Danh sách Chapter

Chapter 412 Chapter 411 Chapter 410 Chapter 409 Chapter 408 Chapter 407 Chapter 406 Chapter 405 Chapter 404 Chapter 403 Chapter 402 Chapter 401 Chapter 398 Chapter 397 Chapter 396 Chapter 395 Chapter 390 Chapter 389 Chapter 382 Chapter 381 Chapter 374 Chapter 371 Chapter 370 Chapter 369 Chapter 368 Chapter 367 Chapter 366 Chapter 365 Chapter 364 Chapter 363 Chapter 362 Chapter 361 Chapter 360 Chapter 359 Chapter 358 Chapter 357 Chapter 356 Chapter 355 Chapter 354 Chapter 353 Chapter 352 Chapter 351 Chapter 350 Chapter 349 Chapter 348 Chapter 347 Chapter 346 Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 85 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 1

Trâu Tiểu Hàm bước nhẹ nhàng vào cửa, đập vào mắt đầu tiên là nhẫn kim cương sáng lấp lánh, trên mặt cười tủm tỉm xuất hiện sự vui mừng, nhẹ nhàng hô lên anh Duệ Triết.

Mỗi đường cong trên mặt Đằng Duệ Tiết đều lạnh như băng, nghe tiếng thản nhiên quay đầu, đôi mắt sáng liếc thành một đường, ôn hoà nhìn Trâu Tiểu Hàm, môi mỏi khẽ nhếch:“Em thích nhẫn kim cương này?”

Trong lòng Trâu Tiểu Hàm thêm một trận vui sướng, tựa như một dòng nước ấm đánh thẳng vào tim, hưng phấn không thôi, nhưng trên mặt vẫn bảo trì nụ cười ngọt ngào như cũ, đi tới nhìn chiếc nhẫn kia:“Anh Duệ Triết, anh đã mua cho em nhẫn, vòng cổ, lắc tay rồi, cái này không cần thiết. Chiếc nhẫn quý giá như thế em không xứng nhận...”

“Thật không?” Khóe môi Đằng Duệ Triết gợi lên nụ cười lạnh, đứng dậy bước tới, cầm chiếc nhẫn kim cương lên xem, con ngươi sâu thẳm lóe lên ánh sáng kim cương trở nên nham hiểm bất thường, phảng phất sự âm trầm của bậc đế vương bạo quân, nói:“Không thích ư? Em không muốn sao?”

“Đương nhiên em thích! Chỉ cần của anh tặng em đều thích!” Trâu Tiểu Hàm lập tức bật thốt ra, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn anh, vẫn giữ nguyên trạng thái rụt rè, âm thanh thổ lộ tiếng lòng của cô lại vang lên,“Anh Duệ Triết không nói là tặng cho em, em không dám mong muốn! Em không dám tự mình đa tình!”

Cô bước tới ôm lấy Duệ Triết, dùng cổ tay mềm mại của cô gắt gao vòng qua lưng áo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lòng anh:“Duệ Triết, chiếc nhẫn này thực sự mua cho em sao? Em vẫn nghĩ là anh sẽ không mua...”

Hai hàng lông mày của Duệ Triết nhướn lên, thùy mâu lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang ôm lấy anh, đột nhiên lạnh giọng cười, nói:“Ừ, cái nhẫn này không phải để tặng em! Nó không thích hợp với em! Trâu Tiểu Hàm, nếu trong tương chúng ta thực sự kết hộn, anh không hy vọng mình sẽ cưới một người vợ không thích hợp ngả vào lòng anh! Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, tốt nhất không nên mù quáng!”

Tiểu Hàm nghe vậy liền cả kinh, từ trong lòng anh mạnh mẽ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nói:“Anh Duệ Triết, em chỉ sợ anh nói em là loại phụ nữ ham hư vinh.”

Duệ Triết không chút cảm tình đẩy cô ra, bàn tay to cầm lấy nhẫn kim cương lấp lánh, ánh mắt quyến rũ liến một cái, sau đó, xoay mình đứng lên, ném nhẫn kim cương vào thùng rác! Nhẫn rơi vào thùng rác không phát ra một tiếng động, tựa như khuôn mặt tuấn tú của anh thủy chung không sợ hãi, vô cùng bình tĩnh.

Anh lẳng lặng nhìn Trâu Tiểu Tàm, cười như không cười:“Anh biết em rất thích nó, nhưng nó không hợp ở trên tay em.”

Trâu Tiểu Hàm cả kinh lần nữa, nước mắt trogn suốt thoáng chóc tuôn trào, vội vàng chạy đến bên thùng rác để kiểm tra, quỳ trên mặt đất, không màng dơ bẩn làm vội tìm chiếc nhẫn, run giọng nói:“Duệ Triết, em muốn chiếc nhẫn này! Mặc kệ nó thích hợp với ai, em đều muốn nó! Nó là của người đàn ông đầu tiên em xem trọng, là người em đem lòng yêu thương, em đã chờ mong anh sẽ tặng cho em cỡ nào, đeo lên tay em! Cô ấy không cần, nhưng em muốn!”

Đầu cô run run theo động tác bới rác tìm chiếc nhẫn, đứng lên đi đến trước mặt Duệ Triết, đem chiếc nhẫn kia lồng vào ngón tay non mềm, ngửa đầu nhìn người đàn ông đẹp như Thiên Thần:“Em thích cái nhẫn này, Duệ Triết, anh tặng cho em.”

Khuôn mặt tà tuấn của Duệ Triết ẩn sâu đen tối không rõ, cánh môi giương thẳng, ánh mắt sâu kín nhìn cô chằm chằm. Sắc mặt anh không vui không giận, không nói một lời, nhưng sự hung ác nham hiểm trên người rõ ràng yếu bớt, ánh mắt nhìn Trâu Tiểu Hàm chuyển hướng nhu hòa.

--

Tiêu Tử kinh ngạc nhìn chằm chằm Đại Lận, một giây sau, anh liền nhanh chóng nắm lấy drap giường, khóa chặt lại thân thể như ngọc của Đại Lận.

“Đại Lận, làm cái gì vậy?!” Anh phát ra giọng thành thục, dùng chăn gắt gao bao lấy Đại Lận, cúi xuống khuôn mặt tuấn tú, vô cùng lo lắng nhìn đôi mắt trong veo của cô:“Em không nên dùng phương thức này đẻ chứng minh em trong sạch, anh vẫn luôn tin tưởng em, vô cùng tin tưởng em không hề yêu anh ta! Anh chỉ tức giận tên Đằng Duệ Triết khốn nạn không tôn trọng em, luôn làm cho em tổn thưởng! Đại Lận, anh sẽ chờ đến khi em hoàn toàn nguyện ý, nhưng không phải bây giờ!”

Đại Lận ngẩng đầu, ôn nhu nói:“Tiêu Tử, là em nguyện ý .”

Tiêu Tử đột nhiên ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt, âm thanh khàn khàn mang đầy vẻ vui sướng xen lẫn chút lo âu:“Đại Lận ngốc. Cách áap lại tình yêu không phải hiến thân, mà là chúng ta có thể cho đối phương sự tín nhiệm, tự nguyện trao đổi. Mặc kệ tương lai gặp bao nhiêu khó khăn, chúng ta đều không rời không bỏ, luôn luôn sát cánh bên nhau. Đại Lận em rất giỏi, khi anh đến công ty, em không vụng trộm trốn đi nữa, mà là dũng cảm đối mặt.”

Đôi tay anh càng ôm Đại Lận thật chặt, cơ hồ như khảm sâu vào thân thể của anh, dùng cằm ma sát lên đầu nhỏ của cô,“Đồ ngốc, anh không cho phép em nghĩ đến chuyện sau một đêm ân ái liền trốn đi đâu nhé! Anh không hề muốn một đêm của em, mà là cả đời triền triền miên miên, sau đó sinh cho anh một đàn con nhỏ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Lận đỏ bừng, chùi vào ***** tươi mát của anh, bên tai cũng theo đó mà nóng lên.

Sinh cho Tiêu Tử một đàn con ư?

Nhóc con lớn lên sẽ giống Tiêu Tử chứ? Mở miệng ra liền kêu cha gọi mẹ, chân bé nhỏ mập ú sẽ chạy tới chạy lui, đến đến đi đi? Bọn họ không nhất định phải có nhiều tiền, mà là một cuộc sống gia đình hạnh phúc, cô sẽ ôm con của mình chờ Tiêu Tử tan tầm, vì anh nấu cơm, anh sẽ hôn lên má của nhóc con, một tay sẽ ôm cô, có một gia đình nhỏ ấm áp ngọt ngào.

Đúng là một hình ảnh ấm áp.

Cô cười rộ lên, cười đến ngọt ngào, nhưng cũng đắng chát, nhẹ nhàng tựa vào trong lòng anh.

Nếu cô không phải ngồi tù, thì tốt biết bao.

Mười hai giờ đêm, Tiêu Tử mang cô trở về Tiêu gia. Cha mẹ Tiêu vẫn chưa ngủ, sắc mặt cha Tiêu xanh mét ngồi ở phòng khách chờ Tiêu Tử trở về, ánh mắt sắc lạnh liếc bọn họ một cái, mày nhíu lại.

“Đi theo tôi đến thư phòng một chuyến!” Lớn tiếng, liếc mắt nhìn Tiêu Tử một cái, khoanh tay bước đi.

Đại Lận chậm rãi buông tay Tiêu Tử, cúi đầu, trên mặt tăng thêm ưu thương cùng áy náy.

Tiêu Tử vỗ vỗ lên tay nhỏ bé của cô, bảo cô trở về phòng nghỉ ngơi, đừng nghĩ nhiều, hãy tùy ý cha Tiêu đi.

Cô không trở về phòng, mà bị người hầu dẫn vào phòng mẹ Tiêu.

Đầu tiên là Tiêu mẫu nhìn thấy mặt sưng đỏ và chân bị thương của cô, một đôi hạnh mâu ảm ảm, ánh mắt dừng trên cổ cô, nói:“Chân bị thương đã đến bác sĩ xem chưa? Ba năm trước con gây thù chuốc oán không ít, chắc là do cừu gia*(ý nói kẻ thù) làm.” Đôi mắt hạ xuống, thái độ lạnh nhạt, đối với vết hôn ngấn trên cổ không hờn không giận,“Trước khi kết hôn, hãy giữ đúng mực một chút. Con là phụ nữ, xảy ra chuyện tai tiếng, vĩnh viễn người chịu thiệt thòi là con. Hiểu chưa?”

Tuy nghĩ rằng vết hôn ngấn đó là do Tiêu Tử làm, nhưng cũng phải phê bình kín đáo, nhịn không được răn dạy một chút.

Đại Lận đứng ở bên giường, đôi tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt, không lên tiếng. Cô thực sự xin lỗi Tiêu Tử.

Tiêu Tử với chuyện với cha ở thư phòng cũng trở lại rất nhanh, đi tới bên giường, nghiêm túc nói với mẹ:“Mẹ, là con kìm lòng không đậu mà hôn Đại Lận, mẹ đừng trách cô ấy. Vừa rồi con đã thương lượng với cha ở thư phòng, quyết định mai sẽ là ngày đính hôn!”

Đại Lận nghe vậy liền quay đầu, cả kinh giống như mẹ Tiêu!

Cô kinh ngạc nhìn Tiêu Tử, lắc đầu liên tục:“Tiêu Tử, đừng nhanh như vậy, dì còn bệnh ......”

Cô có nghĩ đến mình sẽ vì anh mà sinh một đàn con nhỏ, nhưng không nghĩ mình có thể gả vào Tiêu gia, được Tiêu gia công nhận. Giấc mơ đẹp đẽ của côchỉ vỏn vẹn được đứng cạnh Tiêu Tử, được anh quý trọng!

Mà ở tại Tiêu gia, lòng của cô chỉ có giày vò và thống khổ, mặc kệ cha mẹ Tiêu nhìn cô bằng ánh mắt nào, cô cũng không dám ngỗ nghịch, lại càng không muốn Tiêu Tử xung đột với cha mẹ. Hôn sự của bọn họ, tựa như một trái bom nổ chậm, một khi đề cập, sẽ ầm ầm nổ mạnh, nhà mất an vui!

Cho nên cô không hy vọng trước khi cô rời đi Tiêu Tử sẽ đề cập đến chuyện này, không hy vọng anh làm cho cha mẹ tức giận.

Nhưng tiêu tử bướng bỉnh nhìn cô, đột nhiên ‘huỵt’ một tiếng, quỳ gối trước giường của mẹ, khẩn cầu nói:“Mẹ, nếu đã đồng ý rồi, thì hãy để con cho Đại Lận một danh phận, công khai với mọi người rằng cô ấy là hôn thê của con. Cô ấy sẽ không bị người khác ước *****, mà mẹ và ba, cũng không thể nghĩ kế hoãn binh. Con nhất định phải cưới cô ấy, xin mẹ đồng ý.”

Tiêu mẫu lay động thân mình, nhìn con trai cố chấp, môi cánh hoa run run, đứng dậy, bất đắc dĩ mà chua xót:“Tiêu Tử......”

“Nếu anh cố ý cưới cô ta, chúng ta tuyệt không nhận anh là con nữa!” Giọng nói Cha Tiêu nghiêm khắc lạnh như băng vang lên từ phía sau, tựa như sấm đánh từng đợt, to và nghiêm nghị, trước sau chỉ có uy nghiêm và vô tình,“Nếu bây giờ anh dẫn cô ta bỏ đi! Thì không cần bước vào Tiêu gia chúng tôi nữa! Xem như tôi không có thằng con bất hiếu như anh!”

Đính hôn gấp gáp, con bướng bỉnh, dĩ nhiên hoàn toàn chọc giận cha Tiêu, làm ông tức giận không thể kìm chế!

Mà Tiêu Tử sớm đã nhìn rõ dụng ý của cha mẹ, nghĩ đến Duệ Triết từng bước từng bước ép sát, chỉ muốn mau chóng cho Đại Lận một danh phận! Bởi vì, anh không thể không cưới cô, anh phải bảo vệ cô!

Mà Đại Lận đứng một bên, chứng kiến cảnh cha con họ giằng co, nước mắt rơi như mưa.

Ngày này đến quá nhanh, thật sự quá nhanh, nhanh đến mức cô vẫn còn chưa kịp chăm sóc mẹ Tiêu, không kịp cảm thụ sự ấm áp của Tiêu Tử, bọn họ sẽ ly biệt .
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận