Danh sách Chapter

Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Nhìn bộ dạng giận dỗi thê tử, La Nhữ Tài đột nhiên nhớ tới cảnh thê tử hồi nhỏ theo mình chơi đùa nghịch ngợm, hai người là thanh mai trúc mã, đánh đánh chửi chửi nhau suốt ngày đấy, kỳ thực tình cảm rất sâu đậm, vuốt tóc nàng dỗ dành: “ Ngoan, bao năm qua nàng theo ta đã phải chịu khổ nhiều rồi, có điều không bao lâu nữa ngày tháng khổ ải sẽ hết.


Cái triều Đại Minh này sắp tàn rồi.”Dương thị khiếp sợ bịt ngay mồm trượng phu lại, thậm chí chạy ngay ra cẩn thận mở cửa ngó nghiêng xung quanh, sau đó quay về chỉ mặt trượng phu: “ Cái tật thích nói linh tinh mãi không chừa, cẩn thận bị kéo đi chặt đầu đấy.”La Nhữ Tài gạt tay lão bà ra: “ Kinh thành bị Thiên Lôi oanh kích rồi, nàng nghĩ mà xem, ông trời phải bất mãn với hoàng đế tới độ nào mới cho sét đánh.

Nghe nói thái giám bên cạnh hoàng đế đều bị Thiên Lôi đánh thành tro, hoàng đế phải chui xuống bàn, thiếu chút nữa mất mạng.

Nàng đợi mà xem, thiên hạ này sắp loạn rồi, giờ nàng ra giữa đường mà kêu cũng chẳng ai quản đâu.”Dương thị lau máu me vết bẩn trên mặt La Nhữ Tài, bực tức nói: “ Thiên hạ loạn thì chàng phát tài được chắc?”La Nhữ Tài cười lạnh: “ Thiên hạ không loạn, La Nhữ Tài này cả đời chỉ có thể làm một dịch đinh, thiên hạ loạn rồi mới là lúc ta thi triển thủ đoạn.”Dương thị nằm xuống bên cạnh La Nhữ Tài, nói nhỏ: “ Chàng khỏe mạnh tốt hơn bất kỳ điều gì.”La Nhữ Tài cảm động luồn tay vào trong yếm ngực thê tử, trừ hạt đậu lớn hơn chút thì chẳng khác gì ngực mình, xoa nắn một hồi nghe lão bà rê n rỉ cũng vô vị thở dài, trong đầu xuất hiện thân thể đầy đặn của phụ nhân áo đỏ, thổi tắt đèn...Liên tục hai ngày, La Nhữ Tài cứ lởn vởn quanh con đường tới mộ tổ nhà Đỗ Lương Tài.Cùng lúc đó tin tức Đỗ Lương Hùng bị Viên đại soái chém đầu cũng truyền khắp phủ Duyên An.Đến tối ngày thứ ba, La Nhữ Tài nấp trong cái hố đất khuất gió mới đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng người truyền đến.La Nhữ Tài nghe kỹ một lúc liền cười nhạt.Đợi đám người đó đi xa, hắn ra đường giơ đuốc lên kiểm tra dấu chân.Đất vàng trên đường là do hắn cố tình rải lên, bên trên có bốn dấu chân rõ ràng, trong đó có một dấu chân cực lớn, rất giống cái chân đã dẫm lên mặt hắn.Hắn quay về cái hố, tiếp tục hơ lửa, còn tranh thủ nướng một cánh bánh kê đen xì.Ăn no rồi nhìn mặt trăng sáng rực, vội vàng đi tới huyện Duyên An.Tường thành phủ Duyên An đổ nát có một lỗ hổng lớn, La Nhữ Tài dễ dàng chui vào thành, lần mò đêm tối tới nhà Đỗ Lương Tài, thở hồng hộc gõ vòng sắt trên cánh cửa đen xì, tiếng gõ cửa trong đêm tối tĩnh mịch truyền đi rất xa.Một tuần hương sau, La Nhữ Tài được quản gia Đỗ thị cung kính tiễn ra ngoài, đợi quản gia cáo từ vào nhà, hắn sờ hai đĩnh bạc cứng cứng trong lòng, rất hài lòng với lợi nhuận của công việc này.Người Đỗ thị nghe hắn nói Trương Đồ đang đào mộ tổ của mình, chủ nhân Đỗ thị đã dẫn một đám đao khách, gia đinh rời Đỗ thị được một tuần hương rồi.Đợi thêm nửa canh giờ nữa, đám Trương Đồ hẳn là hết sống rồi.Đi trên đường phố đen xì, lòng La Nhữ Tài giống có lửa đốt, đèn lồng đỏ của câu lan viện ở xa vẫn sáng, nhưng hắn chẳng dừng bước, xuyên qua cái phố câu lan này chính là Tây Thị.Ở Tây Thị còn có một mỹ kiều nương mặc áo đỏ đang đợi mình.Sắp tới nhà Trương Đồ rồi.La Nhữ Tài ho một tiếng gõ cửa gỗ, rất nhanh sau cửa có giọng phụ nhân rụt rè: “ Gia gia về rồi sao?”Hắn ậm ừ, cánh cửa gỗ mau chóng mở ra, một phụ nhân xinh đẹp cầm đèn dầu xuất hiện trước mắt.Phụ nhân thấy người kia không phải phu quân mình, vừa muốn hô hoán liền bị La Nhữ Tài bịt ngay miệng, đèn dầu rơi xuống đất bùng lên ánh lửa.La Nhữ Tài kéo phụ nhân vào nhà, vừa đi vừa nói: “ Phu quân nàng vì trộm mộ nhà Đỗ Lương Tài bị người ta đánh chết rồi, sau này nàng theo ta đi.”Phụ nhân ra sức vùng vẫy, còn cắn mạnh lên tay La Nhữ Tài, La Nhữ Tài nhìn cánh tay chảy máu, đành lấy trong lòng ra một đĩnh bạc nhét cho nàng: “ Bằng này đủ mua hai con la lớn đấy.”Nhân lúc nàng sững sờ, La Nhữ Tài vác lên vai đi về phía sau, phụ nhân kinh hoàng nhìn lửa cháy trên mặt đất dần lan tới cánh cửa gỗ, hét lên: “ Cháy rồi.”“ Ha ha ha, có làm sao, càng ấm! “ La Nhữ Tài vội bế phụ nhân tới bên giường, thả nàng xuống rồi bắt đầu cởi y phục, hắn thực sự sắp bị lửa dục đốt cháy thành than rồi.……Người thứ bảy trong bát đại khấu – Phạm Tiêu Sơn.Mặt trời vừa mới đường chân trời bay lên, then gỗ trên đại môn Hằng Long Hiệu liền bị hỏa kế kéo ra.Phạm Tiêu Sơn cả đêm không chợp mắt bước qua ngưỡng cửa, nhìn mặt trời mùa đông thở ra một hơi thật dài, hắn là ông chủ của Hằng Long Hiệu, nhừng nhìn hắn đố ai nghĩ đây là một thương cổ, dáng cao cao, gầy gầy, đôi mắt có thần nhìn xa xăm, tựa như một bậc chí sĩ nặng lòng vì lo cho thiên hạ.Một con lạc đà cao lớn phì mũi trước mặt hắn, nhai thức ăn trong miệng đủng đỉnh đi qua trước cửa hiệu.

Nhìn người Mông Cổ ngồi ngất nghểu giữa bướu lạc đà, lại nhìn đội lạc đà, con ngươi Phạm Tiêu Sơn co lại, nặn ra vẻ mặt tươi cười chắp tay nói: “ Khách nhân muốn ra ngoài Khẩu ạ?”Người Mông Cổ hừ một tiếng, chẳng thèm đáp, càng chẳng dừng đội lạc đà, lắc lư đi về phía mặt trời đang lên.Hỏa kế thấy đông gia nhà mình bị làm nhục, có chút tức giận muốn đuổi theo lý luận với tên người Mông Cổ dơ bẩn kia, nhưng bị Phạm Tiêu Sơn gọi lại.“ Quay về, lần này là do ta không biết ý tứ, không trách người ta không để ý tới ta.”Hỏa kế nhìn hàng hóa chở trên lưng lạc đà, khịt mũi xem thường: “ Đông gia, trên lạc đà toàn là da cừu, không đáng tiền.”Phạm Tiêu Sơn chép miệng: “ Ai không biết da trâu đáng gia hơn da cừu, nhưng không biết chúng ta kiếm được tiền từ da cừu nhiều hơn xa da trâu.”Hỏa kế nghe vậy sán tới hạ mình nói: “ Ngài dạy tiểu nhân đi.”Phạm Tiêu Sơn lườm hỏa kế: “ Giúp ngươi tăng bản lĩnh là sư phụ ngươi, là chưởng quầy của ngươi, chuyện này hỏi ta làm gì? “ Nói rồi chắp tay chui vào quán canh thịt cừu đối diện.Mùa đông lạnh lẽo có được một bát canh thịt cừu nóng hôi hổi, lại ngâm một cái bánh nướng nóng mới ra lò, ăn hết bát, tình khí thần liền quay lại.


Hôm nay thì khác, Phạm Tiêu Sơn ăn hết bát canh, hai cái bánh, trong lòng vẫn lạnh băng, chẳng ấm áp được chút nào, thi thoảng lại thở dài.Một người trung niên râu ngắn đi tới, lấy từ trong bát ra một cái chân cừu, đặt vào cái bát trống không của Phạm Tiểu Sơn, thuận thế ngồi xuống đối diện với hắn, cười hì hì:” Ăn với ta một lúc.”Phạm Tiêu Sơn chẳng phản ứng, không nhìn người trước mặt, chỉ cúi đầu rút từ bên hông ra một túi thuốc, nhồi thuốc xong, kẹp một cục than đỏ ở trên bếp, châm thuốc hút bạch bạch.Vương Đăng Khố thấy Phạm Tiêu Sơn chẳng để ý tới mình, cởi cái túi gấm bên hông ném lên bàn:” Thử xem, hoàng yên thượng hạng đấy.”Phạm Tiêu Sơn liếc túi thuốc, phả ra làn khói:” Sao, hạn yên của ngoài Khẩu không hợp khẩu vị à? Chuyển sang Vân Quý đạo sao?”Vương Đăng Khố cúi đầu ăn, nghe ngữ khí âm trầm của Phạm Tiêu Sơn cũng không giải thích, tới khi ăn hết bát thịt cừu cùng bánh mới chùi mép nói:” Dưới Trường Bạch Sơn cũng sản xuất hoàng yên đấy.”Phạm Tiêu Sơn kinh hãi, nhìn trái nhìn phải, thấy trong quán trừ chưởng quầy bận rộn ra thì không có ai khác, đứng dậy: “ Đi chỗ khác nói chuyện.”Vương Đăng Khố cười nhẹ, cẩn thận dùng khăn tay bọc lấy cái chân cừu trong bát rồi mới theo Phạm Tiêu Sơn rời quán..


0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận