Danh sách Chapter
Chapter 412
Chapter 411
Chapter 410
Chapter 409
Chapter 408
Chapter 407
Chapter 406
Chapter 405
Chapter 404
Chapter 403
Chapter 402
Chapter 401
Chapter 398
Chapter 397
Chapter 396
Chapter 395
Chapter 390
Chapter 389
Chapter 382
Chapter 381
Chapter 374
Chapter 371
Chapter 370
Chapter 369
Chapter 368
Chapter 367
Chapter 366
Chapter 365
Chapter 364
Chapter 363
Chapter 362
Chapter 361
Chapter 360
Chapter 359
Chapter 358
Chapter 357
Chapter 356
Chapter 355
Chapter 354
Chapter 353
Chapter 352
Chapter 351
Chapter 350
Chapter 349
Chapter 348
Chapter 347
Chapter 346
Chapter 345
Chapter 344
Chapter 343
Chapter 342
Chapter 341
Chapter 340
Chapter 339
Chapter 338
Chapter 337
Chapter 336
Chapter 335
Chapter 334
Chapter 333
Chapter 332
Chapter 331
Chapter 330
Chapter 329
Chapter 328
Chapter 327
Chapter 326
Chapter 325
Chapter 324
Chapter 323
Chapter 322
Chapter 321
Chapter 320
Chapter 319
Chapter 318
Chapter 317
Chapter 316
Chapter 315
Chapter 314
Chapter 313
Chapter 312
Chapter 311
Chapter 310
Chapter 309
Chapter 308
Chapter 307
Chapter 306
Chapter 305
Chapter 304
Chapter 303
Chapter 302
Chapter 301
Chapter 300
Chapter 299
Chapter 298
Chapter 297
Chapter 296
Chapter 295
Chapter 294
Chapter 293
Chapter 292
Chapter 291
Chapter 290
Chapter 289
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 85
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 1
Edit: Shyn
Tiêu Tử nhẹ nhàng mang đôi ủng vào cho cô, trong lòng dâng lên một mớ cảm xúc hỗn độn thương tiếc nồng đậm, gần như tràn ra ngực khiến anh suýt đem tất cả cảm xúc bao năm qua ra thổ lộ, cầu xin cô gả cho anh. Nhưng anh chỉ có thể yếu ớt xoa xoa má cô, mềm nhẹ nói: “Đại Lận, em còn có anh, anh sẽ luôn ở cạnh em.”
Đại Lận không hề phòng bị với anh nữa, nên mới cùng anh tâm sự chuyện ‘Ăn nhờ ở đậu’, giải quyết nỗi cơ khổ trong lòng, tìm một chốn an ủi. Cô thật sự rất mong manh, nếu anh nói đến chuyện đương hẳn là quá sớm, lỡ như làm cho cô sợ hãi, bỏ chạy mất thì anh phải làm sao?
Cho nên bọn họ cần thời gian để thấu hiểu, lấy được sự tôn trọng và tín nhiệm của đối phương. (mưa dầm thấm lâu đây mà! :3)
Đại Lận dựa vào vai anh nghỉ ngơi một lúc, không nói gì thêm nữa, đứng dậy đi về phía biệt thự nhỏ. Tiêu Tử đi theo sau cô, anh muốn đêm nay ở lại chăm sóc Đại Lận, giúp cô dọn dẹp phòng ốc, sửa lại cửa sổ để kiên cố lại, phòng ngừa trộm cướp và bò sát, côn trùng lẻn vào nhà. Đợi đến sáng mua giường đệm mới về, kêu bảo vệ phun thuốc diệt cỏ để thoáng mát sân.
Phòng đã ba năm không có người ở, một cô gái nhỏ đơn độc ở đây, nhất định rất nguy hiểm. Cho nên sáng mai anh còn phải tìm quản gia và người bảo hộ đến, thuê cả bảo mẫu để chăm sóc Đại Lận.
Anh không thể yên tâm rời mắt khỏi Đại Lận, thật sự lo lắng Đại Lận không chịu nổi mẹ của Tiểu Hàm nhưng không hé răng oán than nửa lời, đem bao nhiêu ủy khuất nuốt vào bụng.
Hai người xoay người đi vào nhà, ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng động cơ xe, trước cửa nhà cô, tiếng nói nũng nịu của Tiểu Hàm vang lên,“Đại Lận, thì ra cô ở đây, cuối cùng cũng tìm được cô !” Tiểu Hàm mặc lễ phục màu trắng, yểu điệu bước ra khỏi xe, mái tóc đen dài như tác nước được kẹp một chiếc nơ bướm, trông như tiểu công chúa theo vương tử bước xuống xe.
Cô thật sự rất vui khi nhìn thấy Đại Lận, mở cửa xe ra liền chạy một mạch vào trong, giày mày trắng dẫm nát cỏ dại, váy trắng tinh lướt qua cỏ dại dưới chân, giống như một tinh linh khiêu vũ dưới ánh trăng. Phía sau là một bóng dáng cao lớn anh tuấn, trìu mến nhìn bóng dáng cô, trên môi mỉm cười.
Nhưng Trâu Tiểu Hàm chạy vài bước, đột nhiên phát hiện có một con rắn nhỏ chui qua giữa giày cao gót của cô, sợ tới mới hét lên một tiếng, nhảy vào lòng Duệ Triết sợ hãi,“Anh Duệ Triết, có rắn!”
Cô toàn thân run rẫy nhào vào lòng Duệ Triết, bị dọa đến phát khóc, đôi mắt to hoảng sợ nhìn chằm chằm bụi cỏ dưới chân, đi cũng không được, trốn cũng không xong, chỉ đừng một chỗ, quả nhiên là sợ hãi.
Đằng Duệ Triết nhẹ nhàng ôm tiểu thiên sứ, ánh mắt mang ý cười, khóe môi nhếch lên, liếc mắt nhìn chân Tiểu Hàm, không chần chừ mang cô đến trước mặt Đại Lận, thản nhiên quét qua một lần, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh nhạt nói: “Tôi nghĩ chỗ này nên dọn sạch cỏ mới có thể ở. Nghe nói hôm nay cô dọn ra khỏi Trâu gia, cả đêm cũng chẳng gọi về một cú điện thoại, Tiểu Hàm lo lắng muốn đi tìm cô.” (Tiểu Hàm tốt bụng nha : "">)
Mi tâm Đại Lận khẽ giãn ra, ánh mắt buông xuống, nhẹ nhàng nói: “Nhà của tôi vẫn còn, đương nhiên tôi phải ở đây, không thể làm phiền Trâu gia. Ngài Đằng, cám ơn anh đã giúp tôi chuộc nhà lại.”
Đằng Duệ Triết nghe hai chữ ‘Ngài Đằng’, khẽ giật mình, mày kiếm đen tuyền như nhíu lại, ánh mắt chớp động nhìn Tiêu Tử có chút đăm chiêu. Tiêu Tử cũng theo dõi anh, ánh mắt sắc lạnh như băng, lộ rõ địch ý.
Tiêu Tử nhẹ nhàng mang đôi ủng vào cho cô, trong lòng dâng lên một mớ cảm xúc hỗn độn thương tiếc nồng đậm, gần như tràn ra ngực khiến anh suýt đem tất cả cảm xúc bao năm qua ra thổ lộ, cầu xin cô gả cho anh. Nhưng anh chỉ có thể yếu ớt xoa xoa má cô, mềm nhẹ nói: “Đại Lận, em còn có anh, anh sẽ luôn ở cạnh em.”
Đại Lận không hề phòng bị với anh nữa, nên mới cùng anh tâm sự chuyện ‘Ăn nhờ ở đậu’, giải quyết nỗi cơ khổ trong lòng, tìm một chốn an ủi. Cô thật sự rất mong manh, nếu anh nói đến chuyện đương hẳn là quá sớm, lỡ như làm cho cô sợ hãi, bỏ chạy mất thì anh phải làm sao?
Cho nên bọn họ cần thời gian để thấu hiểu, lấy được sự tôn trọng và tín nhiệm của đối phương. (mưa dầm thấm lâu đây mà! :3)
Đại Lận dựa vào vai anh nghỉ ngơi một lúc, không nói gì thêm nữa, đứng dậy đi về phía biệt thự nhỏ. Tiêu Tử đi theo sau cô, anh muốn đêm nay ở lại chăm sóc Đại Lận, giúp cô dọn dẹp phòng ốc, sửa lại cửa sổ để kiên cố lại, phòng ngừa trộm cướp và bò sát, côn trùng lẻn vào nhà. Đợi đến sáng mua giường đệm mới về, kêu bảo vệ phun thuốc diệt cỏ để thoáng mát sân.
Phòng đã ba năm không có người ở, một cô gái nhỏ đơn độc ở đây, nhất định rất nguy hiểm. Cho nên sáng mai anh còn phải tìm quản gia và người bảo hộ đến, thuê cả bảo mẫu để chăm sóc Đại Lận.
Anh không thể yên tâm rời mắt khỏi Đại Lận, thật sự lo lắng Đại Lận không chịu nổi mẹ của Tiểu Hàm nhưng không hé răng oán than nửa lời, đem bao nhiêu ủy khuất nuốt vào bụng.
Hai người xoay người đi vào nhà, ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng động cơ xe, trước cửa nhà cô, tiếng nói nũng nịu của Tiểu Hàm vang lên,“Đại Lận, thì ra cô ở đây, cuối cùng cũng tìm được cô !” Tiểu Hàm mặc lễ phục màu trắng, yểu điệu bước ra khỏi xe, mái tóc đen dài như tác nước được kẹp một chiếc nơ bướm, trông như tiểu công chúa theo vương tử bước xuống xe.
Cô thật sự rất vui khi nhìn thấy Đại Lận, mở cửa xe ra liền chạy một mạch vào trong, giày mày trắng dẫm nát cỏ dại, váy trắng tinh lướt qua cỏ dại dưới chân, giống như một tinh linh khiêu vũ dưới ánh trăng. Phía sau là một bóng dáng cao lớn anh tuấn, trìu mến nhìn bóng dáng cô, trên môi mỉm cười.
Nhưng Trâu Tiểu Hàm chạy vài bước, đột nhiên phát hiện có một con rắn nhỏ chui qua giữa giày cao gót của cô, sợ tới mới hét lên một tiếng, nhảy vào lòng Duệ Triết sợ hãi,“Anh Duệ Triết, có rắn!”
Cô toàn thân run rẫy nhào vào lòng Duệ Triết, bị dọa đến phát khóc, đôi mắt to hoảng sợ nhìn chằm chằm bụi cỏ dưới chân, đi cũng không được, trốn cũng không xong, chỉ đừng một chỗ, quả nhiên là sợ hãi.
Đằng Duệ Triết nhẹ nhàng ôm tiểu thiên sứ, ánh mắt mang ý cười, khóe môi nhếch lên, liếc mắt nhìn chân Tiểu Hàm, không chần chừ mang cô đến trước mặt Đại Lận, thản nhiên quét qua một lần, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh nhạt nói: “Tôi nghĩ chỗ này nên dọn sạch cỏ mới có thể ở. Nghe nói hôm nay cô dọn ra khỏi Trâu gia, cả đêm cũng chẳng gọi về một cú điện thoại, Tiểu Hàm lo lắng muốn đi tìm cô.” (Tiểu Hàm tốt bụng nha : "">)
Mi tâm Đại Lận khẽ giãn ra, ánh mắt buông xuống, nhẹ nhàng nói: “Nhà của tôi vẫn còn, đương nhiên tôi phải ở đây, không thể làm phiền Trâu gia. Ngài Đằng, cám ơn anh đã giúp tôi chuộc nhà lại.”
Đằng Duệ Triết nghe hai chữ ‘Ngài Đằng’, khẽ giật mình, mày kiếm đen tuyền như nhíu lại, ánh mắt chớp động nhìn Tiêu Tử có chút đăm chiêu. Tiêu Tử cũng theo dõi anh, ánh mắt sắc lạnh như băng, lộ rõ địch ý.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận