Danh sách Chapter
Chapter 412
Chapter 411
Chapter 410
Chapter 409
Chapter 408
Chapter 407
Chapter 406
Chapter 405
Chapter 404
Chapter 403
Chapter 402
Chapter 401
Chapter 398
Chapter 397
Chapter 396
Chapter 395
Chapter 390
Chapter 389
Chapter 382
Chapter 381
Chapter 374
Chapter 371
Chapter 370
Chapter 369
Chapter 368
Chapter 367
Chapter 366
Chapter 365
Chapter 364
Chapter 363
Chapter 362
Chapter 361
Chapter 360
Chapter 359
Chapter 358
Chapter 357
Chapter 356
Chapter 355
Chapter 354
Chapter 353
Chapter 352
Chapter 351
Chapter 350
Chapter 349
Chapter 348
Chapter 347
Chapter 346
Chapter 345
Chapter 344
Chapter 343
Chapter 342
Chapter 341
Chapter 340
Chapter 339
Chapter 338
Chapter 337
Chapter 336
Chapter 335
Chapter 334
Chapter 333
Chapter 332
Chapter 331
Chapter 330
Chapter 329
Chapter 328
Chapter 327
Chapter 326
Chapter 325
Chapter 324
Chapter 323
Chapter 322
Chapter 321
Chapter 320
Chapter 319
Chapter 318
Chapter 317
Chapter 316
Chapter 315
Chapter 314
Chapter 313
Chapter 312
Chapter 311
Chapter 310
Chapter 309
Chapter 308
Chapter 307
Chapter 306
Chapter 305
Chapter 304
Chapter 303
Chapter 302
Chapter 301
Chapter 300
Chapter 299
Chapter 298
Chapter 297
Chapter 296
Chapter 295
Chapter 294
Chapter 293
Chapter 292
Chapter 291
Chapter 290
Chapter 289
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 85
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 1
Tiêu Tử cảm thấy không an toàn, không dám để cô tự đi tiếp.
Cô vẫn một mực im lặng, nhưng vừa lúc anh chạm vào vết thương cở cổ tay trái, cô liền run lên sợ hãi, tựa như anh vừa hù dọa cô với việc đụng vào vết sẹo nhỏ, khiến cô thấp thỏm lo âu.
Chẳng lẽ lúc trước bị cắt cổ tay đau đớn làm cô sợ hãi nên mới sinh ra tâm lí phòng bị?
“Tay còn đau không?” Anh đau lòng nhìn cô.
Cặp lông mi thon dài của Đại Lận khẽ nhíu, tỉnh táo lại, ý thức được mình không phải ở trong tù, mà đang ở bệnh viện, đứng trước mặt cô là người quen lúc xưa, không phải là những người tù nhân trong chốn địa ngục đó, cô lẳng lặng nhìn Tiêu Tử.
Nếu vừa rồi Tiêu Tử không chạm đến vết sẹo đó, ôn nhu lại một chút, cô cũng sẽ không quá sợ hãi mà nhớ đến những ngày trong tù, vào ban đêm, có người khẽ ***** cổ tay cô, mềm mại giống như tay của dì, dịu dàng làm cho cô ngừng khóc, sau đó dùng cán bàn chải đánh răng sắc bén cứa vào tay cô, giữ chặt người không cho cô cử động...... Những người đó hành động vào lúc ba cô vừa qua đời , cô bị bỏ tù nửa tháng, vẫn khóc lóc ầm ĩ, bỏ ăn, chạy trốn, sau khi biết mình bị baba, mẹ và Duệ Triết vứt bỏ, chỉ muốn tự sát để xuống bầu bạn cùng ba.. Anh nghĩ cô đã quá tuyệt vọng, nên mới chán nản rồi tự sát.
Sau khi ba qua đời, kỳ thật Đại Lận không hề muốn tự sát. Cô muốn sống sót ra tù, để đến thăm mộ ba, gặp lại dì đã ly hôn.
Mà cô bị ép tự sát, ngoài ngục giam không một ai biết, người ở Trâu gia, Duệ Triết lại càng không, căn bản là vì những người đó đều rất ghét cô, chưa từng đến thăm tù cô dù chỉ một lần.
Tiêu Tử thấy cô bắt đầu trầm tĩnh lại, đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh, dò hỏi: “Anh có gửi đồ vào ngục giam, em có nhận được không? Anh đến thăm em, nhưng em lại không chịu gặp, nói không quen biết. Vậy nên anh không dám đi nữa, sợ chính anh đa tình lại gây phiền nhiễu em. Nên đến lúc chính thức được ra tù, anh mới có can đảm đến chỗ em.”
Đôi mắt ươn ướt của Đại Lận hiện lên chút kinh ngạc, hàng mi ngấn lệ khẽ động, thiếu chút nữa nước mắt tuôn thành dòng mà chảy xuống, nhưng rất nhanh cô buông ánh mắt xuống, giọng nói khàn khàn:“Thật lòng khi đó em không biết đến sự tồn tại của anh, trong lòng chỉ có Đằng Duệ Triết, không dung nạp bất kì ai,nhưng trong tù ba năm, chẳng có ai đến thăm em, cũng không có chối rằng anh là người không quen biết.”
Thì ra trong tù ba năm, có người đến thăm cô, đưa đồ dùng sinh hoạt, nhưng lại bị cảnh ngục cản lại… Chết tiệt, vậy dì Hàn? Còn cả Đằng Duệ Triết, có phải họ đều đến thăm cô nhưng cảnh ngục không cho vào?
Cô cuộn mình ở trên ghế, nhắm chặt đôi mắt, nước mãnh liệt chảy xuống, kỳ thật cô biết Đằng Duệ Triết chẳng hề đến thăm, anh chán ghét, chỉ muốn cô chết đi; bà nội Viên là bà nội của Tiểu Hàm, không phải là bà nội của Đại Lận cô, cho dù có đau lòng vì cô đi chăng nữa, cũng chỉ là sai bảo dì Trương đưa cho cô đồ dùng hằng ngày, cũng không hỏi cô có nhận được hay không; dì Hàn đối với chuyện của cô thì mặc kệ không hỏi, nhìn thấy cô là tốt rồi, giống như nhìn thấy cảnh mẹ ruột cô qua đời.
Tiêu Tử thấy cô đang khóc chuẩn bị đứng lên,nhẹ nhàng đỡ cô, cũng không dám ôm vào lòng, chỉ để cho cô tựa vào vai, lẳng lặng âu yếm. Nhiều năm trước, anh chỉ thấy Đại Lận với tiếng cười thanh thúy, lúc nào cũng thế mãi không biết buồn, ở đâu đều có thể nghe thấy giọng cười lớn của cô như vừa nghe được một câu chuyện hài hước, nhìn thấy cô gái với đôi má hồng, cười khẽ, dáng người xinh đẹp. Sau ba năm không gặp, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào kia đã không còn, thay vào đó là sắc mặt tái nhạt như tờ giấy, mỗi giây nhíu mày là mỗi chút hèn mọn, làm anh cảm thấy vô cùng chua xót.
Anh biết cô chịu không ít khổ cực, sinh ra tâm lí phòng bị như thế, cô không dám ở cùng chỗ với một người đàn ông xa lạ, không dám đến khách sạn nghỉ ngơi, không dám cho người khác động vào cổ tay của mình, bởi vậy nên anh mới có thể đê mê ngồi ở hành lang, làm bờ vai cho cô dựa vào để nghỉ ngơi.
Nhà của anh nằm ở ngay phía trước chỗ rẽ của bệnh viện, đi vài bước là tới , anh có thể ôm cô về nhà cho cô nghỉ mệt, hoặc đặt cho cô một phòng ở khách sạn, nhưng hiện tại, đối với cô mà nói, ở nơi càng có nhiều người, cô càng thấy an toàn.
Anh tình nguyện làm chỗ dựa cho cô.
Đến lúc xế chiều,Tiêu Tử lại đưa cô trở về nơi làm việc, đưa cô xuống xe, cô một mình bước lên chiếc du thuyền to lớn xa hoa. Nhưng lại có chút lo lắng, anh vẫn đứng ở bờ sông.
Đại Lận ở trong phòng thay đồ, nhìn thấy những người bán hàng đều mặt áo với những loại vải quý được dệt tinh, có chút hao hao với đồng phục của tiếp viên hàng không, mặc vào trông vô cùng thon thả mà lại rất đoan trang.
Hoàn Hoàn đưa cô đi đổi một bộ trang phục tốt hơn, đi vào trong sảnh, chỉ đến bàn có những nhân vật với lai lịch không hề nhỏ: “Đêm nay Đằng tiên sinh cùng một vài vị quan chính phủ sẽ ở đây, họ bàn bạc công chuyện, cũng uống chút rượu để giải trí. Mấy cô gái ngồi cạnh đó là hồng nhan tri kỷ của họ, bằng cấp cao, giáo dục cũng rất tốt, không phải kiểu tranh giành nhau để ***** nhân, chỉ là tâm sự giải buồn, thu nhập cũng cao lắm.”
Đại Lận nhìn đến chỗ Đằng Duệ Triết, bề ngoài tuấn tú cùng khí chất cao quý kiêu căng đặc biệt khiến dễ dàng nhận ra anh trong đám người ngồi đó, nhất là lúc mặt anh nghiêng về một bên, làm cho chiếc mũi cao lại thêm thẳng tắp, khuôn mặt như được đao tước rìu đục, tuấn mỹ phi phàm.
Ngồi bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp, không phải Diệp Tố Tố mà là một người nữ dẫn chương trình, khuôn mặt tinh xảo, khí chất cao nhã, đang cùng anh tâm sự.
Anh quay đầu lại, liếc mắt một cái nhìn cô gái đó, cười rồi cầm ly rượu uống cạn .
Cô vẫn một mực im lặng, nhưng vừa lúc anh chạm vào vết thương cở cổ tay trái, cô liền run lên sợ hãi, tựa như anh vừa hù dọa cô với việc đụng vào vết sẹo nhỏ, khiến cô thấp thỏm lo âu.
Chẳng lẽ lúc trước bị cắt cổ tay đau đớn làm cô sợ hãi nên mới sinh ra tâm lí phòng bị?
“Tay còn đau không?” Anh đau lòng nhìn cô.
Cặp lông mi thon dài của Đại Lận khẽ nhíu, tỉnh táo lại, ý thức được mình không phải ở trong tù, mà đang ở bệnh viện, đứng trước mặt cô là người quen lúc xưa, không phải là những người tù nhân trong chốn địa ngục đó, cô lẳng lặng nhìn Tiêu Tử.
Nếu vừa rồi Tiêu Tử không chạm đến vết sẹo đó, ôn nhu lại một chút, cô cũng sẽ không quá sợ hãi mà nhớ đến những ngày trong tù, vào ban đêm, có người khẽ ***** cổ tay cô, mềm mại giống như tay của dì, dịu dàng làm cho cô ngừng khóc, sau đó dùng cán bàn chải đánh răng sắc bén cứa vào tay cô, giữ chặt người không cho cô cử động...... Những người đó hành động vào lúc ba cô vừa qua đời , cô bị bỏ tù nửa tháng, vẫn khóc lóc ầm ĩ, bỏ ăn, chạy trốn, sau khi biết mình bị baba, mẹ và Duệ Triết vứt bỏ, chỉ muốn tự sát để xuống bầu bạn cùng ba.. Anh nghĩ cô đã quá tuyệt vọng, nên mới chán nản rồi tự sát.
Sau khi ba qua đời, kỳ thật Đại Lận không hề muốn tự sát. Cô muốn sống sót ra tù, để đến thăm mộ ba, gặp lại dì đã ly hôn.
Mà cô bị ép tự sát, ngoài ngục giam không một ai biết, người ở Trâu gia, Duệ Triết lại càng không, căn bản là vì những người đó đều rất ghét cô, chưa từng đến thăm tù cô dù chỉ một lần.
Tiêu Tử thấy cô bắt đầu trầm tĩnh lại, đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh, dò hỏi: “Anh có gửi đồ vào ngục giam, em có nhận được không? Anh đến thăm em, nhưng em lại không chịu gặp, nói không quen biết. Vậy nên anh không dám đi nữa, sợ chính anh đa tình lại gây phiền nhiễu em. Nên đến lúc chính thức được ra tù, anh mới có can đảm đến chỗ em.”
Đôi mắt ươn ướt của Đại Lận hiện lên chút kinh ngạc, hàng mi ngấn lệ khẽ động, thiếu chút nữa nước mắt tuôn thành dòng mà chảy xuống, nhưng rất nhanh cô buông ánh mắt xuống, giọng nói khàn khàn:“Thật lòng khi đó em không biết đến sự tồn tại của anh, trong lòng chỉ có Đằng Duệ Triết, không dung nạp bất kì ai,nhưng trong tù ba năm, chẳng có ai đến thăm em, cũng không có chối rằng anh là người không quen biết.”
Thì ra trong tù ba năm, có người đến thăm cô, đưa đồ dùng sinh hoạt, nhưng lại bị cảnh ngục cản lại… Chết tiệt, vậy dì Hàn? Còn cả Đằng Duệ Triết, có phải họ đều đến thăm cô nhưng cảnh ngục không cho vào?
Cô cuộn mình ở trên ghế, nhắm chặt đôi mắt, nước mãnh liệt chảy xuống, kỳ thật cô biết Đằng Duệ Triết chẳng hề đến thăm, anh chán ghét, chỉ muốn cô chết đi; bà nội Viên là bà nội của Tiểu Hàm, không phải là bà nội của Đại Lận cô, cho dù có đau lòng vì cô đi chăng nữa, cũng chỉ là sai bảo dì Trương đưa cho cô đồ dùng hằng ngày, cũng không hỏi cô có nhận được hay không; dì Hàn đối với chuyện của cô thì mặc kệ không hỏi, nhìn thấy cô là tốt rồi, giống như nhìn thấy cảnh mẹ ruột cô qua đời.
Tiêu Tử thấy cô đang khóc chuẩn bị đứng lên,nhẹ nhàng đỡ cô, cũng không dám ôm vào lòng, chỉ để cho cô tựa vào vai, lẳng lặng âu yếm. Nhiều năm trước, anh chỉ thấy Đại Lận với tiếng cười thanh thúy, lúc nào cũng thế mãi không biết buồn, ở đâu đều có thể nghe thấy giọng cười lớn của cô như vừa nghe được một câu chuyện hài hước, nhìn thấy cô gái với đôi má hồng, cười khẽ, dáng người xinh đẹp. Sau ba năm không gặp, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào kia đã không còn, thay vào đó là sắc mặt tái nhạt như tờ giấy, mỗi giây nhíu mày là mỗi chút hèn mọn, làm anh cảm thấy vô cùng chua xót.
Anh biết cô chịu không ít khổ cực, sinh ra tâm lí phòng bị như thế, cô không dám ở cùng chỗ với một người đàn ông xa lạ, không dám đến khách sạn nghỉ ngơi, không dám cho người khác động vào cổ tay của mình, bởi vậy nên anh mới có thể đê mê ngồi ở hành lang, làm bờ vai cho cô dựa vào để nghỉ ngơi.
Nhà của anh nằm ở ngay phía trước chỗ rẽ của bệnh viện, đi vài bước là tới , anh có thể ôm cô về nhà cho cô nghỉ mệt, hoặc đặt cho cô một phòng ở khách sạn, nhưng hiện tại, đối với cô mà nói, ở nơi càng có nhiều người, cô càng thấy an toàn.
Anh tình nguyện làm chỗ dựa cho cô.
Đến lúc xế chiều,Tiêu Tử lại đưa cô trở về nơi làm việc, đưa cô xuống xe, cô một mình bước lên chiếc du thuyền to lớn xa hoa. Nhưng lại có chút lo lắng, anh vẫn đứng ở bờ sông.
Đại Lận ở trong phòng thay đồ, nhìn thấy những người bán hàng đều mặt áo với những loại vải quý được dệt tinh, có chút hao hao với đồng phục của tiếp viên hàng không, mặc vào trông vô cùng thon thả mà lại rất đoan trang.
Hoàn Hoàn đưa cô đi đổi một bộ trang phục tốt hơn, đi vào trong sảnh, chỉ đến bàn có những nhân vật với lai lịch không hề nhỏ: “Đêm nay Đằng tiên sinh cùng một vài vị quan chính phủ sẽ ở đây, họ bàn bạc công chuyện, cũng uống chút rượu để giải trí. Mấy cô gái ngồi cạnh đó là hồng nhan tri kỷ của họ, bằng cấp cao, giáo dục cũng rất tốt, không phải kiểu tranh giành nhau để ***** nhân, chỉ là tâm sự giải buồn, thu nhập cũng cao lắm.”
Đại Lận nhìn đến chỗ Đằng Duệ Triết, bề ngoài tuấn tú cùng khí chất cao quý kiêu căng đặc biệt khiến dễ dàng nhận ra anh trong đám người ngồi đó, nhất là lúc mặt anh nghiêng về một bên, làm cho chiếc mũi cao lại thêm thẳng tắp, khuôn mặt như được đao tước rìu đục, tuấn mỹ phi phàm.
Ngồi bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp, không phải Diệp Tố Tố mà là một người nữ dẫn chương trình, khuôn mặt tinh xảo, khí chất cao nhã, đang cùng anh tâm sự.
Anh quay đầu lại, liếc mắt một cái nhìn cô gái đó, cười rồi cầm ly rượu uống cạn .
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận