Danh sách Chapter
Chapter 412
Chapter 411
Chapter 410
Chapter 409
Chapter 408
Chapter 407
Chapter 406
Chapter 405
Chapter 404
Chapter 403
Chapter 402
Chapter 401
Chapter 398
Chapter 397
Chapter 396
Chapter 395
Chapter 390
Chapter 389
Chapter 382
Chapter 381
Chapter 374
Chapter 371
Chapter 370
Chapter 369
Chapter 368
Chapter 367
Chapter 366
Chapter 365
Chapter 364
Chapter 363
Chapter 362
Chapter 361
Chapter 360
Chapter 359
Chapter 358
Chapter 357
Chapter 356
Chapter 355
Chapter 354
Chapter 353
Chapter 352
Chapter 351
Chapter 350
Chapter 349
Chapter 348
Chapter 347
Chapter 346
Chapter 345
Chapter 344
Chapter 343
Chapter 342
Chapter 341
Chapter 340
Chapter 339
Chapter 338
Chapter 337
Chapter 336
Chapter 335
Chapter 334
Chapter 333
Chapter 332
Chapter 331
Chapter 330
Chapter 329
Chapter 328
Chapter 327
Chapter 326
Chapter 325
Chapter 324
Chapter 323
Chapter 322
Chapter 321
Chapter 320
Chapter 319
Chapter 318
Chapter 317
Chapter 316
Chapter 315
Chapter 314
Chapter 313
Chapter 312
Chapter 311
Chapter 310
Chapter 309
Chapter 308
Chapter 307
Chapter 306
Chapter 305
Chapter 304
Chapter 303
Chapter 302
Chapter 301
Chapter 300
Chapter 299
Chapter 298
Chapter 297
Chapter 296
Chapter 295
Chapter 294
Chapter 293
Chapter 292
Chapter 291
Chapter 290
Chapter 289
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 85
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 1
Bảng hiệu bác sĩ thú ý thoạt nhìn trông có vẻ rất gần, nhưng khi tìm đến mới thấy rất xa.
Đại Lận đi qua không đường nhỏ, quẹo trái rẽ phải rốt cuộc mới đến được cái bệnh viện thú ý duy nhất trong khu vực này.
Bác sĩ đưa Tiểu Tuyết cầu đi kiểm tra, tiêm thuốc hạ sốt, còn cô thì ngồi chờ trên ghế dài, cúi đầu tự xử lý vết thương trên mắt cá chân.
Đúng lúc này di động lại vang lên, không ngừng rung lên trong túi, như đang thúc giục cô nhận máy.
“Alo?” Cô hỏi.
“Bây giờ đang ở đâu!?” Giọng nói trầm thấp của Đằng Duệ Triết vang lên, hình như còn hàm chứa cả tức giận.
“Đằng tổng, vừa nãy là tôi gọi nhầm số, cứ nghĩ đó là số máy của bác sĩ thú y.” Cô nói khẽ, mày hơi cau lại, sau đó trực tiếp ngắt máy. Cô lấy đá xoa lên phẩn cổ chân bị sưng đỏ, trán hơi dựa vào trên tường, chằm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ thủy tinh.
Ánh đèn bên ngoài cửa mông lung, quanh đây đầy đều là những hộ gia đình, hòa hợp êm ấm.
Ở nơi này không có xe của quan lớn vượt đèn đỏ, cũng không có đại tiểu thư hung hăng đánh người, càng không có đám người Quan Nhị Đại* ngang ngược bắt nạt kẻ yếu....... Tất cả thoạt nhìn đều yên ổn, an bình như vậy, đều tốt đẹp như vậy. (*Con nhà quan, tướng đời thứ hai)
Cô khẽ cười, trên gương mặt nhỏ nhắn đôi mắt đong đầy nước, ánh mắt lóe lên tia bia thương.
Không phải cô cũng từng là đại tiểu thư con nhà quan điêu ngoa ương ngạnh hay sao? Lúc nào cũng ỷ có ba làm Thị trưởng, hô phong hoán vũ ở trong trường, không cho phép Lý Tương Tương và Hạ Lệ nói xấu mình, một khi nghe được bọn họ ở sau lưng cô nói luyên thuyên, nhất định sẽ không bỏ qua.
Ba Lý Tương Tương là Phó thị trưởng, là cấp dưới của ba cô khi còn sống, là nhân viên cấp thấp nhất, mỗi lần có văn kiện quan trọng đều phải xin ý kiến phê duyệt và chữ ký của ba cô. Khi đó bác Lý hẳn muốn cho Tô gia nhà cô chút mặt mũi, nên mới thường xuyên mở tiệc chiêu đãi, vì Thị Trưởng là khách quý, là lãnh đạo nên mới ra sức kính rượu, tâng bốc, ra sức tạo quan hệ.
Mà Lý Tương Tương kia, lúc ở trong tiệc rượu đó vừa nhìn thấy người liền khoa trường 'Tô Đại Lận xinh đẹp như hoa, tài mạo xuất chúng', trước mặt khua môi múa miệng, sau lưng lại vụng trộm hại người, còn cả Hạ Lệ con gái cục trưởng nữa, đều là cá mè một lứa cả.
Nếu ở tiệc rượu có người nhà bí thư tham dự, bọn họ sẽ chuyển hướng vây quanh Tiểu Hàm, lại khen ngợi lễ phục của Tiểu Hàm đẹp như thế nào, mái tóc dài đen bóng ra sao, nào là đẹp như tiên nữ, là hoa khôi trong lớp bọn họ, là hoa hậu giảng đường.
Mà cái loại bản tính này, vốn là do các bậc cha chú của bọn họ dãy dỗ mà ra, mưa dầm thấm đất.
Ba bọn họ làm quan viên cấp dưới nên không ngừng dãy dỗ con gái mình rằng, người muốn leo lên cao, muốn nắm quyền lớn trong tay, ngàn vạn lần không được phân cao thấp tranh giành thiệt hơn, nhất định phải nhún nhường; Nếu không muốn lúc gặp chuyện không may, nhân viên cấp dưới phải chịu tiếng xấu, làm kẻ chết thay, không muốn một chức vụ hư không, hàng tháng nhận 5000 tiền lương và phúc lợi sau đó chờ bị đuổi! Thì phải biết cách mượn sức của bí thư, của thị trưởng, trưởng phòng; kính một ly rượu chính là một bậc quan chức; đạp lên đầu kẻ khác chính là cho mình thêm một cơ hội để leo lên cao! Tứ đại gia tộc ở Cẩm Thành, cho dù là nhà nào sụp đổ, thì bọn họ vẫn còn cơ hội ở Lý Gia, Hạ gia, Xá gia!
Mà thời điểm thị trưởng Tô nói thất thế liền thất thế, chỉ trong một đêm, cửa tan nhà nát, không chốn để về, mà nghênh đón cô chính là cái tát mạnh mẽ của phó thị trưởng Lý.
Nghĩ đến đây, bả vai gầy yếu của Đại Lận liền co rụt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên.
Bác Lý đánh cô không chỉ bởi cô ấn Lý Tương Tương dưới đất, mà còn vì ông ta làm việc nhiều năm dưới trướng ba cô, hẳn là có rất nhiều oán hận với ba cô. Bây giờ lại trở thành phó thị trưởng ngồi ở trên cao, nếu muốn đánh người cũng không đáng để ông ta phải tự mình ra tay, cứ phân phó cho vệ sĩ là được. Nhưng nếu là tự tay đánh con gái của thị trưởng Tô, thì ông ta mới có thể trút giận được, vì đó chẳng khác gì là đánh lên mặt thị trưởng Tô cả!
Đại Lận không sợ bị người ta đánh, nhưng cô sợ bậc cha chú đánh cô, cô sợ nhìn thấy gương mặt ấy đã từng ôn hòa mà cười đùa với cô, một ngày nào đó đột nhiên hung hăng vung tay tát cô một cái, rồi chửi cô là dân đen! Cô quỳ trên đất, nhớ tới baba thị trưởng của mình, muốn baba bảo vệ cô, nhưng ba cô đã vĩnh viễn ngủ sâu dưới lòng đất rồi, đi đoàn tụ với mẹ cô rồi, để lại một mình cô đơn độc ở đây.
“Tô tiểu thư, mặt cô sưng lên quá, có cần tôi giúp không?” Âm thanh êm ái của bác sĩ vang lên bên tai, lo lắng nhìn cô.
Đại Lận ngẩng đầu lên, lấy mu bàn tay lau mặt, mới phát hiện trên mặt toàn là nước mắt.
“Tôi không sao. Tiểu Tuyết cầu có bị làm sao không?” Cô đứng lên.
“Vừa tiêm xong, đang ngủ, đợi một lúc là có thể hạ sốt rồi.” Bác sĩ mỉm cười nói, cũng không hỏi thêm gì nhiều, xoay người trở lại phòng khám thu thập, chuẩn bị tan tầm, “Tô tiểu thư, cô đem tiểu gia hỏa này trở về nhà ngủ đi, nó ngủ một giấc sẽ không sao nữa. Về nhà cứ đem thuốc này hòa vào sữa cho nó uống, uống xong sẽ không sao nữa...”
Bác sĩ vừa ôm Tiểu Tuyết cầu đến, đỡ Đại Lận đi tới ngưỡng cửa, liền thấy có một chiếc xe sang trọng dừng ngay trước cửa bệnh viện, 'két' một tiếng, cửa xe trực tiếp bị người đẩy ra.
Đằng Duệ Triết mang dáng vẻ mệt mỏi từ trên xe bước xuống, mạnh mẽ đóng sập cửa xe lại, bước chân dài đi nhanh về phía cửa bệnh viện.
Chờ đến khi ánh đèn chiếu rọi tới, chỉ thấy hiện ra một gương mặt tuấn mỹ, phi phàm mà lạnh lẽo, thân hình cao lớn tráng kiện khoác trên người chiếc áo sơ mi được chế tác tinh tế, dáng vẻ thành thục nhưng không mất đi sự phóng khoáng, dáng người hoàn mỹ như nam người mẫu, khí chất lạnh lùng chẳng khác gì bậc vương tử, vừa cao quý lại ngạo mạn, nhất là khi đôi mắt đẹp lóe lên tia lửa giận ngút trời.
Đôi ưng mâu nhìn như nham hiểm tàn ác vừa mới liếc nhìn Đại Lận một cái, ngay lập tức liền sa sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm phiến má sưng đỏ vẫn còn hằn rõ dấu tay năm ngón trên mặt cô.
“Ai đánh?” Anh chàu mày lại, tròng mắt u ám thoáng chốc bốc lên lửa giận ngùn ngụt.
Đại Lận đi qua không đường nhỏ, quẹo trái rẽ phải rốt cuộc mới đến được cái bệnh viện thú ý duy nhất trong khu vực này.
Bác sĩ đưa Tiểu Tuyết cầu đi kiểm tra, tiêm thuốc hạ sốt, còn cô thì ngồi chờ trên ghế dài, cúi đầu tự xử lý vết thương trên mắt cá chân.
Đúng lúc này di động lại vang lên, không ngừng rung lên trong túi, như đang thúc giục cô nhận máy.
“Alo?” Cô hỏi.
“Bây giờ đang ở đâu!?” Giọng nói trầm thấp của Đằng Duệ Triết vang lên, hình như còn hàm chứa cả tức giận.
“Đằng tổng, vừa nãy là tôi gọi nhầm số, cứ nghĩ đó là số máy của bác sĩ thú y.” Cô nói khẽ, mày hơi cau lại, sau đó trực tiếp ngắt máy. Cô lấy đá xoa lên phẩn cổ chân bị sưng đỏ, trán hơi dựa vào trên tường, chằm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ thủy tinh.
Ánh đèn bên ngoài cửa mông lung, quanh đây đầy đều là những hộ gia đình, hòa hợp êm ấm.
Ở nơi này không có xe của quan lớn vượt đèn đỏ, cũng không có đại tiểu thư hung hăng đánh người, càng không có đám người Quan Nhị Đại* ngang ngược bắt nạt kẻ yếu....... Tất cả thoạt nhìn đều yên ổn, an bình như vậy, đều tốt đẹp như vậy. (*Con nhà quan, tướng đời thứ hai)
Cô khẽ cười, trên gương mặt nhỏ nhắn đôi mắt đong đầy nước, ánh mắt lóe lên tia bia thương.
Không phải cô cũng từng là đại tiểu thư con nhà quan điêu ngoa ương ngạnh hay sao? Lúc nào cũng ỷ có ba làm Thị trưởng, hô phong hoán vũ ở trong trường, không cho phép Lý Tương Tương và Hạ Lệ nói xấu mình, một khi nghe được bọn họ ở sau lưng cô nói luyên thuyên, nhất định sẽ không bỏ qua.
Ba Lý Tương Tương là Phó thị trưởng, là cấp dưới của ba cô khi còn sống, là nhân viên cấp thấp nhất, mỗi lần có văn kiện quan trọng đều phải xin ý kiến phê duyệt và chữ ký của ba cô. Khi đó bác Lý hẳn muốn cho Tô gia nhà cô chút mặt mũi, nên mới thường xuyên mở tiệc chiêu đãi, vì Thị Trưởng là khách quý, là lãnh đạo nên mới ra sức kính rượu, tâng bốc, ra sức tạo quan hệ.
Mà Lý Tương Tương kia, lúc ở trong tiệc rượu đó vừa nhìn thấy người liền khoa trường 'Tô Đại Lận xinh đẹp như hoa, tài mạo xuất chúng', trước mặt khua môi múa miệng, sau lưng lại vụng trộm hại người, còn cả Hạ Lệ con gái cục trưởng nữa, đều là cá mè một lứa cả.
Nếu ở tiệc rượu có người nhà bí thư tham dự, bọn họ sẽ chuyển hướng vây quanh Tiểu Hàm, lại khen ngợi lễ phục của Tiểu Hàm đẹp như thế nào, mái tóc dài đen bóng ra sao, nào là đẹp như tiên nữ, là hoa khôi trong lớp bọn họ, là hoa hậu giảng đường.
Mà cái loại bản tính này, vốn là do các bậc cha chú của bọn họ dãy dỗ mà ra, mưa dầm thấm đất.
Ba bọn họ làm quan viên cấp dưới nên không ngừng dãy dỗ con gái mình rằng, người muốn leo lên cao, muốn nắm quyền lớn trong tay, ngàn vạn lần không được phân cao thấp tranh giành thiệt hơn, nhất định phải nhún nhường; Nếu không muốn lúc gặp chuyện không may, nhân viên cấp dưới phải chịu tiếng xấu, làm kẻ chết thay, không muốn một chức vụ hư không, hàng tháng nhận 5000 tiền lương và phúc lợi sau đó chờ bị đuổi! Thì phải biết cách mượn sức của bí thư, của thị trưởng, trưởng phòng; kính một ly rượu chính là một bậc quan chức; đạp lên đầu kẻ khác chính là cho mình thêm một cơ hội để leo lên cao! Tứ đại gia tộc ở Cẩm Thành, cho dù là nhà nào sụp đổ, thì bọn họ vẫn còn cơ hội ở Lý Gia, Hạ gia, Xá gia!
Mà thời điểm thị trưởng Tô nói thất thế liền thất thế, chỉ trong một đêm, cửa tan nhà nát, không chốn để về, mà nghênh đón cô chính là cái tát mạnh mẽ của phó thị trưởng Lý.
Nghĩ đến đây, bả vai gầy yếu của Đại Lận liền co rụt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên.
Bác Lý đánh cô không chỉ bởi cô ấn Lý Tương Tương dưới đất, mà còn vì ông ta làm việc nhiều năm dưới trướng ba cô, hẳn là có rất nhiều oán hận với ba cô. Bây giờ lại trở thành phó thị trưởng ngồi ở trên cao, nếu muốn đánh người cũng không đáng để ông ta phải tự mình ra tay, cứ phân phó cho vệ sĩ là được. Nhưng nếu là tự tay đánh con gái của thị trưởng Tô, thì ông ta mới có thể trút giận được, vì đó chẳng khác gì là đánh lên mặt thị trưởng Tô cả!
Đại Lận không sợ bị người ta đánh, nhưng cô sợ bậc cha chú đánh cô, cô sợ nhìn thấy gương mặt ấy đã từng ôn hòa mà cười đùa với cô, một ngày nào đó đột nhiên hung hăng vung tay tát cô một cái, rồi chửi cô là dân đen! Cô quỳ trên đất, nhớ tới baba thị trưởng của mình, muốn baba bảo vệ cô, nhưng ba cô đã vĩnh viễn ngủ sâu dưới lòng đất rồi, đi đoàn tụ với mẹ cô rồi, để lại một mình cô đơn độc ở đây.
“Tô tiểu thư, mặt cô sưng lên quá, có cần tôi giúp không?” Âm thanh êm ái của bác sĩ vang lên bên tai, lo lắng nhìn cô.
Đại Lận ngẩng đầu lên, lấy mu bàn tay lau mặt, mới phát hiện trên mặt toàn là nước mắt.
“Tôi không sao. Tiểu Tuyết cầu có bị làm sao không?” Cô đứng lên.
“Vừa tiêm xong, đang ngủ, đợi một lúc là có thể hạ sốt rồi.” Bác sĩ mỉm cười nói, cũng không hỏi thêm gì nhiều, xoay người trở lại phòng khám thu thập, chuẩn bị tan tầm, “Tô tiểu thư, cô đem tiểu gia hỏa này trở về nhà ngủ đi, nó ngủ một giấc sẽ không sao nữa. Về nhà cứ đem thuốc này hòa vào sữa cho nó uống, uống xong sẽ không sao nữa...”
Bác sĩ vừa ôm Tiểu Tuyết cầu đến, đỡ Đại Lận đi tới ngưỡng cửa, liền thấy có một chiếc xe sang trọng dừng ngay trước cửa bệnh viện, 'két' một tiếng, cửa xe trực tiếp bị người đẩy ra.
Đằng Duệ Triết mang dáng vẻ mệt mỏi từ trên xe bước xuống, mạnh mẽ đóng sập cửa xe lại, bước chân dài đi nhanh về phía cửa bệnh viện.
Chờ đến khi ánh đèn chiếu rọi tới, chỉ thấy hiện ra một gương mặt tuấn mỹ, phi phàm mà lạnh lẽo, thân hình cao lớn tráng kiện khoác trên người chiếc áo sơ mi được chế tác tinh tế, dáng vẻ thành thục nhưng không mất đi sự phóng khoáng, dáng người hoàn mỹ như nam người mẫu, khí chất lạnh lùng chẳng khác gì bậc vương tử, vừa cao quý lại ngạo mạn, nhất là khi đôi mắt đẹp lóe lên tia lửa giận ngút trời.
Đôi ưng mâu nhìn như nham hiểm tàn ác vừa mới liếc nhìn Đại Lận một cái, ngay lập tức liền sa sầm mặt xuống, nhìn chằm chằm phiến má sưng đỏ vẫn còn hằn rõ dấu tay năm ngón trên mặt cô.
“Ai đánh?” Anh chàu mày lại, tròng mắt u ám thoáng chốc bốc lên lửa giận ngùn ngụt.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận