Danh sách Chapter

Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Tòa thư viện này chắc chắn là đã lâu đời lắm rồi, cũng bỏ hoang lâu rồi, vách tường đổ nát còn sót lại đều đổi màu đen, không nhìn ra được màu sắc ban đầu nữa.

Nhưng nhìn từ quy mô bức tường có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng huy hoàng học sinh khắp nơi, ngựa xe như nước năm xưa.Đáng tiếc tất cả đều đã qua rồi, cánh cửa lớn làm bằng đàn mộc đen tuyền đã mục ruỗng, lúc đẩy cửa bụi còn rớt xuống, chẳng biết tích tụ bao lớp.Đầu tiên lọt vào mắt là cái nồi sắt sứt mẻ cực lớn, chẳng phải cái nồi này có gì đặc biệt, mà là toàn bộ đình viện trừ một tòa đại điện đổ nát ra thì chỉ có cái nồi này là thu hút sự chú ý nữa thôi, những thứ khác tan hoang hết cả, lá rụng khắp nơi, cỏ hoang tươi tốt, khi họ vừa đi vào còn có con thú nhỏ vô danh chạy vèo mắt.Trong cái nồi sắt rỉ sét loang lổ còn có tảng băng đông cứng, bên cạnh nồi là bát gốm đen, to, bẩn, xem ra lâu rồi không ai dùng.Gió núi căm căm, dưới nồi sắt không có tro, chỉ có vài khúc củi cháy dở tán loạn xung quanh.Phía sau nồi sắt là đại điện tương đối hoàn chỉnh, mái cong bốn phía sót lại ít hình quái vật, chuông treo ở mái cong đã chẳng biết đâu rồi, có lẽ trộm lấy mất, dù gì cũng bán được vài đồng.Nửa cánh cửa rơi xuống đất, gió lạnh không ngừng trút vào trong điện, cánh cửa còn lại hơi nguyên vẹn một chút yếu ướt đóng mở, một con cho vàng gày quắt thò đầu nhìn mẹ con Vân Chiêu rồi rụt đầu lại, ư ử vài tiếng lại im phăng phắc.Vân Chiêu nhìn qua, trong nồi đúng là có ít nước đóng băng, chẳng có lấy nổi một hạt gạo, chính vào thời khắc ấy y sinh ra tò mò muốn gặp vị tiên sinh giỏi kia, người đọc sách lợi hại trong miệng mẹ, sao lại khiến bản thân sống thảm tới mức này.“ Thời loạn người đọc sách không đáng tiền.


“ Vân Nương dạy nhi tử:“ Chúng ta cho ông ấy một cái bánh kê, có phải ông ấy sẽ dạy con học không? “ Vân Chiêu thấy mẹ mang học phí nhiều quá rồi, nên giảm giá chút:“ Không dễ dàng như thế, người đọc sách có phong cốt, chết đói chứ không nhận đồ bố thí.”“ Vậy nhà ngoại tổ có nhiều người đọc sách không ạ?”“ Nhiều lắm, bốn cữu cữu, bảy biểu huynh của con toàn là người đọc sách, cha con năm xưa là môn sinh của ngoại tổ con, chỉ tiếc rằng cha con đỗ tú tài xong liền không đọc sách nữa, bị ngoại tổ con đuổi môn hộ, Mẹ về nhà ba lần đều bị ngoại tổ con đuổi ra ngoài, lễ vật cũng bị vứt đi.

Chiêu Nhi, tương lai con nhất định phải đọc sách cho tốt, trúng trạng nguyên cho họ xem, xả giận cho mẹ.”Vân Chiêu nhớ lại độ khó của khoa khảo triều Minh, không nói gì cả, bằng vào bản lĩnh thi vào đại học bình thường thời sau, Thanh Hoa Bắc Đại cũng không chạm tới, đoán chừng không cách nào nổi bật ở thời này.Nhưng ý muốn của mẹ phải ủng hộ, vì thế Vân Chiêu gật mạnh đầu, ý chí vô cùng kiên định.“ Nguyên Thọ tiên sinh có nhà không ạ? “ Vân Nương chỉnh trang lại quần áo lớn tiếng gọi:Không ai trả lời.Vân Nương dẫn Vân Chiêu tới gần cái điện nát thêm một chút, gọi lần nữa: “ Nguyên Thọ tiên sinh có nhà không ạ, Vân Tần thị mang theo ấu tử Vân Chiêu tới bái kiến.”Trong điện truyền ra tiếng chó sủa.Vân Chiêu sinh nghi: “ Mẹ, không phải ông ấy chết cóng rồi chứ, chúng ta vào xem.”Vân Nương ngẫm nghĩ một chút nói: “ Nếu Nguyên Thọ tiên sinh đói lạnh mà chết, ông ấy sẽ không muốn chúng ta nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.

Chúng ta về thôi, mai lại tới.”Đã tốn công như thế sao trở về tay trắng được, Vân Chiêu giãy khỏi tay mẹ, kệ mẹ kêu gọi cứ xông vào trong đại điện, không lâu sau giọng y từ đại điện truyền ra: “ Mẹ, mau vào đây, Nguyên Thọ tiên sinh sắp chết đói rồi.”Vân Nương cả kinh đi về phía trước vài bước dừng lại, nàng là phụ nhân không tiện, gọi quản gia Vân Phúc đứng đợi dằng xa tới, lúc bấy giờ mới đi vào.Qua cửa liền thấy một người nằm trên đống cỏ trong góc đại điện, Vân Chiêu đang ngồi xỏm bên cạnh người đó nhìn mặt người ta.Vân Phúc biến sắc, vội vàng kéo Vân Chiêu khỏi người đó, nói nhỏ: “ Thiếu gia, cẩn thận dính bệnh dịch.”Vân Nương nghe thế lập tức dùng ống tay áo bịt miệng mũi Vân Chiêu, tức tốc lui khỏi đại điện, chuyện khác có người xử lý rồi.Bên trong có người Vân thị lo liệu, Vân Chiêu bị đưa ra ngoài đại điện, tới khi y đợi mất kiên nhẫn mới thấy một hán tử trung niên mặt tái xanh, vóc người cao ráo, để râu ba chỏm vịn khung cửa, khó nhọc nói với Vân Nương: “ Phu nhân muốn mời ta làm tây tịch nhà cô sao?”Vân Nương thi lễ: “ Gia sư Quốc Uyên tiên sinh từ lâu tiến cử tiên sinh với tiểu phụ nhân xin tiên sinh chớ chối từ.”Nguyên Thọ nặn ra nụ cười: “ Mỗ rơi vào cảnh ngộ hôm nay, làm gì có điều kiện kén cá chọn canh nữa.”Chuyện thuận lợi hơn mong đợi làm Vân Nương mừng rỡ: “ Vậy mời tiên sinh quang lâm hàn xá, ủy khuất làm tây tịch, bốn mùa tám lễ cung phụng không dám thiếu.”“ Đi thôi, nhậm chức ngay bây giờ, tiếp tục ở lại thư viện Ngọc Sơn, mỗ chết đói mất.

Í, cô là phụ nhân đương gia Vân thị, sớm nghe nói cô chỉ có một đứa nhi tử ngốc nghếch, chẳng lẽ là muốn ta dạy nó? Nếu thế thì xin mời về, mỗ không giúp được gì đâu.”Vân Chiêu đợi tới suýt ngủ gật rồi, y vốn nghi ngờ bản lĩnh vị tiên sinh này, huống hồ dù tiên sinh giỏi thì sao, không tin ông ta có mấy thứ giá trị dạy cho người hơn hẳn mấy trăm năm kiến thức như mình, giờ nghe ông ta bảo mình ngốc, bực mình chạy tới quát: “ Ông mới là đồ ngốc.”Nguyên Thọ tiên sinh cúi đầu nhìn thằng bé sáu bảy tuổi, ăn mặc như con ếch xanh, tướng mạo thập phần đáng yêu, hai mắt to đen láy lanh lợi, mũi thẳng mà cao, vầng trán rộng mở, sạch sẽ đẹp đẽ như con búp bê thì bất ngờ lắm, làm gì có đứa ngốc nào trông thần khí thế này, cảm thán: “ Lời đồn đại quả nhiên đừng dễ tin.”Vân Nương tự hào: “ Con tiểu phụ nhân trước kia ngây ngô, nửa tháng trước đột nhiên khai trí, điểm ấy phải bẩm tiên sinh biết.”Nguyên Thọ tiên sinh nhìn Vân Chiêu thật kỹ rồi gật gù, thằng bé này tướng mạo khá lắm: “ Chuyện xưa của Sở Trang Vương tái hiện mà thôi, ba năm không nói, nói một tiếng là kinh thiên, ba năm không bay, bay một cái là lên trời.

Nay đứa bé này thực sự khơi lên ý muốn làm thầy của mỗ đấy.”Vân Phúc đỡ Từ Nguyên Thọ từ trong đại điện nát đi ra, mới đi được vài bước, Từ Nguyên Thọ dừng lại quay đầu nhìn đại điện: “ Ông bạn già, ra đi, chúng ta có chỗ ăn no cái bụng rồi.”Con chó vàng gác ở bên cửa điện tới gần Từ Nguyên Thọ, thè lưỡi liế m tay ông ta rồi lại chậm rãi quay về đại điện đổ nát.Con không chê khó, chó không chê chủ nghèo, sự trung thành của con chó làm Từ Nguyên Thọ nước mắt như mưa, nghẹn ngào thi lễ: “ Cẩu huynh, không phải là Từ Nguyên Thọ ý chí không kiên định, mà thực sự là tới bước đường cùng rồi, trong núi nhiều sài lang hổ báo, canh giữ chẳng còn ý nghĩa, ngươi, ngươi, ngươi theo ta đi.”Đại điện im phăng phắc, Từ Nguyên Thọ quỳ xuống, hai tay đập đất gào khóc, chẳng mấy chốc ngất xỉu, người khác rơm rớm nước mắt vì cảm động, thư viện Ngọc Sinh quả nhiên là nơi địa linh nhân kiệt, đến cả loại súc sinh cũng có khí tiết như vậy.Khí tiết con khỉ khô, Vân Chiêu không tin, chạy vào đại điện, không bao lâu sau chẹt cổ con chó vàng lôi nó ra, chỉ là thân thể y bé nhỏ, vật lộn với nó không dễ dàng gì.Vân Phúc cùng Vân Nương an bài xong cho Từ Nguyên Thọ, thấy Vân Chiêu kéo con chó vất vả như thế, chạy tới buộc dây vào cổ: “ Tiểu thiếu gia đừng lo, mang về cho ăn vài bữa là nó nhận nhà mới thôi.”….Nói ra thì chuyện lạ đâu cũng có, ông anh mình 3 tuổi chưa biết đi, chỉ ngồi đó ỉa đái, mẹ mình kể, nghĩ thằng con này hỏng rồi.


Đùng cái, mình sinh ra, không lâu sau ổng chạy vèo vèo.Mình sinh ra thì béo tốt, ổng bệnh tật, giờ lớn lên ổng khỏe như voi, mình thì hơi tí là ốm.Kỳ thế đấy..


0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận