Danh sách Chapter
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Thẩm Yên Nhi trong nháy mắt cảm thấy chai nước trong tay không còn ngon nữa.
Ninh Hiên vốn tưởng rằng hôm nay coi như xong, ai biết buổi tối tan học. Khi Ninh Hiên chuẩn bị là người đầu tiên xông ra ngoài lớp học thì đụng phải Bạch Kỳ Mạt.
Vừa quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Yên Nhi vừa chậm rãi thu thập cặp sách, một bên ánh mắt chứa đầy tình ý nhìn về phía Bạch Kỳ Mạt. Trong lúc đó ánh mắt lưu luyến trên người Ninh Hiên, giống như đang nói tôi là người phụ nữ mà anh không chiế.m được.
Nam chủ nữ chủ này đúng là trời sinh một đôi.
Ninh Hiên trợn trắng mắt, đã bị Bạch Trạch Nhiễm kéo tay cô buông xuống: "Còn sững s.ờ làm gì, đi thôi. -
Vốn dĩ muốn đi, Ninh Hiên nghĩ nam nữ chủ trời sinh một đôi sẽ không muốn đi gây họa cho người vô tội. Ai biết được hai người kia luôn cố ý vô tình ở trước mặt nàng thể hiện ân ái. Thẩm Yên Nhi có một loại cảm giác ưu việt được mọi người đi theo, mà Bạch Kỳ Mạt là bởi vì không thể so sánh với Ninh Hiên chỉ có thể cướp người phụ nữ của cô.
Ninh Hiên thật sự không biết cô biểu hiện ra đâu ra cô có ý tứ với Thẩm Yên Nhi, cô thích em gái có vóc người tốt có được không!
Bất quá nam nữ chủ mỗi ngày cố ý vô tình tú ân ái cũng thật làm phiền người khác, với tính cách của Ninh Hiên đương nhiên không thể nhịn được. Nhiệm vụ của cô là công lược đại boss phản diện lại không nói cô không thể chơi ch.ết nam nữ chủ.
Ngày hôm sau Ninh Hiên liền mang theo điện thoại di động, cạch cạch mấy chục tờ gửi đến điện thoại di động của Bạch Trường Châu thuận tiện đính kèm bối cảnh của Thẩm Yên Nhi, ba của Thẩm Yên Nhi này là một con quỷ cờ bạc tiền trong nhà gần như đều thua sạch, Bạch gia tuyệt đối không cho phép người như vậy trở thành nữ chủ nhân của Bạch gia trong tương lai.
Buổi chiều hôm đó Thẩm Yên Nhi không đến trường, Bạch Kỳ Mạt tìm không thấy bóng dáng của Thẩm Yên Nhi, gấp đến độ giống như kiến trên chảo nóng, cuối cùng thật vất vả mới liên lạc được với nàng chỉ có được một câu "Chúng ta chia tay đi".
Bạch Kỳ Mạt sao có thể cam tâm, buổi tối hôm đó liền đi xuống lầu nhà Thẩm Yên Nhi chặn nàng. Ngồi xổm ở ven đường bị cắn vài cái bao muỗi mới nhìn thấy bóng dáng Thẩm Yên Nhi mang theo thất hồn lạc phách.
- Yên nhi!
Thẩm Yên Nhi nghe thấy thanh âm của Bạch Kỳ Mạt, trên mặt hiện lên một tia bối rối xo.ay người bỏ chạy. Bạch Tích Mạt vội vàng đuổi theo giữ chặt tay nàng, "Yên nhi, vì sao? "
"Tôi không thích anh." Nước mắt Thẩm Yên Nhi chậm rãi rơi xuống, tay giãy dụa vài cái, "Anh đi đi! Anh đi đi! Tôi không xứng với bạch gia đại thiếu gia như anh."
"Yên nhi em đang nói cái gì! Ai nói em không xứng đáng! "Lời nói của Thẩm Yên Nhi ngốc tử đều có thể nghe ra có gì đó không đúng.
"Anh buông tôi ra, từ hôm nay trở đi anh làm bạch gia đại thiếu gia của anh, tôi làm tiểu dân chúng bình thường, hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng." Thẩm Yên Nhi đột nhiên kịch liệt giãy dụa, Bạch Kỳ Mạt không bắt được khiến Thẩm Yên Nhi giãy ra.
Thẩm Yên Nhi dùng sức chạy về phía trước, cũng không biết là quá suy yếu hay chân không mọc thẳng, không chạy hai bước liền nhu nhu yếu ớt ngã xuống.
"Chậc chậc chậc, diễn xuất này quá tuyệt vời." Ninh Hiên vừa lắc đầu vừa cảm thán, Thẩm Yên Nhi này không đi giới giải trí quả thực quá đáng tiếc.
"Thiếu gia." Bạch Trạch Nhiễm bất đắc dĩ, buổi tối không về nhà ngồi xổm ở góc tường này trộm nhìn câu chuyện tình yêu của anh trai cùng cha khác mẹ của hắn, nhìn bộ dáng còn thấy thiếu gia xem rất say sưa.
Ninh Hiên: Một tay cô bày mưu tính kế sao có thể không đi xem.
Ninh Hiên vốn tưởng rằng hôm nay coi như xong, ai biết buổi tối tan học. Khi Ninh Hiên chuẩn bị là người đầu tiên xông ra ngoài lớp học thì đụng phải Bạch Kỳ Mạt.
Vừa quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Yên Nhi vừa chậm rãi thu thập cặp sách, một bên ánh mắt chứa đầy tình ý nhìn về phía Bạch Kỳ Mạt. Trong lúc đó ánh mắt lưu luyến trên người Ninh Hiên, giống như đang nói tôi là người phụ nữ mà anh không chiế.m được.
Nam chủ nữ chủ này đúng là trời sinh một đôi.
Ninh Hiên trợn trắng mắt, đã bị Bạch Trạch Nhiễm kéo tay cô buông xuống: "Còn sững s.ờ làm gì, đi thôi. -
Vốn dĩ muốn đi, Ninh Hiên nghĩ nam nữ chủ trời sinh một đôi sẽ không muốn đi gây họa cho người vô tội. Ai biết được hai người kia luôn cố ý vô tình ở trước mặt nàng thể hiện ân ái. Thẩm Yên Nhi có một loại cảm giác ưu việt được mọi người đi theo, mà Bạch Kỳ Mạt là bởi vì không thể so sánh với Ninh Hiên chỉ có thể cướp người phụ nữ của cô.
Ninh Hiên thật sự không biết cô biểu hiện ra đâu ra cô có ý tứ với Thẩm Yên Nhi, cô thích em gái có vóc người tốt có được không!
Bất quá nam nữ chủ mỗi ngày cố ý vô tình tú ân ái cũng thật làm phiền người khác, với tính cách của Ninh Hiên đương nhiên không thể nhịn được. Nhiệm vụ của cô là công lược đại boss phản diện lại không nói cô không thể chơi ch.ết nam nữ chủ.
Ngày hôm sau Ninh Hiên liền mang theo điện thoại di động, cạch cạch mấy chục tờ gửi đến điện thoại di động của Bạch Trường Châu thuận tiện đính kèm bối cảnh của Thẩm Yên Nhi, ba của Thẩm Yên Nhi này là một con quỷ cờ bạc tiền trong nhà gần như đều thua sạch, Bạch gia tuyệt đối không cho phép người như vậy trở thành nữ chủ nhân của Bạch gia trong tương lai.
Buổi chiều hôm đó Thẩm Yên Nhi không đến trường, Bạch Kỳ Mạt tìm không thấy bóng dáng của Thẩm Yên Nhi, gấp đến độ giống như kiến trên chảo nóng, cuối cùng thật vất vả mới liên lạc được với nàng chỉ có được một câu "Chúng ta chia tay đi".
Bạch Kỳ Mạt sao có thể cam tâm, buổi tối hôm đó liền đi xuống lầu nhà Thẩm Yên Nhi chặn nàng. Ngồi xổm ở ven đường bị cắn vài cái bao muỗi mới nhìn thấy bóng dáng Thẩm Yên Nhi mang theo thất hồn lạc phách.
- Yên nhi!
Thẩm Yên Nhi nghe thấy thanh âm của Bạch Kỳ Mạt, trên mặt hiện lên một tia bối rối xo.ay người bỏ chạy. Bạch Tích Mạt vội vàng đuổi theo giữ chặt tay nàng, "Yên nhi, vì sao? "
"Tôi không thích anh." Nước mắt Thẩm Yên Nhi chậm rãi rơi xuống, tay giãy dụa vài cái, "Anh đi đi! Anh đi đi! Tôi không xứng với bạch gia đại thiếu gia như anh."
"Yên nhi em đang nói cái gì! Ai nói em không xứng đáng! "Lời nói của Thẩm Yên Nhi ngốc tử đều có thể nghe ra có gì đó không đúng.
"Anh buông tôi ra, từ hôm nay trở đi anh làm bạch gia đại thiếu gia của anh, tôi làm tiểu dân chúng bình thường, hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng." Thẩm Yên Nhi đột nhiên kịch liệt giãy dụa, Bạch Kỳ Mạt không bắt được khiến Thẩm Yên Nhi giãy ra.
Thẩm Yên Nhi dùng sức chạy về phía trước, cũng không biết là quá suy yếu hay chân không mọc thẳng, không chạy hai bước liền nhu nhu yếu ớt ngã xuống.
"Chậc chậc chậc, diễn xuất này quá tuyệt vời." Ninh Hiên vừa lắc đầu vừa cảm thán, Thẩm Yên Nhi này không đi giới giải trí quả thực quá đáng tiếc.
"Thiếu gia." Bạch Trạch Nhiễm bất đắc dĩ, buổi tối không về nhà ngồi xổm ở góc tường này trộm nhìn câu chuyện tình yêu của anh trai cùng cha khác mẹ của hắn, nhìn bộ dáng còn thấy thiếu gia xem rất say sưa.
Ninh Hiên: Một tay cô bày mưu tính kế sao có thể không đi xem.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận