Danh sách Chapter

Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Xưởng làm súng trên Ngọc Sơn vẫn chẳng có tiến triển gì, súng làm ra đừng nói là so với phi điểu súng của Thích Gia quân, tới ngay tam nhãn súng mà Vân Chiêu kiếm được từ chỗ Hồng Thừa Trù cũng chẳng bì được.Cho dù là tay súng giỏi nhất cũng không thể nắm chắc là làm ra được điểu súng, rõ ràng là chỉ bắn bia, nhắm chuẩn rồi, đạn bay ra lại bay vèo đi chỗ khác.Lại còn nổ nòng.Vân Chiêu biết súng thế nào mới là súng tốt nhất, nhưng bảo y đi làm súng, y chẳng bằng thợ trên Ngọc Sơn.Có điều nghiên cứu đạn vỏ giấy có tiến triển lớn, tức là định lượng thuốc nổ cho vào trong vỏ đạn giấy, khi cần dùng thì cho thuốc nổ và đạn vào nòng là được.Mặc dù phát minh này trong mắt Vân Chiêu chẳng thể nói là phát minh, nhưng khi Vân Dương tự mình thử loạn đạn vỏ giấy này, lập tức mạnh mẽ yêu cầu Vân Chiêu sản xuất số lượng lớn ...!Vì khi địch vào tầm bắn, trước kia hắn chỉ bắn được ba phát, đổi sang vỏ đạn giấy, hắn có thể bắn năm phát.“ Ngàn vạn lần đừng xem thường hai phát súng nhiều hơn này, trong chiến đấu có thể quyết định cả một trận chiến đấy.” Vẻ mặt Vân phúc vô cùng nghiêm túc:“ Ta vẫn thấy có thể tốt hơn.” Vân Chiêu chưa hài lòng:“ Lão nô không cần tốt hơn, lão nô cần thứ này.” Phúc bá tỏ ra không muốn thương lượng:“ Được rồi, vậy chúng ta sản xuất thứ này.”Vân Chiêu coi như thừa nhận ý kiến của Vân Phúc, đây chính là lý do Vân Chiêu tốn hết công sức để đưa đám Thang Nhược Vọng, Đặng Ngọc Hàm, La Nhã Cốc tới, muốn tiến bộ, không có tri thức khoa học là không được.“ Hôm qua lão nô nhận được thư của Phùng Anh tiểu thư, nói là toàn bộ bọn họ đã tới Quý Châu rồi.” Phúc bá nói những lời này rất thương cảm:Vân Chiêu nhíu mày:” Gửi thư cho cô ấy, nói Quý Châu không phải chỗ thích hợp đâu.”Phúc bá ngạc nhiên:” Vì sao?”“ Đốc quân Liêu Đông Tôn Thừa Tông dẫn quân tới Đại Lăng Hà, chuẩn bị xây dựng bảo lũy ở đó.”“ Chuyện của Liêu Đông thì liên quan gì tới Quý Châu.”“ Có liên quan đấy, sau này ông sẽ biết.” Vân Chiêu vẫy tay rời Ngọc Sơn, tâm tình kém đi nhiều:Huyện Lam Điền thay đổi rất lớn, gia đình lợn rừng cũng có thay đổi lớn.Hai năm trước bên cạnh lợn mẹ có tám đứa con nhỏ, năm nay nó có mười bốn đứa con nhỏ.Nó không già đi, thiếu mất một con mắt ngược lại làm nó càng thêm hung hãn.Vân Chiêu lên núi trọc, nó chỉ ngẩng đầu nhìn một cái rồi tiếp tục nằm trên tảng đá lớn phơi nắng, Vân Chiêu nhìn rất rõ, có vô số con bọ nhảy trên người nó, nhíu mày nói với Tiền Thiểu Thiểu:” Bảo với hương dân, không được phép chiếm chỗ tắm của lợn rừng.”Tiền Thiểu Thiểu kinh ngạc tới mãi mới nói lên lời:” Thiếu gia, người thực sự là lợn rừng nhập thể à?”Vân Chiêu thở dài:” Ta cũng muốn làm lợn rừng tinh, tiếu ngạo sơn lâm kỳ thực là một lựa chọn không tệ.”“ Thiếu gia thường tới đây thăm nó phải không?” Tiền Thiểu Thiểu thấy con lợn rừng chẳng đề phòng Vân Chiêu liền đoán:Bởi vì mẹ rất mẫn cảm với chuyện này nên Vân Chiêu phải làm lén lút, đồng thời không thể ở lâu như trước, gật đầu:” Ừ, nó là người bạn đầu tiên của ta.”“ Mắt nó làm sao thế?”“ Có một con lợn rừng đực yêu nó, nhưng nó không đồng ý.”“ Oa, đúng là con lợn rừng trinh liệt.”“ Không phải là trinh liệt, mà nếu đổi con lợn rừng khác, con nhỏ của nó sẽ mất mạng.”Tiền Thiểu Thiểu ồ một tiếng: “ Thì ra là thế.”“ Chắc là thế, ta đoán thôi.”“ Thiếu gia, không phải lợn rừng sống thành đàn à, tiểu nhân thường nghe kể chúng kéo đàn xuống phá ruộng, sao con lợn mẹ này lạ thế, nó tự mình nuôi con.”“ Chúng sống thành đàn hay không do thức ăn xung quanh có đủ nhiều hay không, cũng là do con người xung quanh có lương thiện hay không.


Nếu là con lợn rừng khác sẽ bị hương dân săn mất rồi, nhưng con lợn rừng sống trên núi trọc này vì liên quan tới ta, cho nên không ai dám đụng vào, nó cũng biết nơi này an toàn, cho nên phạm vi hoạt động của nó chỉ hạn chế ở núi trọc thôi.


“ Vân Chiêu giải thích: “ Đồng thời lợn rừng khác cũng biết, nếu chúng dám ở lại đây sẽ bị hương dân giết, cho nên chỉ có một mình nó nuôi đàn con.”Tiền Thiểu Thiểu nghĩ nửa ngày trời, nó cứ cảm giác thiếu gia nói những lời này có ý khác: “ Thiếu gia đang nói về chúng ta hay nói lợn rừng?”“ Giống nhau cả thôi.


“ Vân Chiêu vỗ vai Tiền Thiểu Thiểu: “ Đợi khi đàn lợn rừng nhỏ này trưởng thành, sẽ tới lúc chúng khám phá thế giới mới, chúng ta cũng vậy.”“ Nói cách khác chúng ta vất vả làm bao việc, cuối cùng cũng chỉ như con lợn rừng sao, nghe mà nhụt chí.”Vân Chiêu cười vẫy tay với lợn rừng lớn, từ chối lời mời tới bú sữa của nó, chắp tay sau lưng lững thững xuống núi.Chỉ cần nhìn thấy gia đình lợn rừng này, lòng Vân Chiêu sẽ tốt hơn.Y thấy rằng mình đã sơ bộ chiến thắng được thiên tai rồi, mặc dù chỉ vẻn vẹn là một huyện Lam Điền, nhưng khiến y rất có cảm giác thành tựu.Đồng thời Vân Chiêu cũng biết, thế giới này sẽ không vì những nỗ lực của mình ở huyện Lam Điền mà trở nên tốt hơn.Y biết Tôn Thừa Tông sẽ gặp một cuộc chiến bại vô cùng thê thảm ở Đại Lăng Hà, đây là thất bại thay đổi cuộc chiến, Đại Minh từ nay trở đi không thể uy hiếp được Hoàng Thai Cát nữa, Hoàng Thai Cát tranh thủ cơ hội tốt này tấn công Triều Tiên, Mông Cổ, hoàn thành sơ bộ bố trí của hắn.Từ nay về sau Hoàng Thát Cát có thể thoải mái cướp bóc Trung Nguyên, còn Đại Minh không có sức chống trả.Y còn biết thiên tai Đại Minh ngày một khắc nghiệt hơn "Bắc hạn nam lũ, châu chấu khắp nơi, chết đói đầy đồng, lột vỏ cây mà ăn, giết con làm thịt, nam bắc mấy nghìn dặm, bắc tới tái ngoại, nam tới Hoàng Hà, mười nhà không lấy một nhà thoát".Y càng biết đám người Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, "Tào Tháo" La Nhữ Tài sẽ thực sự bước lên võ đài Đại Minh, cho tới khi làm cả Đại Minh long trời lở đất.Còn Vân Chiêu vẻn vẹn chỉ có thể nhìn mà thôi, tuy lún vào trong đó, nhưng y không có sức xoay trời, biết rõ tai nạn sắp xảy ra hưng không nói một câu.Giống như người ở không gian khác, cách kết giới gào khản cổ "nguy hiểm", nhưng không ai nghe thấy được, trơ mắt nhìn người ta đi tới vực thẳm, bi ai đó chẳng san sẻ được với ai.Quay trở về trang, Vân Chiêu rốt cuộc gặp được cự thương Hoàng Vĩnh Phát của Trương Gia Khẩu tới thương lượng dùng muối đổi lấy lương thực.Cứ tưởng rằng hắn là một thương nhân béo trắng mặt nọng mắt hí, đợi Vân Mãnh gặp người này, Vân Chiêu đóng vai sai vặt đứng bên xem nhận ra, người thành công luôn có mặt bất phàm.Người này cao hơn tám thước, đi đứng nói chuyện đều có khuôn phép, cho dù là ngồi trên ghế đàm tiếu với Vân Mãnh vẫn giữ lưng thẳng tắp.


Da sạm đen, mắt lớn mày rậm, múi thẳng miệng to, giọng như chuông đồng, khiến người ta phải giơ ngón cái, hảo hán đích thực.“ Hắn là một tên mã tặc.”Vân Chiêu vừa ra ngoài liền gặp được Xuất Lưu dưỡng thương khỏe lại, chỉ nhìn một cái Hoàng Vĩnh Phát đang ngồi trong đại sảnh là đánh giá ngay.Xuất Lưu bị thương tay trái, giờ vẫn hành động bất tiện, nhưng không gây cản trở ông ta cưỡi ngựa, ông ta nói thế là đu rồi.“ Sao ông biết?”“ Thiếu gia nhìn tư thế ngồi của hắn không cưỡi ngựa không, thấy lưng hắn rất thẳng không, lại nhìn chỗ để chân của hắn hướng vào trong không?”Vân Chiêu nghe tới đâu gật đầu tới đó:” Nhưng mà hắn có thể xuất thân kỵ binh cơ mà.”“ Cái chỗ Trương Gia Khẩu đó, kỵ binh cũng chính là mã tặc, binh tặc bất phân, cho nên nói hắn là mã tặc không sai chút nào.”Vân Chiêu trước kia chỉ biết Hoàng Vĩnh Phát là đại thương nhân của Trương Gia Khẩu, có muôn vàn mối liên hệ với Kiến nô, không ngờ hắn còn là một mã tặc, chuyện này thật thú vị.Còn về phần Xuất Lưu có nghi oan cho người ta không, Vân Chiêu thấy không quan trọng, dù sao thì muốn bẫy tên này một vố, nếu như không có cớ, hai người nhiệt tình làm ăn như thế cũng có chút áy náy.Hoàng Vĩnh Phát là người rất biết làm ăn, thấy thu lạnh sắp tới, tặng Vân Nương chiếc áo choàng lông hồ ly trắng muốn, làm Vân Nương yêu thích vô cùng, Tiền Đa Đa dùng miệng thổi nhè nhẹ, lôn trên đó xoay như xoáy nước.“ Tỷ, sau này đệ mua cho tỷ.”“ Nói linh tinh, không muốn sống nữa à? Một bộ áo thế này ở Dương Châu không có 500 lượng bạc thì không mua nổi đâu.”Tiền Đa Đa quyến luyến đặt áo choàng xuống, khát vọng trong mắt không cách nào che giấu được:.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận