, có một cuộc sống tốt đẹp sau này......

Bạc môi người đàn ông nhếch lên, hai bàn tay căng thẳng, bất đồng với cái ôm thâm tình vừa rồi, bàn tay to lớn ấn lên ***** tròn trịa ***** của cô, hơi hơi dùng sức bóp mạnh cặp mông qua lớp vải quần, sau đó lại chụp lấy mông của cô nâng lên trên một cái, ôm cô cách khỏi mặt đất, đặt trên cửa sổ.

Sau đó, ánh mắt của hắn đã nhu hòa hơn một chút, không hề còn ý châm chọc cùng cười lạnh, mà là mím lại hai cánh môi khêu gợi của mình, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng đánh giá cô.

Hắn để cho cô ngồi nửa mông trên bậu cửa sổ đơn sơ, đôi mắt phóng ra một cỗ ánh sáng tà mị, bàn tay to lớn kia đầu tiên là chạm nhẹ lên ngũ quan tinh xảo của cô như chạm vào một cánh hoa, sau đó di chuyển xuống dưới, chui vào trong lớp cổ áo......Đôi mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, lại nở nụ cười lạnh tà ác, đùa bỡn, sau lại bất chợt lạnh lùng, bàn tay to kia bỗng nhiên bóp mạnh lấy cô!

Cô rơi vào chấn động, chỉ cảm thấy ***** của mình bị kẹp chặt trong bàn tay cứng rắn, thịt tràn đầy qua kẽ tay của hắn, cô đau đến nổi hít vào một ngụm khí lạnh!

Thì ra hắn vốn không phải là âu yếm, mà là bóp mạnh lấy cô, khiến cho cô đau đớn!

Cô khép nhanh hai chân, muốn hắn yêu cô, lại không dám để cho hắn yêu cô, đôi mắt đẹp long lanh ánh nước nhìn hắn cầu xin.

Dịu dàng một chút không được sao? Không cần đem cô trở thành loại bạn giường mà đùa giỡn như thế, không cần thô bạo như vậy.

Nhưng hắn không dừng lại, chân dài nhấc lên phía trước xen vào ***** của cô, tay kia thì kéo giữ cái eo mảnh dẻ về phía mình, để cho cô ngồi thẳng người, ngửa đầu cùng hắn hôn môi.

Hắn hôn vừa mạnh lại vừa *****, dùng ưu thế cơ thể trời sinh đã cao lớn, long lưỡi tiến quân nhanh chóng, cấp tốc quện lấy cái lưỡi đinh hương mềm nhuyễn kia không chịu thả ra, hơn nữa còn giữ lấy cái ót của cô không cho phép cô trốn tránh, chỉ được ngửa đầu, đem toàn bộ hương thơm mềm mại của chính mình dâng trọn lên cho hắn.

Cô vốn dĩ chỉ dùng một phần nhỏ cặp mông để ngồi trên bậu cửa sổ, bậu cửa sổ thì nhỏ hẹp, chai lọ thì nhiều, cái eo nhỏ căn bản không chống đỡ được, lúc này bàn tay hắn lại còn ở trong quần áo cô mà sờ sờ nắn nắn, chuyên môn xuống tay tại những vị trí mẫn cảm, cô ngoại trừ việc nức nở ngâm nga, bàn tay nhỏ bé còn lại đang kéo lấy quần áo của hắn, cũng chỉ có thể ngửa đầu cầu xin tha thứ.

Không cần dùng loại tư thế cơ thể này mà hôn môi, cô cảm giác như nước ngập đến tận cổ, hô hấp không được, mà trốn cũng không xong.

Bây giờ cô cũng không cởi nút áo cho hắn nữa, mà là đang lúc bị hắn hôn đến xây xẩm mặt mày, trực tiếp giật tung nút áo sơ mi trên người hắn, bàn tay nhỏ bé ôm lấy ***** dày rộng đầy lửa nóng, không biết là sờ, hay là cào, ô ô cầu xin tha thứ, "Để em xuống dưới, đau......"

Gáy đau, đầu lưỡi bị ***** đau, eo lại càng đau hơn.

Người đàn ông này lại mắt mù tai điếc trước sự cầu xin của cô, vỗ vỗ lên cái mông đang trượt xuống kia, lại một lần nữa nâng lên đặt ở trên bậu cửa sổ, xâm chiếm vào sâu hơn trong cái miệng nhỏ nhắn của cô, hút trọn hương vị mật ngọt không còn một giọt, không cho phép cô hô hấp!

Cô sống chết ôm lấy hắn, lắc lắc cái đầu, cặp đùi thon chủ động bò lên hắn, bất chấp hắn dùng chân khiêu khích khu vực thầm kín của mình, bờ hông không ngừng dựa trên người hắn, kêu tên của hắn,

"Duệ......"

Cánh hông cường tráng của hắn đặt ***** của cô, khóe môi nhếch lên, cuối cùng cũng độ lượng mà cho cô hít thở một hơi, buông cái lưỡi non nớt mềm mại ra, cúi đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Đại Lận.

Cô như nhận được đặc xá, từng ngụm từng ngụm thở gấp, nắm bàn tay nhỏ bé của mình lại mà đấm thẳng vào trong ngực hắn, "Đau......"

Người đàn ông này lại dễ dàng chụp lấy nắm đấm như cục bột kia, nhẹ nhàng bọc lại, ánh mắt tà mị cưng nịnh: "Đau? Vậy cầu xin tôi đừng làm em đau!"

Vạt áo sơ mi của hắn đã mở rộng, lộ ra ***** tinh tráng rắn chắc, cơ bụng, cùng với thắt lưng hàng hiệu của hắn.

Đây là thắt lưng quần, khi cởi bỏ, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái, liền nhanh chóng trơn tuột rút ra khỏi đai quần, móc ngược lên thanh treo quần áo.

Đại Lận bị hắn bế từ trên bậu cửa sổ đặt xuống dưới, chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn lại đột nhiên chụp lấy hai cổ tay của cô, dễ dàng dùng dây thắt lưng trói cô lại, trực tiếp cột cô vào thanh treo quần áo.

Hắn hơi hơi hạ thấp thân mình nhìn cô bị treo, đôi mắt sâu thẳm lại mang vẻ tà mị, mở miệng nói lạnh nhạt: "Còn mong tôi ở lại sao?"

Hai tay Đại Lận bị buộc lại, cột vào thanh treo quần áo, bỗng nhiên không thể giãy dụa. Tay của cô bị treo lên phía trên cao, làm cho hai ***** đẹp thẳng đứng về phía trước, thắt lưng tinh tế, ***** yêu kiều, người đàn ông ở trước mặt cô nhìn không sót một cái gì, phô bày cơ thể quyến rũ, đàn hồi cùng căng nõn, thuộc loại độc nhất vô nhị của một cô gái, hồng hào non mịn.

Đường cong nửa dưới cơ thể lại tinh xảo như quả lê, cặp mông gợi cảm, đôi chân thon dài, có một dáng người xinh đẹp hiếm gặp!

Cô quay quay, nhìn hắn gật gật đầu: "Ở lại, em mong anh ở lại." Cô biết hắn muốn dùng cách trừng phạt về thể xác với cô, nhưng nếu chỉ cần cùng hắn ***** hoan ca, vậy thì đau đớn cũng là một loại kɦoáı ƈảʍ.

Hắn có được một đáp án vừa lòng, cười lạnh lùng, cúi đầu đến gần cô, cũng không hôn lên cánh môi mềm lần nữa, mà là dùng chóp mũi ma sát lên gáy của cô, vươn lưỡi, liếʍ ʍúŧ, nước miếng ướŧ áŧ trượt dài trên làn da trắng mịn rồi chui xuống lột bỏ lớp áo, cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô.

Đại Lận bị treo ngược lên, cảm giác được từng lớp quần áo lần lượt bị lột bỏ, trước ngực chợt lạnh, hắn vùi đầu trước ngực cô, một đầu tóc đen ở trước mặt cô ra sức bận rộn.

Cô cắn nhanh bờ môi.

Cuối cùng, cô cảm giác có chút đau, bởi vì người đàn ông này lại cắn, lại bóp, khiến ***** đầy đặn non mịn lại lần nữa bị chà đạp bừa bãi, dùng sức rất mạnh!

Cô mở hé đôi mắt đẹp, nhìn xương bả vai cường tráng của hắn, da thịt màu đồng cổ khêu gợi, cơ ngực cùng cơ bụng mê người, cái đầu thì đang bận rộn trước ngực, cô nở một nụ cười hạnh phúc.

Đây là hắn tha thứ cho cô rồi sao? Bờ môi kia thật đúng là mồi lửa cháy, luôn luôn đốt lửa lên khắp cơ thể cô, hạ ***** thì không ngừng cuồn cuộn truyền từng đợt từng đợt nóng bỏng đến trên người mình, nhiệt tình như lửa.

Đại Lận ưỡn người, toàn bộ thân thể mềm nhuyễn cả ra, chờ đợi khoảnh khắc hắn cùng cô nhập hai làm một.

Đã thật lâu rồi bọn họ không có làm, mỗi lần trong giấc mộng giữa đêm khuya, cô sẽ thường hay nhớ đến những tháng ngày bọn họ đắm chìm trong kíƈɦ ŧìиɦ cùng va chạm mà tìm được kɦoáı ƈảʍ.

Mặc dù lúc ban đầu là không muốn, nhưng theo thời gian trôi qua, cô liền dần dần không muốn rời xa xúc cảm này. Nhất là những đêm đông giá lạnh, không có hắn ở bên cạnh, ở trong ổ chăn lạnh lẽo, chính mình cứ như vậy mà cô đơn......

Hai gò má cô khô nóng như lửa, toàn thân bị sắp đặt đến run run, cơ thể bị bế đứng lên, cái loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ cũng thỏa mãn sắp nhập hai làm một này cách ngày càng gần, khiến cho cô không thể đợi được mà vội vàng dựa vào trên người hắn......Nhưng mà, ngay sau đó, đáp lại cái ngẩng đầu đón đợi của cô không phải là sự yêu thương của hắn, mà là nước ấm từ vòi sen đổ xuống trên người mình!

Cô lập tức bừng tỉnh vì bị xối nước, mở to đôi mắt xinh đẹp mờ sương, nhìn thấy hắn ôm cô đến bên này, không phải để dễ dàng hành sự, mà là ngả ngớn ***** tắm cho cô!

Đuôi lông mày hắn dựng đứng lên, trong ánh mắt sắc nhọn lại chứa đựng đầy vẻ tà ác, lạnh lùng như băng, đang dùng nước ấm dội lên khắp cơ thể trắng mịn như ngọc của cô.

Cô bắt đầu cắn môi, nhíu mày nhìn hắn.

Hắn thì ôm cô vào trong ngực, da thịt tiếp xúc, để cho hai người cùng nhau tắm, che phủ lấy cô, làm một bộ dạng muốn lại không muốn.

Phút chốc cô hiểu được hắn là đang đùa giỡn mình, mặt cười đỏ lên, trong lòng hơi hơi chuyển lạnh.

"Sau khi có người con gái khác làm so sánh, tôi mới phát hiện thân thể của em cũng không phải là độc nhất vô nhị." Hắn cười lạnh mà nói, không giống như đang nói giỡn, rồi đột ngột buông cô ra, kiêu căng nhìn chằm chằm cô một cách lạnh thấu xương, "Những cô gái trẻ tuổi có rất nhiều, cũng có rất nhiều người có được vóc dáng mê người hiếm thấy, nhiều đến không đếm nổi, mà Tô Đại Lận em lại không biết tốt xấu gì, cứ nghĩ rằng mình là độc nhất vô nhị, liền có thể muốn làm gì thì làm! Em cho là ở trên giường, tôi không có em thì không thể làm được sao?"

Hắn khẽ nhếch môi, dùng loại ánh mắt khinh miệt liếc liếc nhìn cơ thể quyến rũ của Đại Lận, giúp cô cởi dây trói buộc trên cổ tay, từng bước lui về phía sau, "Từ khi em nói ra những lời gϊếŧ chết đứa con của mình, tôi liền đột ngột mất đi hứng thú với thân thể của em! Dù cho em có ***** quần áo, cũng giống như một con cá chết nằm trước mặt tôi mà thôi, còn không đáng để nói đến chuyện có cảm giác! Biết sao?"

Hắn khẽ cười, đôi mắt sâu thẳm lại tản mát một loại ánh sáng khiến người ta sợ, lãnh đạm ngạo nghễ nhướng mày, chậm rãi mặc lại quần áo.

Khi hắn nói ra câu đầu tiên, khuôn mặt của Đại Lận đã không còn một giọt máu, chuyển dần sang trắng bạch! Cô vốn dĩ nghĩ rằng hắn không muốn làm, chính là do thân thể mệt mỏi, lại không nghĩ đến, hắn là cố ý nhục nhã cô, đem sự cầu mong ***** cầu xin tha thứ của cô thành một chuyện cười mà đứng xem!

Lúc này, trong đầu cô phút chốc trở nên trống rỗng, trời đất trước mắt như rung chuyển, lửa nóng lưu luyến ái tình trong cơ thể nhanh chóng biến mất, như có hàng ngàn mũi kim nhọn đâm vào da thịt khiến cô đau đớn!

Hai chân cô lạnh như băng bước lên trên mặt sàn, đứng im một chỗ không di chuyển, cơ thể tựa lên bức tường bằng gạch men lạnh lẽo, hai mắt chậm rãi buông xuống nhìn dưới đất, không có lại nhìn đôi mắt lạnh như băng của người đàn ông trước mặt.

Thì ra lời nói dối của cô, đã khiến hắn bị thương sâu sắc đến như vậy, khiến hắn bị thương đến đau đớn như thế, cô lấy chuyện đứa con để tặng cho hắn một lời nói dối, hắn liền dùng cách đả thương người nhất, tàn nhẫn nhất để đáp lại cô, để cho cô biết rằng chuyện cô làm căn bản không thể khiến cho người ta tha thứ......Sắc mặt cô trắng nhợt thê thảm, không nghĩ khóc, nhưng lệ đã lưng tròng trong hốc mắt, sau đó ngẩng đầu, cố gắng nở một nụ cười: "Duệ Triết, vậy anh cảm thấy tiếp theo em nên làm thế nào, mới có khả năng khiến anh hết giận? Sau khi buông ra những lời nói dối này xong, em mới biết được em không thể rời xa anh, không muốn nhìn thấy anh ở cùng một chỗ với người con gái khác."

Cô lấy tay chống đỡ bức tường, thân thể càng ngày càng lạnh, nghênh đón ánh mắt của người đàn ông này.

Đúng là một đôi mắt vô tình, thật giống với anh Duệ Triết ba năm trước đây, ngoài cái nhìn lạnh như băng ra, còn lại chính là lạnh thấu xương.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Em không nên lừa dối cùng phản bội, vậy mà, cả hai cái em đều hoàn toàn phạm phải! Tại một giây em nói đứa con do chính tay mình gϊếŧ bỏ, em xem tôi là cái gì? Nơi này của em......"

Hắn chỉ vào trên ngực cô, khóc không ra nước mắt, con ngươi thất vọng cùng cực: "Không nghĩ đến việc cùng tôi tìm ra hung thủ, cũng không một chút tỏ vẻ đau lòng đứa con đầu tiên của chúng ta, mà lúc nào cũng nghĩ cách làm thế nào để tôi biến mất! Tô Đại Lận em thật là nghị lực thật là mạnh mẽ, không muốn yêu đương liền lợi dụng đứa con làm cái cớ, tuyên bố không cần tôi! Đến khi muốn yêu, chỉ một câu "Cần anh" liền xem như mọi chuyện trước đây không cần thiết phải nhắc đến! Em hỏi lại chính mình một chút xem, em yêu tôi sao? Hay là yêu chính bản thân mình?! Tôi hiện tại không nhất thiết muốn đứa con, nhưng hành động mà em đã làm, thật khiến tôi thất vọng xuyên thấu tim!"

Sắc mặt hắn âm trầm, một đôi mắt tàn nhẫn vô tình nhìn chằm chằm Đại Lận, ánh mắt hung hăng vừa nhíu mày, không thèm nhắc lại, xoay người oai hùng mà bước đi.

Hắn mở cửa phòng tắm ra, từng đợt gió lạnh từ bên ngoài thổi nhào vào bên trong, đánh lên phía thân thể lạnh lẽo của Đại Lận, Đại Lận ngẩng đầu, đi qua đóng cánh cửa phòng tắm lại, dựa lưng vào cửa mà ngồi.

Cô yêu hắn sao?

Yêu, chính là ba năm sau, cô càng yêu bản thân mình nhiều hơn. Thậm chí, còn có thể nói dối chuyện đứa con của cô và hắn.

Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là cô đã không kiêng dè gì mà tiêu xài tình cảm dịu dàng của hắn dành cho cô, nghĩ rằng hắn sẽ không có giới hạn mà bao dung cô, giải thích với cô, chờ đợi cô, cho dù cô có làm bất cứ chuyện gì sai trái, hắn cũng sẽ không điều kiện mà bỏ qua cho cô.

Mà đứa con, là sự kết tinh ngoài ý muốn của hai người, bị sảy vì thuốc, thế mà cô lại có thể lạnh lùng bình tĩnh nói với hắn: Em không muốn có con, đứa bé là do chính tay em xóa bỏ. Hơn nữa em còn nghĩ đến đặt vòng để hạn chế sinh đẻ.

Câu nói này lại khiến người ta nghẹn họng, trân trối nhìn cô đến mức nào, có lẽ trên đời này, không có bất kỳ người đàn ông nào có thể chịu đựng được một người phụ nữ không thèm để ý đến chuyện sống chết của đứa con của mình như thế! Huống gì là một người cao ngạo bừa bãi như hắn!

Có điều châm chọc là, cô thế nhưng lại chạy đến cầu xin hắn, luôn miệng nói không thể rời xa hắn, mong hắn ở lại.

Cô gục đầu trên cánh tay mà cười cười, cười đến rơi cả nước mắt, lại vẫn như cũ không tìm được một lý do để hắn có thể tha thứ cho cô.

Cô vùi đầu, lại ngẩng đầu, lặng lẽ lau đi nước mắt, dựa tay vào tường mà đứng lên.

Nếu tìm không thấy lý do, thì phải cố gắng mà tìm cho ra lý do, không phải hắn nói cô giống một con cá chết sao? Vậy cô sẽ nhiệt tình hơn một chút, hoạt bát một chút, để cho hắn cảm nhận được tình yêu của cô, không cần xem thường cô, rời bỏ cô.

Nhưng mà, khi cô dùng khăn tắm bọc quanh người, bước chân cao thấp ra đến bên ngoài, cô mới phát hiện bản thân mình sức cùng lực kiệt, tựa vào trên tường, nhịn không được mà thấp giọng khóc thành tiếng.

Hắn đi rồi sao? Tha thứ cho cô không được sao? Cho cô một cơ hội nhìn vào nội tâm của mình lần nữa, không cần cướp đi tất cả chờ mong cùng tin tưởng của cô, cho cô một tia hy vọng.

Cô thương đứa con của hắn, thật sự yêu, cũng không phải không nghĩ đến chuyện muốn có con với hắn, mà là, vị trí cuộc sống của cô thật sự tăm tối, thân phận rất thấp kém, kẻ thù nhiều lắm, khiến cho cô muốn chậm lại mà bình tĩnh, còn hắn, lại có hôn ước trên người......

Cô vừa đi vừa khóc, không có âm thanh nức nở, tận lực đè nén, những áp lực ấm ức cùng buồn khổ đọng lại trong lòng từ nhiều ngày nay đột nhiên tuôn trào từ một lổ hỗng, mượn dòng nước mắt mà ***** ra bên ngoài.

Hắn nói cô không phải độc nhất vô nhị, so ra còn thua kém những cô gái khác, cái gì cũng đều thua kém, những lời này không phải là lời hắn nói trong cơn tức giận!

Hắn đã hết hy vọng với cô, đã muốn chạm qua người con gái khác của hắn......

Nhưng đến khi cô đi đến cửa, lại phát hiện đèn trong phòng bật sáng, áo khoác cùng giày da của hắn vẫn còn ở đó, thân hình cao to của hắn thì nằm trong ổ chăn, gần như chiếm hết toàn bộ diện tích

mặt giường.

Nghe được tiếng bước chân của cô, hắn quay đầu nhìn ra, con ngươi vẫn lạnh băng băng như lúc ban đầu, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh lại hơi chút nhu hòa, nhấc mở bạc môi: "Khóc đủ chưa? Lại đây!" Hắn chỉ chỉ vào trong lòng mình, giữ lại vị trí ngủ của cô, ra lệnh cùng nhau nằm ngủ.

---  

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận