Danh sách Chapter
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chờ Ninh Hiên ăn no uống đủ mới nhận được điện thoại của Trần Thiệu Nguyên hỏi bọn họ đang ở đâu, Ninh Hiên nói hai câu qua loa cho qua chuyện. Sau giờ ăn liền tự tìm cơm ăn. Bạch Trạch Nhiễm mời cô một người là được rồi, đám nhóc kia đến, ăn một chút liền sẽ bay sạch những đồng lương ít ỏi của Bạch Trạch Nhiễm.
Buổi tối ngược lại không có việc gì, ở trong khách sạn mở cửa sổ nhìn cảnh đêm của thành phố này cũng là một loại hình thức giải trí.
Đ.èn đuốc sáng rọi, mang khung cảnh khói lửa nhân gian.
[Hiên, giá trị tình cảm của Bạch Trạch Nhiễm đã 85 rồi, chúng ta sắp rời khỏi vị diện này rồi, cậu có nỡ không? ] Tiểu Kim Long xuyên thấu qua màn hình nhìn ánh đ.èn chiếu ra trong mắt Ninh Hiên.
[Có cái gì luyến tiếc. ]
Tiểu Kim Long nhìn giá trị tình cảm của Bạch Trạch Nhiễm đối với Ninh Hiên trên màn hình có 90, hoặc là tình thân cũng có thể là tình cảm ái mộ.
Tiểu Kim Long cúi đầu cắn môi, quên đi không nói, đỡ được phiền toái.
[Tiểu Kim Long a, cậu xem cửa hàng hệ thống có sợi len không đổi chút, tôi chuẩn bị dệt cho cậu một ít xiêm y nhỏ, vạn nhất đi đến vị diện nào đó trời lạnh còn có cái mà mặc. ]
[Hiên ậuc muốn dệt áo len cho tôi? ] Tiểu Kim Long ánh mắt sáng lên, vội vàng xo.ay người trong xe xe đẩy nhỏ của nó.
Bại gia tử này, tiêu điểm tích lũy của nàng ngược lại rất tích cực.
Ninh Hiên lắc đầu sủng nịch cười cười.
Một đêm ngủ ngon, đoàn người Trần Thiệu Nguyên chơi mệt mỏi, ngủ đến trưa mới tỉnh, miễn cưỡng tới kịp giờ cơm trưa.
Bởi vì ngày hôm sau là thứ hai có lớp học, buổi chiều phải vội vã về nhà.
Bất quá chuyến này ngược lại rất vui vẻ.
Tất cả mọi người trong khuôn viên trường vào thứ Hai đều mang vẻ mặt không muốn đi học.
Ninh Hiên ngược lại ph.át hiện ra một chuyện lớn, nam nữ chính ở cùng một chỗ.
Không hổ là nam nữ chính, lúc này mới gặp mặt bao lâu liền xác định quan hệ. Bởi vì ở trong sân trường hai người bọn họ cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, nhưng Ninh Hiên vẫn bị chút hương vị của tình yêu kia hun đến hoảng hốt.
- Thiếu gia ngươi làm sao vậy?
Bạch Trạch Nhiễm nhìn Ninh Hiên nằm sấp trên bàn xo.ay tới xo.ay lui, bộ dáng cực kỳ phiền não.
"Không có gì chỉ là có chút khát." Nàng vừa mới nhìn thấy Bạch Kỳ Mạt cầm một chai trà xanh đi qua cửa sổ cho người truyền cho Thẩm Yên Nhi, Thẩm Yên Nhi cầm trà xanh thản nhiên cười, mở nắp chai từng ngụm từng ngụm nhỏ uống, vừa uống vừa cười ngây ngô.
Nửa tiếng trôi qua, chai trà xanh bị bóp lại, cô thật sự không chịu nổi nữa.
"Vậy tôi đi mua một chai nước cho thiếu gia."
"Quên đi, tôi gửi tin nhắn cho Trần Thiệu Nguyên đi."
Hơn mười hai mươi phút sau, Trần Thiệu Nguyên mang theo một thùng nước chanh rầm rầm đến gần lớp bọn họ Ninh Hiên, trực tiếp ném rương đến trước bục giảng, "Ninh thiếu gia mời mọi người uống nước, nước ít, có nước rồi thì đừng đến nhận. -
Ninh Hiên nhìn thoáng qua thẩm Yên Nhi trong lòng thoải mái hơn nhiều, chính là nhiều hơn ngươi một đồng.
Buổi tối ngược lại không có việc gì, ở trong khách sạn mở cửa sổ nhìn cảnh đêm của thành phố này cũng là một loại hình thức giải trí.
Đ.èn đuốc sáng rọi, mang khung cảnh khói lửa nhân gian.
[Hiên, giá trị tình cảm của Bạch Trạch Nhiễm đã 85 rồi, chúng ta sắp rời khỏi vị diện này rồi, cậu có nỡ không? ] Tiểu Kim Long xuyên thấu qua màn hình nhìn ánh đ.èn chiếu ra trong mắt Ninh Hiên.
[Có cái gì luyến tiếc. ]
Tiểu Kim Long nhìn giá trị tình cảm của Bạch Trạch Nhiễm đối với Ninh Hiên trên màn hình có 90, hoặc là tình thân cũng có thể là tình cảm ái mộ.
Tiểu Kim Long cúi đầu cắn môi, quên đi không nói, đỡ được phiền toái.
[Tiểu Kim Long a, cậu xem cửa hàng hệ thống có sợi len không đổi chút, tôi chuẩn bị dệt cho cậu một ít xiêm y nhỏ, vạn nhất đi đến vị diện nào đó trời lạnh còn có cái mà mặc. ]
[Hiên ậuc muốn dệt áo len cho tôi? ] Tiểu Kim Long ánh mắt sáng lên, vội vàng xo.ay người trong xe xe đẩy nhỏ của nó.
Bại gia tử này, tiêu điểm tích lũy của nàng ngược lại rất tích cực.
Ninh Hiên lắc đầu sủng nịch cười cười.
Một đêm ngủ ngon, đoàn người Trần Thiệu Nguyên chơi mệt mỏi, ngủ đến trưa mới tỉnh, miễn cưỡng tới kịp giờ cơm trưa.
Bởi vì ngày hôm sau là thứ hai có lớp học, buổi chiều phải vội vã về nhà.
Bất quá chuyến này ngược lại rất vui vẻ.
Tất cả mọi người trong khuôn viên trường vào thứ Hai đều mang vẻ mặt không muốn đi học.
Ninh Hiên ngược lại ph.át hiện ra một chuyện lớn, nam nữ chính ở cùng một chỗ.
Không hổ là nam nữ chính, lúc này mới gặp mặt bao lâu liền xác định quan hệ. Bởi vì ở trong sân trường hai người bọn họ cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, nhưng Ninh Hiên vẫn bị chút hương vị của tình yêu kia hun đến hoảng hốt.
- Thiếu gia ngươi làm sao vậy?
Bạch Trạch Nhiễm nhìn Ninh Hiên nằm sấp trên bàn xo.ay tới xo.ay lui, bộ dáng cực kỳ phiền não.
"Không có gì chỉ là có chút khát." Nàng vừa mới nhìn thấy Bạch Kỳ Mạt cầm một chai trà xanh đi qua cửa sổ cho người truyền cho Thẩm Yên Nhi, Thẩm Yên Nhi cầm trà xanh thản nhiên cười, mở nắp chai từng ngụm từng ngụm nhỏ uống, vừa uống vừa cười ngây ngô.
Nửa tiếng trôi qua, chai trà xanh bị bóp lại, cô thật sự không chịu nổi nữa.
"Vậy tôi đi mua một chai nước cho thiếu gia."
"Quên đi, tôi gửi tin nhắn cho Trần Thiệu Nguyên đi."
Hơn mười hai mươi phút sau, Trần Thiệu Nguyên mang theo một thùng nước chanh rầm rầm đến gần lớp bọn họ Ninh Hiên, trực tiếp ném rương đến trước bục giảng, "Ninh thiếu gia mời mọi người uống nước, nước ít, có nước rồi thì đừng đến nhận. -
Ninh Hiên nhìn thoáng qua thẩm Yên Nhi trong lòng thoải mái hơn nhiều, chính là nhiều hơn ngươi một đồng.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận