Danh sách Chapter
Chapter 412
Chapter 411
Chapter 410
Chapter 409
Chapter 408
Chapter 407
Chapter 406
Chapter 405
Chapter 404
Chapter 403
Chapter 402
Chapter 401
Chapter 398
Chapter 397
Chapter 396
Chapter 395
Chapter 390
Chapter 389
Chapter 382
Chapter 381
Chapter 374
Chapter 371
Chapter 370
Chapter 369
Chapter 368
Chapter 367
Chapter 366
Chapter 365
Chapter 364
Chapter 363
Chapter 362
Chapter 361
Chapter 360
Chapter 359
Chapter 358
Chapter 357
Chapter 356
Chapter 355
Chapter 354
Chapter 353
Chapter 352
Chapter 351
Chapter 350
Chapter 349
Chapter 348
Chapter 347
Chapter 346
Chapter 345
Chapter 344
Chapter 343
Chapter 342
Chapter 341
Chapter 340
Chapter 339
Chapter 338
Chapter 337
Chapter 336
Chapter 335
Chapter 334
Chapter 333
Chapter 332
Chapter 331
Chapter 330
Chapter 329
Chapter 328
Chapter 327
Chapter 326
Chapter 325
Chapter 324
Chapter 323
Chapter 322
Chapter 321
Chapter 320
Chapter 319
Chapter 318
Chapter 317
Chapter 316
Chapter 315
Chapter 314
Chapter 313
Chapter 312
Chapter 311
Chapter 310
Chapter 309
Chapter 308
Chapter 307
Chapter 306
Chapter 305
Chapter 304
Chapter 303
Chapter 302
Chapter 301
Chapter 300
Chapter 299
Chapter 298
Chapter 297
Chapter 296
Chapter 295
Chapter 294
Chapter 293
Chapter 292
Chapter 291
Chapter 290
Chapter 289
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 85
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Shyn
Trời vừa tờ mờ sáng, Trâu Tiểu Hàm rời giường, mặc một bộ âu phục màu xanh lam như ngọc, khoác lên bộ trang sức tao nhã, đứng ở cửa chờ Đằng Duệ Triết đến đón cô.
Nhưng cho dù cô có gọi bao nhiêu cú điện thoại, anh đều tắt máy, trạng thái không thể liên lạc.
Một lúc sau, xe của Đằng gia đến, không phải Duệ Triết tự mình đến đón cô, mà là tài xế của Đằng gia.
“Anh Duệ Triết đâu?” Cô ngồi vào xe, có chút thất vọng.
“Thiếu gia đi công tác ở Bắc Kinh, lúc rạng sáng đã lên máy bay rồi, chắc vài ngày sau sẽ về. Trâu tiểu thư, lão gia và phu nhân vừa từ Mĩ trở về, muốn cùng với Tiểu thư đưa Đằng lão gia tử đi thăm Cẩm thành, tiện thể đi xem phòng tân hôn.”
“Chú và dì đã về rồi sao?!” Khuôn mặt xinh đẹp của Trâu Tiểu Hàm lạap tức tươi tắn trở lại, vô cùng vui vẻ, bên môi nở nụ cười, “Cháu sẽ giúp chú và dì mua đồ, cháu đã trông mong họ trở về lâu rồi! Dì thích du lịch như thế, nhất định trông trẻ hơn vài tuổi!”
--
Tầm bảy giờ sáng, chính là thời gian giao thông nườm nượp ở Bắc Kinh, mấy người công nhân trẻ đi làm túi xách kệ nệ, trên tay cầm bữa sáng và sữa đậu nành, lấy tốc độ trăm mét chạy như điên.
Đại Lận lưu lạc ở Bắc Kinh hai ngày, một mình đến chợ đêm mua quần bò giá rẻ, tóc dài buộc chặt lại, trên tay mang một cái túi nặng trịch, mặc kệ dòng người đang giao thông tấp nập.
Hôm qua cô đã mất cả ngày trời để tìm việc làm, từ sáng đến tận tối mịt, lí lịch của cô đều bị từ chối, bị người khác kì thị; Chỉ vì bằng cấp thấp kém, lại có tiền án, không ai dám thuê người từng phóng hỏa như cô.
Cho nên cô quyết định không xin tuyển vào các công ty nữa, ngược lại muốn tìm đến những bản quảng cáo thuê lao công, tuy việc nặng nhưng cô phải làm để kiếm tiền, để sống sót.
Bởi vì cô không có tiền, cũng không đủ điều kiện đi làm trong công ty. Chỉ biết có việc gì làm được thì làm, không thể chết đói ở đầu đường xó chợ Bắc Kinh, còn phải sống sót để trở về thăm mộ cha mẹ.
Ngày hôm qua cô suýt đã gãy chân, bù lại cũng có công trình kiến trúc chịu thuê cô, không cần bằng cấp hay kinh nghiệm, chỉ cần biết sử dụng công cụ và chịu khổ nhọc. Mỗi ngày công việc bắt đầu lúc chín giờ, bảo đảm cơm nước đầy đủ, mỗi tháng được chín trăm tư.
Cô không ngờ rằng cuối cùng cũng có thể tìm được một công việc mưu sinh ở Bắc Kinh này, vui mừng đến mức cảm nắng nhưng vẫn nở nụ cười, toàn thân tràn đầy khí lực.
Có công việc này, cô sẽ không lo phải chết đói, sẽ tự nuôi sống mình, tay làm hàm nhai, chờ vài năm sau đó, khi lòng đã tĩnh lặng như nước, cô sẽ quay về gặp Tiêu Tử, gặp những người cô quen biết, cùng bọn họ nói cười.
“Đã đến đường XX, hành khách XX chuẩn bị xuống xe...” Tầm tám giờ sáng, tiếng gọi sang sảng của lơ xe vang lên, cô len trong đám người chật chội, bước xuống xe, trên tay cầm túi dụng cụ, bước nhanh về phía công trường.
Đây là một công trường kiến trúc đang thi công, khắp nơi là bùn đất và hàn điện, mang nón bảo hộ vào để chuẩn bị làm việc. Vừa đẩy xe đất đi một quãng thì bắt gặp đốc công đang dừng lại uống nước, nhìn thân thể gầy gò của cô đánh giá một phen:
“Này cô gái, cô chắc chắn có thể khoan đất sao? Có thể đẩy mấy trăm xe đất sao?! Cô đi nhầm chỗ à?”
Đại Lận đưa mắt nhìn công trường cao đồ sộ, mi khẽ rung, thế này mới hiểu được tính chất của công việc -- không phải văn chức, mà là ***** li, bởi vậy mới không cần bằng cấp.
Cô nhìn một lúc, gật đầu nói: “Tôi không đi nhầm chỗ, tôi có thể làm việc này để sống.”
Vài giờ sau, cô mang nón bảo hộ kín mít, ngồi xổm trên nền, cầm máy khoan đóng cọc. Cho dù bị chà sát đến rách cả tay, cô vẫn không ngưng nghỉ.
Sau đó cô lại dùng xe đẩy đất cát, cánh tay gầy yếu trộn xi măng đều đều, sau đó lại tiếp tục đẩy đất cát, tốc độ như máy móc; Mặt trời giữa trưa chói chang đến độc ác, mồ hôi tuôn ra không ngừng, tựa như những giọt nước mắt nóng hổi, ướt nhẹp áo của cô, nóng đến khó thở.
Đây chính là công việc để chín trăm đồng tiền lương thuộc về cô.
Cô nghĩ nếu muốn nhận được đầy đủ số tiền đó, nhất định phải chăm chỉ như những công nhân khác, cùng làm như nhau. Nơi này sẽ chẳng ai thương ai, chỉ có thể tự lực cánh sinh, thiếu là thiếu, không là không. Hôm nay đốc công đã tính toán thời gian và sức lực làm việc của cô, bảo sẽ thưởng thêm tiền.
Bởi thế, chín trăm kia, chính là tiền mồ hôi nước mắt.
Buổi chiều lúc một hai giờ là lúc nắng gay gắt nhất, cũng là thời gian nghỉ trưa, cô một thân mồ hôi ướt đẫm, ôm cà-mên, đi đến chỗ một đámlao công và nhân viên tạp vụ đang nằm nghỉ trưa lấy sức, chọn một gốc cây mát mẻ để thưởng thức bữa trưa.
Cô vừa ăn vừa ngước nhìn bầu trời, mồ hôi trên thái dương chảy xuống hòa cùng nước mắt.
Tiêu Tử, anh ở Cẩm Thành có sống tốt không? Dì Tiêu bệnh đã đỡ chưa? Bây giờ em đã đến Bắc Kinh rồi, không ai biết em cả, nhưng em đã tìm được việc làm.
Nếu anh rảnh, nhất định phải thay em đến thăm cha, bảo toàn biệt thự Tô gia thật tốt. Nếu cỏ trong sân lại dài ra, anh cũng đừng nhổ đi, hãy mặc kệ chúng. Đôi bàn tay thon dài trắng trẻo kia của anh, là nơi để che chắn cho người phụ nữ ở tương lai, đừng để nó chịu bất cứ hư tổn nào...
Cô dựa đầu, buông cà-mên trong tay ra, mỉm cười trước gió, tựa như đang nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Tử trên nền trời xanh thẳm.
Buổi chiều, sau khi làm việc cật lực cũng đã đến lúc tan tầm, cô lo lắng sẽ lỡ chuyến xe, sợ những người chung quanh sẽ ào ra như hội. Cho nên cô tranh thủ chạy đến ven đường mua một chai nước suối, vừa đi vừa uống, nhìn ngó phong cảnh chạng vạng của thành phố.
Chờ đến khi mặt trời bắt đầu lặn, cô đến nhà tắm công cộng thay quần áo sạch sẽ, sau đó tìm đến chỗ gần nhà ga.
Cô nghĩ không thể thuê nhà ở trung tâm thành phố này, ở đây tiền nhầ nhất định hơn năm trăm khối, gần đây cô chỉ mới đi làm, lấy đâu ra đủ tiền đặt cọc. Cô ngồi tù ba năm, sau đó muốn bắt đầu lại cuộc sống, nhưng xã hội vẫn không hề khoan dung cô, cô vẫn luôn bị kì thị, tìm việc luôn gặp khó khăn... Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn muốn sống tốt.
Cô sử dụng phương tiện giao thông công cộng, qua hai trạm xe, dừng lại một khu ổ chuột rách nát. Nhưng cô không biết, cô đơn độc đến công trường làm việc, nhưng vẫn có một bóng dáng cao lớn theo sau bước chân cô. (đoán xem, nhân vật bí ẩn, anh là ai?
)
Anh tìm cô đã hai ngày hai đêm rồi, rốt cục phải đem lý lịch của cô, đăng bảng tìm người, thông qua quan hệ mới tìm thấy tin tức về cô.
Lúc cô đứng trước toa xe lửa, anh đã lên máy bay, lúc máy bay hạ cánh đến Bắc Kinh, anh lại chẳng biết cô đi đâu rồi.
Cô thay đổi một cách phức tạp, biến mất một cách mờ mịt trong biển người. Thật may là không đi quá xa, vẫn nằm trong phạm vi hoạt động của anh, nhưng phải vất vả nhờ đến trung tâm lý lịch quốc tế để tìm kiếm!
Edit: Shyn
Trời vừa tờ mờ sáng, Trâu Tiểu Hàm rời giường, mặc một bộ âu phục màu xanh lam như ngọc, khoác lên bộ trang sức tao nhã, đứng ở cửa chờ Đằng Duệ Triết đến đón cô.
Nhưng cho dù cô có gọi bao nhiêu cú điện thoại, anh đều tắt máy, trạng thái không thể liên lạc.
Một lúc sau, xe của Đằng gia đến, không phải Duệ Triết tự mình đến đón cô, mà là tài xế của Đằng gia.
“Anh Duệ Triết đâu?” Cô ngồi vào xe, có chút thất vọng.
“Thiếu gia đi công tác ở Bắc Kinh, lúc rạng sáng đã lên máy bay rồi, chắc vài ngày sau sẽ về. Trâu tiểu thư, lão gia và phu nhân vừa từ Mĩ trở về, muốn cùng với Tiểu thư đưa Đằng lão gia tử đi thăm Cẩm thành, tiện thể đi xem phòng tân hôn.”
“Chú và dì đã về rồi sao?!” Khuôn mặt xinh đẹp của Trâu Tiểu Hàm lạap tức tươi tắn trở lại, vô cùng vui vẻ, bên môi nở nụ cười, “Cháu sẽ giúp chú và dì mua đồ, cháu đã trông mong họ trở về lâu rồi! Dì thích du lịch như thế, nhất định trông trẻ hơn vài tuổi!”
--
Tầm bảy giờ sáng, chính là thời gian giao thông nườm nượp ở Bắc Kinh, mấy người công nhân trẻ đi làm túi xách kệ nệ, trên tay cầm bữa sáng và sữa đậu nành, lấy tốc độ trăm mét chạy như điên.
Đại Lận lưu lạc ở Bắc Kinh hai ngày, một mình đến chợ đêm mua quần bò giá rẻ, tóc dài buộc chặt lại, trên tay mang một cái túi nặng trịch, mặc kệ dòng người đang giao thông tấp nập.
Hôm qua cô đã mất cả ngày trời để tìm việc làm, từ sáng đến tận tối mịt, lí lịch của cô đều bị từ chối, bị người khác kì thị; Chỉ vì bằng cấp thấp kém, lại có tiền án, không ai dám thuê người từng phóng hỏa như cô.
Cho nên cô quyết định không xin tuyển vào các công ty nữa, ngược lại muốn tìm đến những bản quảng cáo thuê lao công, tuy việc nặng nhưng cô phải làm để kiếm tiền, để sống sót.
Bởi vì cô không có tiền, cũng không đủ điều kiện đi làm trong công ty. Chỉ biết có việc gì làm được thì làm, không thể chết đói ở đầu đường xó chợ Bắc Kinh, còn phải sống sót để trở về thăm mộ cha mẹ.
Ngày hôm qua cô suýt đã gãy chân, bù lại cũng có công trình kiến trúc chịu thuê cô, không cần bằng cấp hay kinh nghiệm, chỉ cần biết sử dụng công cụ và chịu khổ nhọc. Mỗi ngày công việc bắt đầu lúc chín giờ, bảo đảm cơm nước đầy đủ, mỗi tháng được chín trăm tư.
Cô không ngờ rằng cuối cùng cũng có thể tìm được một công việc mưu sinh ở Bắc Kinh này, vui mừng đến mức cảm nắng nhưng vẫn nở nụ cười, toàn thân tràn đầy khí lực.
Có công việc này, cô sẽ không lo phải chết đói, sẽ tự nuôi sống mình, tay làm hàm nhai, chờ vài năm sau đó, khi lòng đã tĩnh lặng như nước, cô sẽ quay về gặp Tiêu Tử, gặp những người cô quen biết, cùng bọn họ nói cười.
“Đã đến đường XX, hành khách XX chuẩn bị xuống xe...” Tầm tám giờ sáng, tiếng gọi sang sảng của lơ xe vang lên, cô len trong đám người chật chội, bước xuống xe, trên tay cầm túi dụng cụ, bước nhanh về phía công trường.
Đây là một công trường kiến trúc đang thi công, khắp nơi là bùn đất và hàn điện, mang nón bảo hộ vào để chuẩn bị làm việc. Vừa đẩy xe đất đi một quãng thì bắt gặp đốc công đang dừng lại uống nước, nhìn thân thể gầy gò của cô đánh giá một phen:
“Này cô gái, cô chắc chắn có thể khoan đất sao? Có thể đẩy mấy trăm xe đất sao?! Cô đi nhầm chỗ à?”
Đại Lận đưa mắt nhìn công trường cao đồ sộ, mi khẽ rung, thế này mới hiểu được tính chất của công việc -- không phải văn chức, mà là ***** li, bởi vậy mới không cần bằng cấp.
Cô nhìn một lúc, gật đầu nói: “Tôi không đi nhầm chỗ, tôi có thể làm việc này để sống.”
Vài giờ sau, cô mang nón bảo hộ kín mít, ngồi xổm trên nền, cầm máy khoan đóng cọc. Cho dù bị chà sát đến rách cả tay, cô vẫn không ngưng nghỉ.
Sau đó cô lại dùng xe đẩy đất cát, cánh tay gầy yếu trộn xi măng đều đều, sau đó lại tiếp tục đẩy đất cát, tốc độ như máy móc; Mặt trời giữa trưa chói chang đến độc ác, mồ hôi tuôn ra không ngừng, tựa như những giọt nước mắt nóng hổi, ướt nhẹp áo của cô, nóng đến khó thở.
Đây chính là công việc để chín trăm đồng tiền lương thuộc về cô.
Cô nghĩ nếu muốn nhận được đầy đủ số tiền đó, nhất định phải chăm chỉ như những công nhân khác, cùng làm như nhau. Nơi này sẽ chẳng ai thương ai, chỉ có thể tự lực cánh sinh, thiếu là thiếu, không là không. Hôm nay đốc công đã tính toán thời gian và sức lực làm việc của cô, bảo sẽ thưởng thêm tiền.
Bởi thế, chín trăm kia, chính là tiền mồ hôi nước mắt.
Buổi chiều lúc một hai giờ là lúc nắng gay gắt nhất, cũng là thời gian nghỉ trưa, cô một thân mồ hôi ướt đẫm, ôm cà-mên, đi đến chỗ một đámlao công và nhân viên tạp vụ đang nằm nghỉ trưa lấy sức, chọn một gốc cây mát mẻ để thưởng thức bữa trưa.
Cô vừa ăn vừa ngước nhìn bầu trời, mồ hôi trên thái dương chảy xuống hòa cùng nước mắt.
Tiêu Tử, anh ở Cẩm Thành có sống tốt không? Dì Tiêu bệnh đã đỡ chưa? Bây giờ em đã đến Bắc Kinh rồi, không ai biết em cả, nhưng em đã tìm được việc làm.
Nếu anh rảnh, nhất định phải thay em đến thăm cha, bảo toàn biệt thự Tô gia thật tốt. Nếu cỏ trong sân lại dài ra, anh cũng đừng nhổ đi, hãy mặc kệ chúng. Đôi bàn tay thon dài trắng trẻo kia của anh, là nơi để che chắn cho người phụ nữ ở tương lai, đừng để nó chịu bất cứ hư tổn nào...
Cô dựa đầu, buông cà-mên trong tay ra, mỉm cười trước gió, tựa như đang nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Tử trên nền trời xanh thẳm.
Buổi chiều, sau khi làm việc cật lực cũng đã đến lúc tan tầm, cô lo lắng sẽ lỡ chuyến xe, sợ những người chung quanh sẽ ào ra như hội. Cho nên cô tranh thủ chạy đến ven đường mua một chai nước suối, vừa đi vừa uống, nhìn ngó phong cảnh chạng vạng của thành phố.
Chờ đến khi mặt trời bắt đầu lặn, cô đến nhà tắm công cộng thay quần áo sạch sẽ, sau đó tìm đến chỗ gần nhà ga.
Cô nghĩ không thể thuê nhà ở trung tâm thành phố này, ở đây tiền nhầ nhất định hơn năm trăm khối, gần đây cô chỉ mới đi làm, lấy đâu ra đủ tiền đặt cọc. Cô ngồi tù ba năm, sau đó muốn bắt đầu lại cuộc sống, nhưng xã hội vẫn không hề khoan dung cô, cô vẫn luôn bị kì thị, tìm việc luôn gặp khó khăn... Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn muốn sống tốt.
Cô sử dụng phương tiện giao thông công cộng, qua hai trạm xe, dừng lại một khu ổ chuột rách nát. Nhưng cô không biết, cô đơn độc đến công trường làm việc, nhưng vẫn có một bóng dáng cao lớn theo sau bước chân cô. (đoán xem, nhân vật bí ẩn, anh là ai?
Anh tìm cô đã hai ngày hai đêm rồi, rốt cục phải đem lý lịch của cô, đăng bảng tìm người, thông qua quan hệ mới tìm thấy tin tức về cô.
Lúc cô đứng trước toa xe lửa, anh đã lên máy bay, lúc máy bay hạ cánh đến Bắc Kinh, anh lại chẳng biết cô đi đâu rồi.
Cô thay đổi một cách phức tạp, biến mất một cách mờ mịt trong biển người. Thật may là không đi quá xa, vẫn nằm trong phạm vi hoạt động của anh, nhưng phải vất vả nhờ đến trung tâm lý lịch quốc tế để tìm kiếm!
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận