Danh sách Chapter
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Cô gái mặc trang phục lộng lẫy trốn sau lưng cha lặng lẽ đánh giá khuôn mặt tuấn tú của Bạch Trạch Nhiễm, xấu hổ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Ninh Hiên lui về phía sau một bước, yên lặng để lại ánh đ.èn cho Bạch Trạch Nhiễm.
Động tác Ninh Hiên lui về phía sau một bước rõ ràng khiến Bạch Trạch Nhiễm không vui, rõ ràng biểu tình trên mặt hắn không có b.iến hóa gì, Ninh Hiên vẫn có thể cảm giác được rõ ràng hắn không vui, vô cùng không vui.
Ch.ết tiệt.
Ninh Hiên cắn răng một cái, đứng trước Mặt Bạch Trạch Nhiễm.
Ý cười trong mắt dư trăm vạn b.iến mất, chỉ là trên mặt còn treo nụ cười, "Bạch thiếu là người thông minh, tự nhiên biết nên lựa chọn như thế nào. -
Hơn trăm vạn con ngươi híp lại, ánh mắt tập trung trên người Ninh Hiên phảng phất như muốn vô hình trung gây áp lực cho cô, nghĩ cô nên tự giác một chút tự mình buông tha.
Dám khinh thường cô, một lá gan lớn.
Miệt thị hoàng uy, nhưng là tử tội.
Biểu tình trên mặt Ninh Hiên đột nhiên thay đổi, phảng phất lại trở lại chúa tể thương sinh vương.
Không có áo choàng vàng, nhưng có hoàng uy.
Dư trăm vạn trong lòng hoảng hốt, đây là lần đầu tiên ánh mắt của một tiểu cô nương bức ra mồ hôi lạnh.
Bạch Trạch Nhiễm nhướng mày, ngoắc ngoắc ngón tay.
Liền thấy Trần Thiệu Nguyên cầm một cái hộp nhỏ nhung đỏ đặt trên tay Bạch Trạch Nhiễm, thế gian tu la tràng này hắn vẫn không cần tha.m gia.
Bạch Trạch Nhiễm mở hộp ra, một chiếc nhẫn kim cương màu hồng khúc xạ ra hào quang bắt mắt.
Bạch Trạch Nhiễm kéo tay Ninh Hiên, đặt nhẫn lên ngón áp út của cô. Vừa vặn đem ngón tay nữ nhân bao bọc, hoàn mỹ phù hợp.
"Xin lỗi Dư lão, Bạch mỗ đã có gia thất, hy vọng làm cho thiên kim có thể có người tốt làm bạn." Bạch Trạch Nhiễm giữ chặt tay Ninh Hiên, đây là người tốt mà cậu đã suy nghĩ chu đáo.
Thiên kim Dư gia ở phía sau phụ thân già nhà mình đỏ hốc mắt, trong bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của nàng cư nhiên bị nam nhân cự tuyệt. Hết lần này tới lần khác nam tài nữ mạo của người khác, làm cho người ta ghen tị đều ghen tị không nổi.
"Ha ha, để cho mọi người chê cười. Cũng trách ta, ngay cả những chuyện nhỏ này cũng không hỏi thăm tốt, làm cho tiểu cô nương nhà ta chịu ủy khuất. "Dư trăm vạn là người yêu con gái, lo lắng có người dùng lời nói không chịu nổi đánh giá nữ nhi của hắn, liền đem trách nhiệm đều đặt ở trên người mình.
- Mọi người ăn ngon uống ngon a!
Bữa tiệc sinh nhật của người khác mình lại kiếm đủ ánh mắt, Ninh Hiên thật đúng là rất ngượng ngùng.
Có cái bình dấm đi lại của Bạch Trạch Nhiễm ở bên cạnh, ai nhìn Ninh Hiên, Bạch Trạch Nhiễm liền nhìn trở về. Bất quá ánh mắt kia người bình thường đại khái là chịu không nổi.
Sau đó Bạch Trạch Nhiễm không chịu nổi, mang theo Ninh Hiên rời sân sớm.
"Thật muốn nhốt em lại, không để cho người ta nhìn thấy."
Ninh Hiên: Có bệnh.
Ninh Hiên lui về phía sau một bước, yên lặng để lại ánh đ.èn cho Bạch Trạch Nhiễm.
Động tác Ninh Hiên lui về phía sau một bước rõ ràng khiến Bạch Trạch Nhiễm không vui, rõ ràng biểu tình trên mặt hắn không có b.iến hóa gì, Ninh Hiên vẫn có thể cảm giác được rõ ràng hắn không vui, vô cùng không vui.
Ch.ết tiệt.
Ninh Hiên cắn răng một cái, đứng trước Mặt Bạch Trạch Nhiễm.
Ý cười trong mắt dư trăm vạn b.iến mất, chỉ là trên mặt còn treo nụ cười, "Bạch thiếu là người thông minh, tự nhiên biết nên lựa chọn như thế nào. -
Hơn trăm vạn con ngươi híp lại, ánh mắt tập trung trên người Ninh Hiên phảng phất như muốn vô hình trung gây áp lực cho cô, nghĩ cô nên tự giác một chút tự mình buông tha.
Dám khinh thường cô, một lá gan lớn.
Miệt thị hoàng uy, nhưng là tử tội.
Biểu tình trên mặt Ninh Hiên đột nhiên thay đổi, phảng phất lại trở lại chúa tể thương sinh vương.
Không có áo choàng vàng, nhưng có hoàng uy.
Dư trăm vạn trong lòng hoảng hốt, đây là lần đầu tiên ánh mắt của một tiểu cô nương bức ra mồ hôi lạnh.
Bạch Trạch Nhiễm nhướng mày, ngoắc ngoắc ngón tay.
Liền thấy Trần Thiệu Nguyên cầm một cái hộp nhỏ nhung đỏ đặt trên tay Bạch Trạch Nhiễm, thế gian tu la tràng này hắn vẫn không cần tha.m gia.
Bạch Trạch Nhiễm mở hộp ra, một chiếc nhẫn kim cương màu hồng khúc xạ ra hào quang bắt mắt.
Bạch Trạch Nhiễm kéo tay Ninh Hiên, đặt nhẫn lên ngón áp út của cô. Vừa vặn đem ngón tay nữ nhân bao bọc, hoàn mỹ phù hợp.
"Xin lỗi Dư lão, Bạch mỗ đã có gia thất, hy vọng làm cho thiên kim có thể có người tốt làm bạn." Bạch Trạch Nhiễm giữ chặt tay Ninh Hiên, đây là người tốt mà cậu đã suy nghĩ chu đáo.
Thiên kim Dư gia ở phía sau phụ thân già nhà mình đỏ hốc mắt, trong bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của nàng cư nhiên bị nam nhân cự tuyệt. Hết lần này tới lần khác nam tài nữ mạo của người khác, làm cho người ta ghen tị đều ghen tị không nổi.
"Ha ha, để cho mọi người chê cười. Cũng trách ta, ngay cả những chuyện nhỏ này cũng không hỏi thăm tốt, làm cho tiểu cô nương nhà ta chịu ủy khuất. "Dư trăm vạn là người yêu con gái, lo lắng có người dùng lời nói không chịu nổi đánh giá nữ nhi của hắn, liền đem trách nhiệm đều đặt ở trên người mình.
- Mọi người ăn ngon uống ngon a!
Bữa tiệc sinh nhật của người khác mình lại kiếm đủ ánh mắt, Ninh Hiên thật đúng là rất ngượng ngùng.
Có cái bình dấm đi lại của Bạch Trạch Nhiễm ở bên cạnh, ai nhìn Ninh Hiên, Bạch Trạch Nhiễm liền nhìn trở về. Bất quá ánh mắt kia người bình thường đại khái là chịu không nổi.
Sau đó Bạch Trạch Nhiễm không chịu nổi, mang theo Ninh Hiên rời sân sớm.
"Thật muốn nhốt em lại, không để cho người ta nhìn thấy."
Ninh Hiên: Có bệnh.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận