Danh sách Chapter
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 7
Chapter sau
Động tác Bạch Trạch Nhiễm rất nhanh ngày hôm sau cùng bà ngoại thu dọn quần áo xong, sớm chờ ở cửa Ninh gia.
Lạc Cửu cực kỳ không tình nguyện mở cửa cho hắn, trong mắt cô Bạch Trạch Nhiễm chính là một tiểu hồ ly tinh thượng vị thành công.
"Bà ngoại, đây là người mà cháu đã nói cho bà nghe, thiếu gia đã cứu mạng của cháu." Bạch Trạch Nhiễm cẩn thận đỡ lão nhân.
Nghĩ muốn dẫn bà ngoại chuyển đến Ninh gia, Bạch Trạch Nhiễm hôm qua giải thích một đêm, nhưng lão nhân chính là không tin ngược lại lôi kéo hắn lo lắng nhìn vài vòng.
"Tiểu Nhiễm, những gì cháu nói ngày hôm qua đều là sự thật." Những thứ trước mắt này cũng không thể do lão nhân không tin.
"Bà ngoại cháu còn lừa bà hay sao."
"Nặc, đây là phòng của các ngươi." Lạc Cửu ném chìa khóa vào tay Bạch Trạch Nhiễm: "Thu thập xong thì đi hầu hạ thiếu gia, ở đây không nuôi người nhàn rỗi. "
Lạc Cửu bởi vì nàng không còn là thiên sứ duy nhất của thiếu gia nên rất tức giận, hơn nữa đêm qua nàng vì tiểu hồ ly tinh này bận rộn cả đêm.
Oán khí chồng chất, thái độ của cô đối với Bạch Trạch Nhiễm có thể nói là tương đối ác liệt.
Bạch Trạch Nhiễm cũng không ngại, nhận chìa khóa đỡ lão nhân vào trong phòng.
Phòng ốc rất lớn, cho dù là có thêm hai người ở cũng không thành vấn đề, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, trên giường lớn trong phòng ngủ bày chăn mỏng mềm mại, ngay cả bệ cửa sổ cũng có mấy chậu hoa kiều diễm ướt át.
Xem ra căn bản cũng không cần thu thập cái gì.
Lạc Cửu: TM ngươi tất nhiên không cần dọn dẹp cái gì, ta lao động bận rộn cả đêm, ngủ không ngủ liền đến mở cửa cho ngươi!
Dàn xếp tốt cho lão nhân Bạch Trạch Nhiễm liền đi bệnh viện, không hề chậm trễ thời gian đi làm.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Ninh Hiên còn đang ngủ.
Không biết có phải là nguyên nhân bệnh tật hay không, người trên giường bệnh ngay cả ngủ thiếp đi cũng nhíu mày, giống như bộ dáng rất khó chịu.
Và tất cả là vì hắn.
Bạch Trạch Nhiễm cúi đầu che đi cảm xúc áy náy trong mắt.
"Ngươi ở đây canh giữ, chờ thiếu gia tỉnh lại đem điểm tâm đặt lên bàn." Lạc Cửu phân phó xong liền trở về ngủ bù.
Thiếu gia mới chiêu người giúp việc mới, cho tiền!
Không cần vô ích!
Ninh Hiên ngủ đến mười giờ, Bạch Trạch Nhiễm liền xách hộp cơm bưng bưng đứng ba tiếng đồng hồ.
"Tiểu nô lệ, ngươi tới bao lâu rồi." Ninh Hiên vừa tỉnh, ánh mắt thật vất vả mới tập trung, thanh âm cũng mềm nhũn.
Cả người tựa như kẹo dẻo nướng qua, ngọt đến mức có thể kéo sợi.
Không nghĩ tới Ninh gia là tiểu thiếu gia không ai sảy ra, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ lại ngoài ý muốn có chút "dễ thương".
Bạch Trạch Nhiễm bất giác đỏ tai, che dấu đem hộp cơm trên tay đặt lên bàn ăn ninh hiên, lần lắp đặt xong: "Thiếu gia, đây là điểm tâm của ngài."
[ Đinh, giá trị hạnh phúc +10, giá trị hạnh phúc hiện tại -40]
Che giấu tốt đến đâu, cũng không thoát khỏi hệ thống ph.át sóng.
Nghe được âm báo, ánh mắt Ninh Hiên nhìn Bạch Trạch Nhiễm không giống nhau.
Thiếu niên, không nghĩ tới cậu thích nhìn nam nhân ngủ a.
Lạc Cửu cực kỳ không tình nguyện mở cửa cho hắn, trong mắt cô Bạch Trạch Nhiễm chính là một tiểu hồ ly tinh thượng vị thành công.
"Bà ngoại, đây là người mà cháu đã nói cho bà nghe, thiếu gia đã cứu mạng của cháu." Bạch Trạch Nhiễm cẩn thận đỡ lão nhân.
Nghĩ muốn dẫn bà ngoại chuyển đến Ninh gia, Bạch Trạch Nhiễm hôm qua giải thích một đêm, nhưng lão nhân chính là không tin ngược lại lôi kéo hắn lo lắng nhìn vài vòng.
"Tiểu Nhiễm, những gì cháu nói ngày hôm qua đều là sự thật." Những thứ trước mắt này cũng không thể do lão nhân không tin.
"Bà ngoại cháu còn lừa bà hay sao."
"Nặc, đây là phòng của các ngươi." Lạc Cửu ném chìa khóa vào tay Bạch Trạch Nhiễm: "Thu thập xong thì đi hầu hạ thiếu gia, ở đây không nuôi người nhàn rỗi. "
Lạc Cửu bởi vì nàng không còn là thiên sứ duy nhất của thiếu gia nên rất tức giận, hơn nữa đêm qua nàng vì tiểu hồ ly tinh này bận rộn cả đêm.
Oán khí chồng chất, thái độ của cô đối với Bạch Trạch Nhiễm có thể nói là tương đối ác liệt.
Bạch Trạch Nhiễm cũng không ngại, nhận chìa khóa đỡ lão nhân vào trong phòng.
Phòng ốc rất lớn, cho dù là có thêm hai người ở cũng không thành vấn đề, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, trên giường lớn trong phòng ngủ bày chăn mỏng mềm mại, ngay cả bệ cửa sổ cũng có mấy chậu hoa kiều diễm ướt át.
Xem ra căn bản cũng không cần thu thập cái gì.
Lạc Cửu: TM ngươi tất nhiên không cần dọn dẹp cái gì, ta lao động bận rộn cả đêm, ngủ không ngủ liền đến mở cửa cho ngươi!
Dàn xếp tốt cho lão nhân Bạch Trạch Nhiễm liền đi bệnh viện, không hề chậm trễ thời gian đi làm.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Ninh Hiên còn đang ngủ.
Không biết có phải là nguyên nhân bệnh tật hay không, người trên giường bệnh ngay cả ngủ thiếp đi cũng nhíu mày, giống như bộ dáng rất khó chịu.
Và tất cả là vì hắn.
Bạch Trạch Nhiễm cúi đầu che đi cảm xúc áy náy trong mắt.
"Ngươi ở đây canh giữ, chờ thiếu gia tỉnh lại đem điểm tâm đặt lên bàn." Lạc Cửu phân phó xong liền trở về ngủ bù.
Thiếu gia mới chiêu người giúp việc mới, cho tiền!
Không cần vô ích!
Ninh Hiên ngủ đến mười giờ, Bạch Trạch Nhiễm liền xách hộp cơm bưng bưng đứng ba tiếng đồng hồ.
"Tiểu nô lệ, ngươi tới bao lâu rồi." Ninh Hiên vừa tỉnh, ánh mắt thật vất vả mới tập trung, thanh âm cũng mềm nhũn.
Cả người tựa như kẹo dẻo nướng qua, ngọt đến mức có thể kéo sợi.
Không nghĩ tới Ninh gia là tiểu thiếu gia không ai sảy ra, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ lại ngoài ý muốn có chút "dễ thương".
Bạch Trạch Nhiễm bất giác đỏ tai, che dấu đem hộp cơm trên tay đặt lên bàn ăn ninh hiên, lần lắp đặt xong: "Thiếu gia, đây là điểm tâm của ngài."
[ Đinh, giá trị hạnh phúc +10, giá trị hạnh phúc hiện tại -40]
Che giấu tốt đến đâu, cũng không thoát khỏi hệ thống ph.át sóng.
Nghe được âm báo, ánh mắt Ninh Hiên nhìn Bạch Trạch Nhiễm không giống nhau.
Thiếu niên, không nghĩ tới cậu thích nhìn nam nhân ngủ a.
Chapter 7
Chapter sau
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận