Danh sách Chapter
Chapter 412
Chapter 411
Chapter 410
Chapter 409
Chapter 408
Chapter 407
Chapter 406
Chapter 405
Chapter 404
Chapter 403
Chapter 402
Chapter 401
Chapter 398
Chapter 397
Chapter 396
Chapter 395
Chapter 390
Chapter 389
Chapter 382
Chapter 381
Chapter 374
Chapter 371
Chapter 370
Chapter 369
Chapter 368
Chapter 367
Chapter 366
Chapter 365
Chapter 364
Chapter 363
Chapter 362
Chapter 361
Chapter 360
Chapter 359
Chapter 358
Chapter 357
Chapter 356
Chapter 355
Chapter 354
Chapter 353
Chapter 352
Chapter 351
Chapter 350
Chapter 349
Chapter 348
Chapter 347
Chapter 346
Chapter 345
Chapter 344
Chapter 343
Chapter 342
Chapter 341
Chapter 340
Chapter 339
Chapter 338
Chapter 337
Chapter 336
Chapter 335
Chapter 334
Chapter 333
Chapter 332
Chapter 331
Chapter 330
Chapter 329
Chapter 328
Chapter 327
Chapter 326
Chapter 325
Chapter 324
Chapter 323
Chapter 322
Chapter 321
Chapter 320
Chapter 319
Chapter 318
Chapter 317
Chapter 316
Chapter 315
Chapter 314
Chapter 313
Chapter 312
Chapter 311
Chapter 310
Chapter 309
Chapter 308
Chapter 307
Chapter 306
Chapter 305
Chapter 304
Chapter 303
Chapter 302
Chapter 301
Chapter 300
Chapter 299
Chapter 298
Chapter 297
Chapter 296
Chapter 295
Chapter 294
Chapter 293
Chapter 292
Chapter 291
Chapter 290
Chapter 289
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 85
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 1
Editor & beta: June_duahau
"Tô tiểu thư, cô nghỉ ngơi trước đi, tôi đi gặp Đằng tổng!" Torn ra chỉ thị xong, xoay người, đôi mắt to dí dỏm chớp chớp, phân phó Đại Lận cho nữ quản lý khách sạn xong, liền đi ra ngoài phục mệnh.
Tới gần giữa trưa, nữ quản lý dẫn Đại Lận xuống dưới sảnh nhà ăn của khách sạn, trực tiếp dẫn cô đến bên cạnh Đằng Duệ Triết. Đằng Duệ Triết vừa đánh Golf xong, sau khi tắm rửa, cả người anh toát nên vẻ nhàn nhã cao quý, mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai mê người.
Bác trai và anh họ anh đều không có ở đây, kết thúc cuộc họp, bọn họ rủ nhau đánh Golf, sau đó liền rời khỏi khách sạn.
Vì thế, khi Đại Lận tới chỉ nhìn thấy có một mình anh, thấy anh ngồi bên bàn ăn, nhìn chằm chằm vào laptop cứng ngắc, bên cạnh để một tách cafe. Trên bàn bày đấy ắp những món ăn tinh tế nổi tiếng của Bắc Kinh, hết lồng hấp này đến lồng hấp nọ, hết đĩa này đến đĩa khác. Xung quanh ngào ngạt mùi thức ăn.
Nữ quản lý cung kính gọi một tiếng 'Đằng tổng', sau đó kéo ghế ra để Đại Lận ngồi xuống, ra hiệu cho người phục vụ bên cạnh chăm sóc cho Đại Lận.
Có vậy Đằng Duệ Triết mới dời tầm mắt khỏi chiếc máy tính, liếc nhìn Đại Lận một cái, môi mỏng không khỏi nhếch lên: "Đây là tất cả những món ăn bình dân chính tông của Kinh Bắc, cô nên ăn nhiều một chút! Buổi chiều chúng ta sẽ ra ngoài một chuyến!"
Anh kẹp một chiếc bánh bơ sữa tinh tế vào trong chén của Đại Lận, để cho cô ăn.
Đại Lận không ăn, đôi mắt trong suốt lập tức nâng lên: "Ra ngoài làm gì?"
"Ra ngoài đi dạo." Khuôn mặt tuấn mỹ nghiêng nghiêng, cầm đũa gắp một miếng bánh nhỏ bỏ vào miệng, cũng không uống cà phê, mà uống một ngụm trà dầu khá nổi tiếng, hưởng thụ mùi vị bữa trưa khá đặc biệt này. "Lúc nhỏ tôi đã từng ăn qua loại bánh điểm tâm này. Ông nội thường xuyên dùng trà dầu, bữa sáng thì dùng bánh bao chay, chè hạt sen, bánh nướng, gan xào, mỗi ngày đều cho người làm thay đổi phương thức chế biến khác nhau, rất ít khi ăn kiểu Tây. Thỉnh thoảng còn đến tiệm ăn Thụy Tân đổi gió một chút, đi một chuyến đến con phố nhỏ này, còn nghe được một đoạn Tiểu Khúc. Ông bắt đầu lang thang trên những ngõ hẻm, không ai có thể nhận ra ông từng là cán bộ cấp Trung ương của Trung Nam Hải, còn tưởng rằng ông chỉ là người qua đường!"
Anh trầm giọng nói, khuôn mặt tuấn tú trở nên nhu hòa, giọng nói trầm bổng, tuy rằng trời sinh đã mang trên người khí chất lạnh lùng cùng kiêu ngạo, nhưng anh giờ phút này lại dễ dàng tán gẫu, nói chuyện phiếm, vui vẻ ăn cơm trưa, "Đến chiều tôi sẽ đưa cô ra ngoài đi dạo một chút, cũng đã hẹn bác sĩ trị bệnh đau dạ dày cho cô rồi! Ông ấy là Đệ Nhất danh y trong lĩnh vực này, bệnh gì liên quan đến hệ tiêu hóa ông ấy cũng chữa được!"
Đại Lận cả kinh, lập tức lắc đầu nói: "Tôi không cần!" Sự xuất hiện của anh đã làm xáo trộn cuộc sống sinh hoạt cũng như bước đi của cô, anh không thể chuyện gì cũng tự mình chủ trương thay cô được, như vậy rất độc tài!
Anh quay phắt đầu lại, khẽ nhướng mày kiếm, đôi mắt đen như mực đầy kiêu ngạo mang theo một tia lo lắng: "Thời gian gặp mặt bác sĩ là hai giờ chiều, tôi sẽ lái xe đưa cô tới! Ở Bắc Kinh chữa khỏi bệnh đau dạ dày, sau đó lập tức trở về Cẩm Thành, không cho phép quay trở lại công trường nữa!"
- - -
Giữa trưa hè vừa nóng bức vừa khó chịu, những chiếc xe ô tô chạy lao đi dưới cái nắng chói chang của đường phố Bắc Kinh, lúc nhanh lúc chậm. Đằng Duệ Triết tự mình lái xe, lạnh lùng ngoảnh mặt đi, không nói một lời, cho xe dừng lại chỗ giao lộ chờ đèn đỏ.
Đại Lận nghiêng đầu nhìn những tòa nhà cao chọc trời bên ngoài cửa sổ, khóe môi kéo lên một đường cong chua xót.
Bệnh đau dạ dày của cô quả thực là rất nghiêm trọng, vô cùng không khỏe, nhưng cho dù cô có bệnh nguy kịch, sắp chết, thì cái người xuất hiện trước mặt cô kia cũng không phải Đằng Duệ Triết! Anh Duệ Triết của cô không chỉ chán ghét còn vô cùng oán hận cô, luôn ước gì cô biến mất khỏi tầm mắt anh, ước gì cô chết đi! Làm sao có thể đau lòng khi biết cô bị bệnh, sao có thể lo lắng cô ở bên ngoài sẽ chịu khổ chứ?
Cuộc sống ở bên ngoài, làm sao gian khổ bằng trong ngục tù, làm sao có thể cô đơn bằng những song sắt lạnh lẽo kia.
Lúc cô ở trong tù bị mất đi người ba thương yêu nhất, cả ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt, anh Duệ Triết của cô cũng không đến thăm cô lấy một lần. Bây giờ cô lang bạc ở bên ngoài, trong mắt anh được xem là cái gì chứ? Dù là ở trong ngục giam tăm tối hay tha hương cầu thực bên ngoài, ở trong mắt anh kỳ thực cũng không tính là cái gì sao?
Chỉ có chính cô hiểu rõ, ở bên ngoài quả thực có ăn uống khổ sở, nhưng chỉ cần cắn răng chịu đựng rồi cũng qua hết, nhưng ở trong tù giam, ở Cẩm Thành, cô phải chịu đựng sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cô không thể chịu nổi sự cô độc mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, cũng không chịu đựng được ánh mắt khinh thường của người khác.......
Anh bây giờ hẳn là chưa quen với việc cô không vây bám trên người anh, ít đi một thiếu nữ si mê anh đến điên cuồng, nếu cô lại không biết liêm sỉ mà bổ nhào đến người anh một lần nữa, chắc hẳn anh sẽ không nể tình mà lại tống cô vào nhà giam mất.
Cho nên Đại Lận à, phạm sai lầm một lần là đủ rồi. Vì người đàn ông này mà mày khiến nhà tan cửa nát, vậy nên hãy cách anh ấy càng xa càng tốt! Cho dù bây giờ mày lẻ loi cô độc một mình, cũng tốt hơn việc phải đối mặt với gương mặt tuấn mỹ vạn người mê này, điều đó chỉ càng nhắc nhở mày ngày xưa đã tùy hứng như thế nào, ba ba vì mày mà cực lực áp chế sự kiện phóng hỏa đến mức đầu rơi máu chảy!
Baba là do chính cô hại chết, cô cũng chưa bao giờ oán trách Đằng Duệ Triết năm đó không để ý đến ngăn trở của ba cô, kiên quyết tống cô vào nhà giam.
Bởi vì cô biết, những việc làm xấu xa của cô chỉ cần người có mắt đều nhìn ra được, cho dù anh không cản trở ba cô vận dụng quyền thị trưởng tạm thời áp chế xuống thì vụ án phóng hỏa cũng sẽ bị người khác vạch trần. Cho nên, lúc cô còn ở trong tù, vẫn hi vọng anh có thể đến thăm cô một lần.
Nhưng một năm lại một năm trôi qua, từng khóm hoa dại bên ngoài song cửa sắt hết nở lại tàn, ba cái Xuân Hạ Thu Đông đi qua, cô mới không dám lại hy vọng có bất kỳ ai đến thăm cô nữa, cũng quên đi người đàn ông cô đã từng yêu mến như vậy.... ...
Bởi vì, bọn họ đã sớm quên mất cô rồi......
"Kỹ thuật chữa bệnh chỗ này cũng tương đối tốt, muốn chữa khỏi hoàn toàn chắc phải cần mấy tháng." Anh nhìn thẳng phía trước trầm giọng nói, bàn tay to cầm tay lái, chậm rãi cho xe chạy. Trước mắt chỉ cần cô đối với anh không quá mức cự tuyệt, quá mức quật cường, anh sẽ châm chước không phát giận với cô, "Phải có một thân thể khỏe mạnh, mới có khả năng làm việc tốt! Tôi nghĩ ba cô nếu còn sống cũng không muốn thấy cô tự tra tấn mình như vậy!"
Đại Lận chậm rãi quay đầu lại, môi mỏng khẽ mấp máy, nhưng không nói gì.
Anh cũng không nói gì, cho xe quẹo một cái, sau đó đeo tai nghe bluetooth lên nghe điện thoại: "Ừ, tôi là Duệ Triết. Cái gì phòng tân hôn?" Đôi mày kiếm thoáng cái nhíu chặt lại, "Tiểu Hàm, mẹ anh đi chọn phòng tân hôn rồi hả?"
"Duệ Triết, là phòng tân hôn của chúng ta! Bác trai bác gái đã sớm trở lại, muốn chấm dứt cuộc sống độc thân của anh Duệ Triết, tính mua lại một ngôi nhà khác, nghe nói cũng chuẩn bị phòng tân hôn luôn." Giọng nói trẻ con đã lâu không gặp của Tiểu Hàm vang lên bên kia điện thoại, ngọt ngào trong trẻo, giống như tiếng suối chảy róc rách, mềm mại dễ nghe, "Anh Duệ Triết, chừng nào thì anh về? Em nghe ba mình nói, anh Tiểu Tử cũng xin nghỉ dài hạn, tới Bắc Kinh rồi. Anh ấy sau khi nghe nói anh tới Bắc Kinh, cũng lập tức đến đó luôn, hiện tại chắc là đang ở khách sạn lớn của Đằng gia. Anh Duệ Triết, giữa hai người xảy ra chuyện gì vậy? Đại Lận cũng không thấy đâu nữa!"
"Chuyện phòng tân hôn, chờ anh về rồi nói!" Sắc mặt Đằng Duệ Triết lạnh tanh, quả quyết ngắt điện thoại.
Xe ô tô dừng lại trước cửa bệnh viện, vừa bước xuống xe đã bị một luồng hơi nóng ập tới, Đằng Duệ Triết tự mình mở cửa xe, khẽ ôm lấy Đại Lận vào phòng làm việc của bác sĩ.
Đại Lận vẫn luôn im lặng, ngoan ngoãn làm kiểm tra, siêu âm dạ dày, nghe bác sĩ phân tích tình trạng bệnh tình của cô với Đằng Duệ Triết.
Ánh mắt sâu xa của Đằng Duệ Triết vẫn dán chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cánh tay tráng kiện của anh ôm lấy thắt lưng cô, khiến cho cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cặp mắt đen lúng liếng kia, không hề có một chút linh động cùng hoạt bát nào.
"Tô tiểu thư, cô nghỉ ngơi trước đi, tôi đi gặp Đằng tổng!" Torn ra chỉ thị xong, xoay người, đôi mắt to dí dỏm chớp chớp, phân phó Đại Lận cho nữ quản lý khách sạn xong, liền đi ra ngoài phục mệnh.
Tới gần giữa trưa, nữ quản lý dẫn Đại Lận xuống dưới sảnh nhà ăn của khách sạn, trực tiếp dẫn cô đến bên cạnh Đằng Duệ Triết. Đằng Duệ Triết vừa đánh Golf xong, sau khi tắm rửa, cả người anh toát nên vẻ nhàn nhã cao quý, mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai mê người.
Bác trai và anh họ anh đều không có ở đây, kết thúc cuộc họp, bọn họ rủ nhau đánh Golf, sau đó liền rời khỏi khách sạn.
Vì thế, khi Đại Lận tới chỉ nhìn thấy có một mình anh, thấy anh ngồi bên bàn ăn, nhìn chằm chằm vào laptop cứng ngắc, bên cạnh để một tách cafe. Trên bàn bày đấy ắp những món ăn tinh tế nổi tiếng của Bắc Kinh, hết lồng hấp này đến lồng hấp nọ, hết đĩa này đến đĩa khác. Xung quanh ngào ngạt mùi thức ăn.
Nữ quản lý cung kính gọi một tiếng 'Đằng tổng', sau đó kéo ghế ra để Đại Lận ngồi xuống, ra hiệu cho người phục vụ bên cạnh chăm sóc cho Đại Lận.
Có vậy Đằng Duệ Triết mới dời tầm mắt khỏi chiếc máy tính, liếc nhìn Đại Lận một cái, môi mỏng không khỏi nhếch lên: "Đây là tất cả những món ăn bình dân chính tông của Kinh Bắc, cô nên ăn nhiều một chút! Buổi chiều chúng ta sẽ ra ngoài một chuyến!"
Anh kẹp một chiếc bánh bơ sữa tinh tế vào trong chén của Đại Lận, để cho cô ăn.
Đại Lận không ăn, đôi mắt trong suốt lập tức nâng lên: "Ra ngoài làm gì?"
"Ra ngoài đi dạo." Khuôn mặt tuấn mỹ nghiêng nghiêng, cầm đũa gắp một miếng bánh nhỏ bỏ vào miệng, cũng không uống cà phê, mà uống một ngụm trà dầu khá nổi tiếng, hưởng thụ mùi vị bữa trưa khá đặc biệt này. "Lúc nhỏ tôi đã từng ăn qua loại bánh điểm tâm này. Ông nội thường xuyên dùng trà dầu, bữa sáng thì dùng bánh bao chay, chè hạt sen, bánh nướng, gan xào, mỗi ngày đều cho người làm thay đổi phương thức chế biến khác nhau, rất ít khi ăn kiểu Tây. Thỉnh thoảng còn đến tiệm ăn Thụy Tân đổi gió một chút, đi một chuyến đến con phố nhỏ này, còn nghe được một đoạn Tiểu Khúc. Ông bắt đầu lang thang trên những ngõ hẻm, không ai có thể nhận ra ông từng là cán bộ cấp Trung ương của Trung Nam Hải, còn tưởng rằng ông chỉ là người qua đường!"
Anh trầm giọng nói, khuôn mặt tuấn tú trở nên nhu hòa, giọng nói trầm bổng, tuy rằng trời sinh đã mang trên người khí chất lạnh lùng cùng kiêu ngạo, nhưng anh giờ phút này lại dễ dàng tán gẫu, nói chuyện phiếm, vui vẻ ăn cơm trưa, "Đến chiều tôi sẽ đưa cô ra ngoài đi dạo một chút, cũng đã hẹn bác sĩ trị bệnh đau dạ dày cho cô rồi! Ông ấy là Đệ Nhất danh y trong lĩnh vực này, bệnh gì liên quan đến hệ tiêu hóa ông ấy cũng chữa được!"
Đại Lận cả kinh, lập tức lắc đầu nói: "Tôi không cần!" Sự xuất hiện của anh đã làm xáo trộn cuộc sống sinh hoạt cũng như bước đi của cô, anh không thể chuyện gì cũng tự mình chủ trương thay cô được, như vậy rất độc tài!
Anh quay phắt đầu lại, khẽ nhướng mày kiếm, đôi mắt đen như mực đầy kiêu ngạo mang theo một tia lo lắng: "Thời gian gặp mặt bác sĩ là hai giờ chiều, tôi sẽ lái xe đưa cô tới! Ở Bắc Kinh chữa khỏi bệnh đau dạ dày, sau đó lập tức trở về Cẩm Thành, không cho phép quay trở lại công trường nữa!"
- - -
Giữa trưa hè vừa nóng bức vừa khó chịu, những chiếc xe ô tô chạy lao đi dưới cái nắng chói chang của đường phố Bắc Kinh, lúc nhanh lúc chậm. Đằng Duệ Triết tự mình lái xe, lạnh lùng ngoảnh mặt đi, không nói một lời, cho xe dừng lại chỗ giao lộ chờ đèn đỏ.
Đại Lận nghiêng đầu nhìn những tòa nhà cao chọc trời bên ngoài cửa sổ, khóe môi kéo lên một đường cong chua xót.
Bệnh đau dạ dày của cô quả thực là rất nghiêm trọng, vô cùng không khỏe, nhưng cho dù cô có bệnh nguy kịch, sắp chết, thì cái người xuất hiện trước mặt cô kia cũng không phải Đằng Duệ Triết! Anh Duệ Triết của cô không chỉ chán ghét còn vô cùng oán hận cô, luôn ước gì cô biến mất khỏi tầm mắt anh, ước gì cô chết đi! Làm sao có thể đau lòng khi biết cô bị bệnh, sao có thể lo lắng cô ở bên ngoài sẽ chịu khổ chứ?
Cuộc sống ở bên ngoài, làm sao gian khổ bằng trong ngục tù, làm sao có thể cô đơn bằng những song sắt lạnh lẽo kia.
Lúc cô ở trong tù bị mất đi người ba thương yêu nhất, cả ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt, anh Duệ Triết của cô cũng không đến thăm cô lấy một lần. Bây giờ cô lang bạc ở bên ngoài, trong mắt anh được xem là cái gì chứ? Dù là ở trong ngục giam tăm tối hay tha hương cầu thực bên ngoài, ở trong mắt anh kỳ thực cũng không tính là cái gì sao?
Chỉ có chính cô hiểu rõ, ở bên ngoài quả thực có ăn uống khổ sở, nhưng chỉ cần cắn răng chịu đựng rồi cũng qua hết, nhưng ở trong tù giam, ở Cẩm Thành, cô phải chịu đựng sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cô không thể chịu nổi sự cô độc mỗi khi đêm khuya yên tĩnh, cũng không chịu đựng được ánh mắt khinh thường của người khác.......
Anh bây giờ hẳn là chưa quen với việc cô không vây bám trên người anh, ít đi một thiếu nữ si mê anh đến điên cuồng, nếu cô lại không biết liêm sỉ mà bổ nhào đến người anh một lần nữa, chắc hẳn anh sẽ không nể tình mà lại tống cô vào nhà giam mất.
Cho nên Đại Lận à, phạm sai lầm một lần là đủ rồi. Vì người đàn ông này mà mày khiến nhà tan cửa nát, vậy nên hãy cách anh ấy càng xa càng tốt! Cho dù bây giờ mày lẻ loi cô độc một mình, cũng tốt hơn việc phải đối mặt với gương mặt tuấn mỹ vạn người mê này, điều đó chỉ càng nhắc nhở mày ngày xưa đã tùy hứng như thế nào, ba ba vì mày mà cực lực áp chế sự kiện phóng hỏa đến mức đầu rơi máu chảy!
Baba là do chính cô hại chết, cô cũng chưa bao giờ oán trách Đằng Duệ Triết năm đó không để ý đến ngăn trở của ba cô, kiên quyết tống cô vào nhà giam.
Bởi vì cô biết, những việc làm xấu xa của cô chỉ cần người có mắt đều nhìn ra được, cho dù anh không cản trở ba cô vận dụng quyền thị trưởng tạm thời áp chế xuống thì vụ án phóng hỏa cũng sẽ bị người khác vạch trần. Cho nên, lúc cô còn ở trong tù, vẫn hi vọng anh có thể đến thăm cô một lần.
Nhưng một năm lại một năm trôi qua, từng khóm hoa dại bên ngoài song cửa sắt hết nở lại tàn, ba cái Xuân Hạ Thu Đông đi qua, cô mới không dám lại hy vọng có bất kỳ ai đến thăm cô nữa, cũng quên đi người đàn ông cô đã từng yêu mến như vậy.... ...
Bởi vì, bọn họ đã sớm quên mất cô rồi......
"Kỹ thuật chữa bệnh chỗ này cũng tương đối tốt, muốn chữa khỏi hoàn toàn chắc phải cần mấy tháng." Anh nhìn thẳng phía trước trầm giọng nói, bàn tay to cầm tay lái, chậm rãi cho xe chạy. Trước mắt chỉ cần cô đối với anh không quá mức cự tuyệt, quá mức quật cường, anh sẽ châm chước không phát giận với cô, "Phải có một thân thể khỏe mạnh, mới có khả năng làm việc tốt! Tôi nghĩ ba cô nếu còn sống cũng không muốn thấy cô tự tra tấn mình như vậy!"
Đại Lận chậm rãi quay đầu lại, môi mỏng khẽ mấp máy, nhưng không nói gì.
Anh cũng không nói gì, cho xe quẹo một cái, sau đó đeo tai nghe bluetooth lên nghe điện thoại: "Ừ, tôi là Duệ Triết. Cái gì phòng tân hôn?" Đôi mày kiếm thoáng cái nhíu chặt lại, "Tiểu Hàm, mẹ anh đi chọn phòng tân hôn rồi hả?"
"Duệ Triết, là phòng tân hôn của chúng ta! Bác trai bác gái đã sớm trở lại, muốn chấm dứt cuộc sống độc thân của anh Duệ Triết, tính mua lại một ngôi nhà khác, nghe nói cũng chuẩn bị phòng tân hôn luôn." Giọng nói trẻ con đã lâu không gặp của Tiểu Hàm vang lên bên kia điện thoại, ngọt ngào trong trẻo, giống như tiếng suối chảy róc rách, mềm mại dễ nghe, "Anh Duệ Triết, chừng nào thì anh về? Em nghe ba mình nói, anh Tiểu Tử cũng xin nghỉ dài hạn, tới Bắc Kinh rồi. Anh ấy sau khi nghe nói anh tới Bắc Kinh, cũng lập tức đến đó luôn, hiện tại chắc là đang ở khách sạn lớn của Đằng gia. Anh Duệ Triết, giữa hai người xảy ra chuyện gì vậy? Đại Lận cũng không thấy đâu nữa!"
"Chuyện phòng tân hôn, chờ anh về rồi nói!" Sắc mặt Đằng Duệ Triết lạnh tanh, quả quyết ngắt điện thoại.
Xe ô tô dừng lại trước cửa bệnh viện, vừa bước xuống xe đã bị một luồng hơi nóng ập tới, Đằng Duệ Triết tự mình mở cửa xe, khẽ ôm lấy Đại Lận vào phòng làm việc của bác sĩ.
Đại Lận vẫn luôn im lặng, ngoan ngoãn làm kiểm tra, siêu âm dạ dày, nghe bác sĩ phân tích tình trạng bệnh tình của cô với Đằng Duệ Triết.
Ánh mắt sâu xa của Đằng Duệ Triết vẫn dán chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cánh tay tráng kiện của anh ôm lấy thắt lưng cô, khiến cho cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cặp mắt đen lúng liếng kia, không hề có một chút linh động cùng hoạt bát nào.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận