Danh sách Chapter
Chapter 412
Chapter 411
Chapter 410
Chapter 409
Chapter 408
Chapter 407
Chapter 406
Chapter 405
Chapter 404
Chapter 403
Chapter 402
Chapter 401
Chapter 398
Chapter 397
Chapter 396
Chapter 395
Chapter 390
Chapter 389
Chapter 382
Chapter 381
Chapter 374
Chapter 371
Chapter 370
Chapter 369
Chapter 368
Chapter 367
Chapter 366
Chapter 365
Chapter 364
Chapter 363
Chapter 362
Chapter 361
Chapter 360
Chapter 359
Chapter 358
Chapter 357
Chapter 356
Chapter 355
Chapter 354
Chapter 353
Chapter 352
Chapter 351
Chapter 350
Chapter 349
Chapter 348
Chapter 347
Chapter 346
Chapter 345
Chapter 344
Chapter 343
Chapter 342
Chapter 341
Chapter 340
Chapter 339
Chapter 338
Chapter 337
Chapter 336
Chapter 335
Chapter 334
Chapter 333
Chapter 332
Chapter 331
Chapter 330
Chapter 329
Chapter 328
Chapter 327
Chapter 326
Chapter 325
Chapter 324
Chapter 323
Chapter 322
Chapter 321
Chapter 320
Chapter 319
Chapter 318
Chapter 317
Chapter 316
Chapter 315
Chapter 314
Chapter 313
Chapter 312
Chapter 311
Chapter 310
Chapter 309
Chapter 308
Chapter 307
Chapter 306
Chapter 305
Chapter 304
Chapter 303
Chapter 302
Chapter 301
Chapter 300
Chapter 299
Chapter 298
Chapter 297
Chapter 296
Chapter 295
Chapter 294
Chapter 293
Chapter 292
Chapter 291
Chapter 290
Chapter 289
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 85
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 1
Đại Lận cùng bà nội vào nhà. Hơi lạnh từ máy điều hòa lan tỏa lập tức đánh tan cái nóng oi bức trên người. Nhà của Trâu bí thư vẫn không có gì thay đổi, trong phòng tiếp khách, bên này là sô pha, tủ trang sức, xung quanh ghế sô pha là những cái ghế nhỏ, cùng một vài chậu cây cảnh.
Bức bình phong trong phòng khách là giá sách. Phía sau giá sách là thư phòng, từ ngoài nhìn vô có thể thấy được nhiều tấm tranh chữ, tự thể mạnh mẽ, kích thước không giống nhau, trên mặt bàn bày mực và giá bút.
Trâu bí thư yêu thích thư pháp, về chuyện này mọi người ai cũng biết
“Đến đây, đến ăn dưa hấu giải nhiệt tí đã.” Dì Trương bưng lên một mâm dưa hấu ướp lạnh, lướt ánh mắt qua người cô, trên người mặc tạp dề đi vào phòng bếp,“Tiểu Tiêu à, giờ đã là giữa trưa, cậu ở lại ăn cơm đi, tôi có nấu phần cậu rồi.”
“Không được, tôi phải về, văn phòng còn chuyện phải giải quyết.” Người đàn ông họ Tiêu cắn xong miếng dưa hấu trong tay, lập tức đứng dậy, vội vàng rút hai tờ khăn giấy, vừa đi vừa chùi miệng,“Thật cảm ơn ý tốt của dì Trương, lần sau tôi lại đến ăn”
Đi tới cửa, quay đầu về phía Đại Lận, nở nụ cười nhẹ thay cho lời chào.
Bà nội thở dài:“Đại lận, con không nhớ rõ anh Tiêu sao? Ba năm trước đây con và cậu ấy đã từng gặp mặt .”
Cô giữ trong tay miếng dưa hấu lạnh, chưa cắn lấy một lần, hơi hơi cúi đầu :“Con không nhớ rõ.”
Bà nội Viên lại thở dài, nắm tay cô đặt lên lòng bàn tay còn lại: “Đại Lận, ba năm trước, ta cùng bác Trâu vì không giúp được gì cho ba của con nên đến giờ vẫn còn buồn bực, bởi vậy hy vọng con có thể ở lại ở nhà chúng ta, để cho ta dùng quãng đời còn lại mà chăm sóc.”
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, rút khỏi tay của bà nội:“Bà nội, con nghĩ mình cần tắm rửa.”
“Được được, nên đi tắm trước khi trời lạnh, xong nhớ quay lại ăn cơm.” Viên lão phu nhân hiền lành cười rộ lên, vẫy tay, gọi dì Trương,“Nhanh lấy cho Đại Lận bộ quần áo, phòng của con bé nhớ dọn dẹp sạch sẽ, à,chuẩn bị dọn cơm.”
Dì Trương mặc tạp dề đi tới, giúp cô xách túi hành lí cũ,“Tiểu thư, dì sẽ dẫn cháu lên lầu hai, phòng ngủ và nhà vệ sinh đều ở đó.”
“Được.”
Trương A Di mở cửa căn phòng nhỏ gần nhà vệ sinh, đem túi đồ đặt trên sàn nhà, hỏi:“Cháu chính là con gái của thị trưởng Tô Cẩm Phong?”
Cô không cúi đầu, ánh mắt mang chút hèn mọn, nhìn dì, nói:“Tô Cẩm Phong đúng là cha của cháu, tên của cháu là Tô Đại Lận.” Năm đó ba cô vừa nhậm chức, dì Trương sờ đầu cô, khen ngợi cô con gái trưởng này thật xinh đẹp, tương lai có thể làm người nổi tiếng. Hiện tại, dì Trương vẫn là dì Trương, Tô Đại Lận vẫn là Tô Đại Lận, có điều, cô không làm ngôi sao, mà là đi ngồi tù.
“Ha ha.” Dì Trương khô khan kéo kéo hai má, lạnh lùng cười nhạt, xoay người xuống lầu,“Lão phu nhân, Trâu bí thư sắp trở về, mau chuẩn bị dùng bữa.”
“Được, đợi cả Đại Lận cùng ăn”
Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng, dựa vào cánh cửa, nhìn căn phòng hai mươi mét vuông. Thì ra, đây là cảm giác ăn nhờ ở đậu.
*
Dì Trương đưa cho cô một bộ váy dài mới tinh trông rất đẹp,cỗ áo chữ V, không có tay. Cô mặc bộ váy vào, trên người toát lên vẽ nhã nhặn, dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt mình, cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau đi bọt nước. Hai hàng lông mày dài, khá nhọn, mang chút khí phách, mắt xếch yên lặng như giếng cạn, thần thái có chút tái nhợt.
“Đại Lận, mau xuống lầu ăn cơm, bác Trâu đã về rồi.” Giọng bà nội ở dưới lầu vọng lên.
Cô nhẹ nhàng buông khăn mặt, đi ra khỏi phòng tắm, nhịp tim lại có chút dồn dập. Sau khi mắc tội, cô không biết nên đối mặt như thế nào với người quen lúc xưa, cũng không ngờ lại nhìn thấy ánh mắt đó của dì Trương.
“Duệ Triết, thật vất vả mới có thể mời cậu đến một chuyến, vậy nên cho tôi chút mặt mũi, mời cậu ở lại dùng bữa” Dưới lầu truyền đến giọng nói trầm ổn của bác Trâu, vừa đi vào nhà, vừa sang sảng cười: “Tổng giám đốc Đằng đây ngày thường bận rộn công tác, trăm công nghìn việc, mời cậu đến nhà so với việc lên trời còn khó hơn. Đừng nói bí thư của Cẩm thành là tôi, cho dù là quan lớn của thành phố cũng phải dành thời gian nghênh tiếp Đằng tổng.”
Lòng cô xiết lại, chân cứng đờ. Đằng Duệ Triết cũng đến đây?
“Đại Lận?” Bà nội Viên hướng về phía này gọi cô, ý bảo nàng đi xuống:“Ăn cơm thôi, mau đến bên này ngồi cạnh ta”
Cô vịn tay vào cầu thang, chân rút về, tưởng như định quay về phòng . Hít sâu một hơi, cô chậm rãi đi xuống.
Bốn người vây quanh bàn ăn, bác Trâu cùng dì Dương, bà nội và cả… Đằng Duệ
Triết. Ban đầu cô chỉ nhìn được áo sơ mi của đàn ông phẳng phiu, trong không khí lan tỏa hương vị thành thục, tuấn mỹ , toàn thân phát ra sức quyến rũ của một doanh nhân thành đạt. Cô nghĩ đến việc bỏ chạy, không dám nhìn thẳng vào hai tròng mắt thâm thúy kia, ai ngờ, chính cô là lẳng lặng hướng về bên này đi tới, nhẹ giọng,“Bác Trâu, dì Dương”.
Trâu bí thư cùng vợ gật gật đầu, ra hiệu cho cô ngồi xuống .
“Đại lận à, con ở đây là tốt rồi, đừng lo lắng vấn đề gì cả, bác sẽ cho người an bài mọi chuyện.” Trâu bí thư ôn tồn nói, hạ đôi đũa xuống, nhìn thẳng vào cô
“Ở trong này không cần khách sáo, cứ tự nhiên như ở nhà, cần cái gì, kêu dì Trương đi mua là được.”
“Cám ơn bác Trâu.” Cô chỉ nói ra những lời này.
Đằng Duệ Triết nhìn cô, đôi mắt mới đầu hiện lên một tia kinh ngạc, rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, dời ánh mắt đi.
Cô ăn một chút cơm, vị nhạt như nước ốc. Sau khi ăn xong, cô giúp dì Trương chồng chén bát mang vào phòng bếp, dì Trương liếc cô một cái, lạnh nhạt nói:“Tô tiểu thư hiện tại là khách, dì nào dám cho tiểu thư làm những việc này! Nhanh đến phòng khách đánh bài cùng lão phu nhân và Trâu bí thư đi.” Dì Trương đẩy cô hướng ra khỏi phòng bếp, đuôi lông mày nhếch cao cao, giọng chanh chua:
“Chén bát bẩn tiểu thư cứ đặt ở đấy, ngài bí thư cứ trách dì suốt ngày nhàn hạ, lấy tiền lương mà không làm được bao nhiêu việc! Những công việc dơ bẩn này dành cho người làm như dì, để yên cho dì rửa , để dì hầu hạ đứa con gái quý giá của ngài thị trưởng !”
Cô tiêu sái ra khỏi phòng bếp.
Lão phu nhân vốn cười ha ha cùng đằng Duệ Triết nói chuyện phiếm, thấy cô không nói tiếng nào , nhẹ giọng:“Đại lận, chắc con đã mệt mỏi. Nếu mệt rồi, trước hết trở về phòng nghỉ ngơi, khuôn mặt đó của con thật khiến người ta cảm thấy đau lòng.”
Vì thế ánh mắt mọi người đều hướng về cô, cô càng thêm gượng gạo không dám nhìn, cúi đầu, im lặng lên lầu. Cô là người ngoài, ăn nhờ ở đậu, nơi này căn bản không phải nhà cô.
“Duệ Triết, ăn cơm xong rồi, chúng ta đến thư phòng.” Trâu bí thư lên tiến, âm thanh hùng hậu tràn đầy thưởng thức,“Tiểu Hạm buổi chiều 3 giờ tan học, 4 giờ có thể về đến nhà, con bé nói có chút chuyện muốn hỏi cậu.”
Cô không còn nghe được tiếng nói phía dưới, đi vào nhà vệ sinh ở lầu hai, cầm lấy chiếc váy khi nãy vừa thay ra, bôi lên chút xà phòng, ngồi xuống vò nhẹ.
Cái váy Bohemian này là cô mua ba năm trước, dài đến tận mắt cá chân.
Trước kia cô chẳng thích mặc những bộ váy này, mặc như vậy trông thật quá thục nữ, cô mua những thứ này, căn bản chỉ để cho Duệ Triết nhìn ngắm, hoàn toàn có thể so sánh với chiếc váy dài của Diệp Tố Tố hay mặc. Sau chuyện phóng hỏa, Đằng Duệ Triết đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng, không hề quát mắng cô, cũng không hề nổi giận, mà đem cô lên núi cao, nói rằng sẽ dẫn cô đến nơi thật đẹp.
Cô nghĩ Duệ Triết đã bắt đầu chán ghét bộ dạng của Diệp Tố Tố, trở nên thích cô, không chống cự, cùng anh đi, ai ngờ, hành động sau đó của anh dù đem so với việc đánh hay mắng còn cảm thấy vô cùng nhục nhã. Nửa năm sau cô mới hiểu được, Đằng Duệ Triết đêm hôm đó thật sự muốn hủy diệt cô, bởi vì cô đã làm cho anh không thể kìm nén cơn giận thêm một giây nào nữa.
Sửa lại chiếc váy nhăn nheo vì bị chà xát, cô khép hai đầu gối, chậm rãi thả lỏng cái váy dài. Rửa sạch nước xà phòng, rồi bước ra.
Ba năm trước là cô bừa bãi bắt chước theo, nhưng ba năm sau, cô thật sự thích mặc lên người những bộ váy dài, mặc như vậy khiến cho cuộc sống của cô lại có phần thanh đạm.
Phơi xong bộ váy, cô trở về sửa sang lại phòng. Không gian hơn mười thước vuông làm cho ngưởi ta cảm thấy thanh thản, không khí có hơi ngột ngạt, trước mặt cô là một mớ đồ lộn xộn. Cũng may còn có tủ quần áo, có giường, có bàn học.
Hành lý của cô cũng rất đơn giản, hai bộ quần áo cũ, một quyển nhật kí và vài thứ lặt vặt. Sắp xếp đồ đạc xong, cô mở cửa sổ, ngồi ở bàn học mở ra quyển nhật kí, viết lên ‘Hôm nay đã tìm được nhà’. Không rồng hoa phượng múa, chữ cô xinh đẹp mà chỉnh tề, có điều lại mang theo chút hèn mọn.
Cô nhìn, đầu ngón tay xoa nhẹ dòng chữ vừa viết ra, thoáng chút giật mình. Kỳ thật, cuộc sống sau khi ra tù của cô có chút mờ mịt. Cái ôm của ba, gương mặt tươi cười của mẹ, tình yêu của Duệ Triết, chúng đều là những thứ dù có cố gắng đến mấy cô cũng không có được, dù làm cách gì cũng không thể chạm đến.
Suy nghĩ cẩn thận, mong chờ vụt bay mất. Bởi vậy, cô còn có thể có nhà sao?
Không thể!
Bụng đột nhiên quặn đau, cơ thể yếu ớt, cô đang mơ hồ trở nên bừng tỉnh. Lấy từ túi hành lý hai miếng đồ dùng vệ sinh, vội vàng đi vào WC. Thứ máu đó đã nhuốm vào cái váy đẹp đẽ, trông như cây thuốc phiện ở thời kỳ nở rộ.
- Click "Thanks" if you like this post
Bức bình phong trong phòng khách là giá sách. Phía sau giá sách là thư phòng, từ ngoài nhìn vô có thể thấy được nhiều tấm tranh chữ, tự thể mạnh mẽ, kích thước không giống nhau, trên mặt bàn bày mực và giá bút.
Trâu bí thư yêu thích thư pháp, về chuyện này mọi người ai cũng biết
“Đến đây, đến ăn dưa hấu giải nhiệt tí đã.” Dì Trương bưng lên một mâm dưa hấu ướp lạnh, lướt ánh mắt qua người cô, trên người mặc tạp dề đi vào phòng bếp,“Tiểu Tiêu à, giờ đã là giữa trưa, cậu ở lại ăn cơm đi, tôi có nấu phần cậu rồi.”
“Không được, tôi phải về, văn phòng còn chuyện phải giải quyết.” Người đàn ông họ Tiêu cắn xong miếng dưa hấu trong tay, lập tức đứng dậy, vội vàng rút hai tờ khăn giấy, vừa đi vừa chùi miệng,“Thật cảm ơn ý tốt của dì Trương, lần sau tôi lại đến ăn”
Đi tới cửa, quay đầu về phía Đại Lận, nở nụ cười nhẹ thay cho lời chào.
Bà nội thở dài:“Đại lận, con không nhớ rõ anh Tiêu sao? Ba năm trước đây con và cậu ấy đã từng gặp mặt .”
Cô giữ trong tay miếng dưa hấu lạnh, chưa cắn lấy một lần, hơi hơi cúi đầu :“Con không nhớ rõ.”
Bà nội Viên lại thở dài, nắm tay cô đặt lên lòng bàn tay còn lại: “Đại Lận, ba năm trước, ta cùng bác Trâu vì không giúp được gì cho ba của con nên đến giờ vẫn còn buồn bực, bởi vậy hy vọng con có thể ở lại ở nhà chúng ta, để cho ta dùng quãng đời còn lại mà chăm sóc.”
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, rút khỏi tay của bà nội:“Bà nội, con nghĩ mình cần tắm rửa.”
“Được được, nên đi tắm trước khi trời lạnh, xong nhớ quay lại ăn cơm.” Viên lão phu nhân hiền lành cười rộ lên, vẫy tay, gọi dì Trương,“Nhanh lấy cho Đại Lận bộ quần áo, phòng của con bé nhớ dọn dẹp sạch sẽ, à,chuẩn bị dọn cơm.”
Dì Trương mặc tạp dề đi tới, giúp cô xách túi hành lí cũ,“Tiểu thư, dì sẽ dẫn cháu lên lầu hai, phòng ngủ và nhà vệ sinh đều ở đó.”
“Được.”
Trương A Di mở cửa căn phòng nhỏ gần nhà vệ sinh, đem túi đồ đặt trên sàn nhà, hỏi:“Cháu chính là con gái của thị trưởng Tô Cẩm Phong?”
Cô không cúi đầu, ánh mắt mang chút hèn mọn, nhìn dì, nói:“Tô Cẩm Phong đúng là cha của cháu, tên của cháu là Tô Đại Lận.” Năm đó ba cô vừa nhậm chức, dì Trương sờ đầu cô, khen ngợi cô con gái trưởng này thật xinh đẹp, tương lai có thể làm người nổi tiếng. Hiện tại, dì Trương vẫn là dì Trương, Tô Đại Lận vẫn là Tô Đại Lận, có điều, cô không làm ngôi sao, mà là đi ngồi tù.
“Ha ha.” Dì Trương khô khan kéo kéo hai má, lạnh lùng cười nhạt, xoay người xuống lầu,“Lão phu nhân, Trâu bí thư sắp trở về, mau chuẩn bị dùng bữa.”
“Được, đợi cả Đại Lận cùng ăn”
Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng, dựa vào cánh cửa, nhìn căn phòng hai mươi mét vuông. Thì ra, đây là cảm giác ăn nhờ ở đậu.
*
Dì Trương đưa cho cô một bộ váy dài mới tinh trông rất đẹp,cỗ áo chữ V, không có tay. Cô mặc bộ váy vào, trên người toát lên vẽ nhã nhặn, dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt mình, cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau đi bọt nước. Hai hàng lông mày dài, khá nhọn, mang chút khí phách, mắt xếch yên lặng như giếng cạn, thần thái có chút tái nhợt.
“Đại Lận, mau xuống lầu ăn cơm, bác Trâu đã về rồi.” Giọng bà nội ở dưới lầu vọng lên.
Cô nhẹ nhàng buông khăn mặt, đi ra khỏi phòng tắm, nhịp tim lại có chút dồn dập. Sau khi mắc tội, cô không biết nên đối mặt như thế nào với người quen lúc xưa, cũng không ngờ lại nhìn thấy ánh mắt đó của dì Trương.
“Duệ Triết, thật vất vả mới có thể mời cậu đến một chuyến, vậy nên cho tôi chút mặt mũi, mời cậu ở lại dùng bữa” Dưới lầu truyền đến giọng nói trầm ổn của bác Trâu, vừa đi vào nhà, vừa sang sảng cười: “Tổng giám đốc Đằng đây ngày thường bận rộn công tác, trăm công nghìn việc, mời cậu đến nhà so với việc lên trời còn khó hơn. Đừng nói bí thư của Cẩm thành là tôi, cho dù là quan lớn của thành phố cũng phải dành thời gian nghênh tiếp Đằng tổng.”
Lòng cô xiết lại, chân cứng đờ. Đằng Duệ Triết cũng đến đây?
“Đại Lận?” Bà nội Viên hướng về phía này gọi cô, ý bảo nàng đi xuống:“Ăn cơm thôi, mau đến bên này ngồi cạnh ta”
Cô vịn tay vào cầu thang, chân rút về, tưởng như định quay về phòng . Hít sâu một hơi, cô chậm rãi đi xuống.
Bốn người vây quanh bàn ăn, bác Trâu cùng dì Dương, bà nội và cả… Đằng Duệ
Triết. Ban đầu cô chỉ nhìn được áo sơ mi của đàn ông phẳng phiu, trong không khí lan tỏa hương vị thành thục, tuấn mỹ , toàn thân phát ra sức quyến rũ của một doanh nhân thành đạt. Cô nghĩ đến việc bỏ chạy, không dám nhìn thẳng vào hai tròng mắt thâm thúy kia, ai ngờ, chính cô là lẳng lặng hướng về bên này đi tới, nhẹ giọng,“Bác Trâu, dì Dương”.
Trâu bí thư cùng vợ gật gật đầu, ra hiệu cho cô ngồi xuống .
“Đại lận à, con ở đây là tốt rồi, đừng lo lắng vấn đề gì cả, bác sẽ cho người an bài mọi chuyện.” Trâu bí thư ôn tồn nói, hạ đôi đũa xuống, nhìn thẳng vào cô
“Ở trong này không cần khách sáo, cứ tự nhiên như ở nhà, cần cái gì, kêu dì Trương đi mua là được.”
“Cám ơn bác Trâu.” Cô chỉ nói ra những lời này.
Đằng Duệ Triết nhìn cô, đôi mắt mới đầu hiện lên một tia kinh ngạc, rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, dời ánh mắt đi.
Cô ăn một chút cơm, vị nhạt như nước ốc. Sau khi ăn xong, cô giúp dì Trương chồng chén bát mang vào phòng bếp, dì Trương liếc cô một cái, lạnh nhạt nói:“Tô tiểu thư hiện tại là khách, dì nào dám cho tiểu thư làm những việc này! Nhanh đến phòng khách đánh bài cùng lão phu nhân và Trâu bí thư đi.” Dì Trương đẩy cô hướng ra khỏi phòng bếp, đuôi lông mày nhếch cao cao, giọng chanh chua:
“Chén bát bẩn tiểu thư cứ đặt ở đấy, ngài bí thư cứ trách dì suốt ngày nhàn hạ, lấy tiền lương mà không làm được bao nhiêu việc! Những công việc dơ bẩn này dành cho người làm như dì, để yên cho dì rửa , để dì hầu hạ đứa con gái quý giá của ngài thị trưởng !”
Cô tiêu sái ra khỏi phòng bếp.
Lão phu nhân vốn cười ha ha cùng đằng Duệ Triết nói chuyện phiếm, thấy cô không nói tiếng nào , nhẹ giọng:“Đại lận, chắc con đã mệt mỏi. Nếu mệt rồi, trước hết trở về phòng nghỉ ngơi, khuôn mặt đó của con thật khiến người ta cảm thấy đau lòng.”
Vì thế ánh mắt mọi người đều hướng về cô, cô càng thêm gượng gạo không dám nhìn, cúi đầu, im lặng lên lầu. Cô là người ngoài, ăn nhờ ở đậu, nơi này căn bản không phải nhà cô.
“Duệ Triết, ăn cơm xong rồi, chúng ta đến thư phòng.” Trâu bí thư lên tiến, âm thanh hùng hậu tràn đầy thưởng thức,“Tiểu Hạm buổi chiều 3 giờ tan học, 4 giờ có thể về đến nhà, con bé nói có chút chuyện muốn hỏi cậu.”
Cô không còn nghe được tiếng nói phía dưới, đi vào nhà vệ sinh ở lầu hai, cầm lấy chiếc váy khi nãy vừa thay ra, bôi lên chút xà phòng, ngồi xuống vò nhẹ.
Cái váy Bohemian này là cô mua ba năm trước, dài đến tận mắt cá chân.
Trước kia cô chẳng thích mặc những bộ váy này, mặc như vậy trông thật quá thục nữ, cô mua những thứ này, căn bản chỉ để cho Duệ Triết nhìn ngắm, hoàn toàn có thể so sánh với chiếc váy dài của Diệp Tố Tố hay mặc. Sau chuyện phóng hỏa, Đằng Duệ Triết đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng, không hề quát mắng cô, cũng không hề nổi giận, mà đem cô lên núi cao, nói rằng sẽ dẫn cô đến nơi thật đẹp.
Cô nghĩ Duệ Triết đã bắt đầu chán ghét bộ dạng của Diệp Tố Tố, trở nên thích cô, không chống cự, cùng anh đi, ai ngờ, hành động sau đó của anh dù đem so với việc đánh hay mắng còn cảm thấy vô cùng nhục nhã. Nửa năm sau cô mới hiểu được, Đằng Duệ Triết đêm hôm đó thật sự muốn hủy diệt cô, bởi vì cô đã làm cho anh không thể kìm nén cơn giận thêm một giây nào nữa.
Sửa lại chiếc váy nhăn nheo vì bị chà xát, cô khép hai đầu gối, chậm rãi thả lỏng cái váy dài. Rửa sạch nước xà phòng, rồi bước ra.
Ba năm trước là cô bừa bãi bắt chước theo, nhưng ba năm sau, cô thật sự thích mặc lên người những bộ váy dài, mặc như vậy khiến cho cuộc sống của cô lại có phần thanh đạm.
Phơi xong bộ váy, cô trở về sửa sang lại phòng. Không gian hơn mười thước vuông làm cho ngưởi ta cảm thấy thanh thản, không khí có hơi ngột ngạt, trước mặt cô là một mớ đồ lộn xộn. Cũng may còn có tủ quần áo, có giường, có bàn học.
Hành lý của cô cũng rất đơn giản, hai bộ quần áo cũ, một quyển nhật kí và vài thứ lặt vặt. Sắp xếp đồ đạc xong, cô mở cửa sổ, ngồi ở bàn học mở ra quyển nhật kí, viết lên ‘Hôm nay đã tìm được nhà’. Không rồng hoa phượng múa, chữ cô xinh đẹp mà chỉnh tề, có điều lại mang theo chút hèn mọn.
Cô nhìn, đầu ngón tay xoa nhẹ dòng chữ vừa viết ra, thoáng chút giật mình. Kỳ thật, cuộc sống sau khi ra tù của cô có chút mờ mịt. Cái ôm của ba, gương mặt tươi cười của mẹ, tình yêu của Duệ Triết, chúng đều là những thứ dù có cố gắng đến mấy cô cũng không có được, dù làm cách gì cũng không thể chạm đến.
Suy nghĩ cẩn thận, mong chờ vụt bay mất. Bởi vậy, cô còn có thể có nhà sao?
Không thể!
Bụng đột nhiên quặn đau, cơ thể yếu ớt, cô đang mơ hồ trở nên bừng tỉnh. Lấy từ túi hành lý hai miếng đồ dùng vệ sinh, vội vàng đi vào WC. Thứ máu đó đã nhuốm vào cái váy đẹp đẽ, trông như cây thuốc phiện ở thời kỳ nở rộ.
- Click "Thanks" if you like this post
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận