Danh sách Chapter

Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Vân Chiêu đứng ngoài lều một lát rồi quay về, không phải vì lạnh, mà những cảnh tượng ấy nhìn quá nhiều sẽ làm trái tim người ta dần mềm yếu.

Đó không phải là hiện tượng tốt, để đạt được mục đích phải bất chấp thủ đoạn mới là một kiêu hùng.

Đương nhiên, nếu người thành công lại kiêm cố được cả ba thứ tình pháp lý thì Vân Chiêu gọi đó là thần, vì thế con người thành công càng phải thuần túy một chút.

Đứng ở trên lập trường khác nhau sẽ thấy được đáp án khác nhau, ở lập trường Kiến nô, Hoàng Thai Cát là vì hoàng đế anh minh thần vũ.

Đứng ở lập trường bách tính Đại Minh, Hoàng Thai Cát là kẻ xâm lược thập ác bất xá.

Kinh thành là đầu não của con dân Đại Minh, giờ cái đầu đó đang bị Kiến nô túi tóc đánh tới tấp, thi thoảng há miệng cắn trả một cái, nói cho cùng vẫn là cái phận ăn đòn.

Ăn đòn nhiều thì con người ta cũng trơ lỳ, lần sau có thể chịu được người ta ẩu đả hay không có trời mới biết.

Vân Chiêu đương nhiên biết.

Chỉ có điều Kiến nô không đánh nát đầu người Đại Minh, mà là tay người Đại Minh tự đánh nát đầu mình.

Lý Hồng Cơ và Trương Bỉnh Trung chính là hai nắm đấm không chịu nghe lời, đang liên tiếp đấm vào tim Đại Minh.


Đó chính là hiện trạng của Đại Minh.

Vân Chiêu ở huyện Lam Điền đã tích góp được chút lực lượng, đáng tiếc lực lượng này hiện vẫn chưa đủ dùng, vì một khi đem dùng sẽ bị tiêu hao trong vô số cuộc chiến.

Thích gia quân đã tiêu hao hết, thiết kỵ Quan Ninh sắp không còn, Bạch Can quân nay không còn sức tới chiến, đó là những tấm gương cho Vân Chiêu.

Cho nên Vân Chiêu nỗ lực sản xuất lương thực, nỗ lực rèn khí giới, nỗ lực ổn định địa phương, y làm tất cả những điều ấy vì một mục đích, cho dù có thất bại vẫn còn vốn liếng để quật khởi.

Để những người tuyệt vọng cố thủ thành trì nhìn thấy một tia hi vọng.

Với quan lại Đại Minh, Vân Chiêu không tin, nói thẳng ra, trừ chính bản thân mình, Vân Chiêu không thực tin một ai hết.

Cổ thủ huyện Lam Điền, giữ phủ Tây An bình yên, đó là phần tâm lực cuối cùng của Vân Chiêu với tiên liệt Đại Minh, đứng chân ở thành Quy Hóa là nỗ lực cuối cùng níu chân Kiến nô tấn công Trung Nguyên.

Ai hiểu được khổ tâm của y?“ Tiếp tục mở rộng quy mô chiêu mộ mục dân lưu lãng, chỗ chúng ta có đủ thức ăn duy trì tới mùa xuân năm sau.

” Vân Chiêu về lều, Vân Dương, Vân Quyển ôm tượng phật ngủ bất tỉnh nhân sự, Tiền Thiểu Thiểu thắp ngọn đèn dầu, vẫn đang chăm chỉ xem sách:“ Thiếu gia, nên chiêu mộ cả nô lệ người Hán, cổ vũ họ rời bộ lạc vốn có, tới Đóa Nhan bộ.

” Tiền Thiểu Thiểu ngẩng đầu lên, hắn luôn nắm được tâm tình của thiếu gia nhà mình:“ Nếu chúng ta có cơ hội đưa họ đi thì hẵng chiêu mộ, nếu không thể thì đừng, bây giờ theo chúng ta không khác gì tìm đường chết.

”“ Chiến tử còn hơn là bị nô dịch.

”“ Đó là suy nghĩ của ngươi, những người bị nô dịch chưa chắc đã nghĩ thế.

” Vân Chiêu thô bạo cắt lời Tiền Thiểu Thiểu:Tiền Thiểu Thiểu rót cho Vân Chiêu một cốc trà nóng đặt ở bên tay y:“ Thiếu gia, để tiểu nhân nói câu này, người quá để ý tới suy nghĩ của người Đại Minh rồi, bách tính ngu muội, nên cần người trí tuệ chỉ đường, dù đó là đường chết.

|“ Mục đích của thiếu gia bây giờ là khơi lên mâu thuẫn giữa Kiến nô và người Mông Cổ, để người Mông Cổ biết, quy thuận Kiến nô là chuyện còn tệ hơn cả cái chết.

”“ Điều ấy mới có lợi cho sự phát triển của chúng ta, để uy danh của Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm truyền khắp ngóc ngách thảo nguyên, tới khi Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm lần nữa dựng cờ Mông Cổ, người đi theo sẽ nườm nượp.

”Vân Chiêu thở dài:” Không phải là ta không biết điều ấy, chỉ là vừa rồi nhìn phụ nhân Mông Cổ vất vả chăn cừu trong gió tuyết, trong lòng rất chua xót.

”….


.

….

.

Cũng trong đêm tuyết gió lạnh ấy, ở cách nơi cắm trại của Đóa Nhan bộ chừng 70 dặm về phía đông bắc, nơi này có bộ lạc nhỏ, đêm rất lạnh, ngay cả chó cùng ít gia súc nhỏ yếu cũng được cho vào lều tránh rét.

Trác La Giáp Lạt phanh ngực phất tay, tiếp ngay đó có mấy trăm kỵ sĩ từ sau núi tràn ra, thúc chiến mã, từ sườn núi đổ xuống như thác lũ, đánh thẳng vào doanh trại của người Mông Cổ.

Âm thanh chiến mã dẫm trên mặt đất ngay lập tức đánh thức mục nhân vô cùng mấn cảm, trong tiếng chó sủa điên cuồng, bọn họ nối nhau lao ra khỏi lều, la hét cởi dây cho chiến mã, không kịp lắp yên, cứ như thế nhảy lên lưng ngựa nghênh đón kỵ binh Kiến nô đang xông tới.

Một số người Mông Cổ tuổi cao lớn tiếng gọi tên tộc nhân của mình, hi vọng đối phương nghe thấy, bọn họ là người Mông Cổ quy thuận, không phải là phỉ tặc.

Đáng tiếc giọng nói của họ trong âm thanh hỗn tạp kia nhỏ bé tới gần như không tồn tại.

Có người Mông Cổ nào không hiểu, khi kỵ binh bắt đầu xung phong là chiến tranh cũng bắt đầu, lúc ấy dù đầu hàng hay chiến đấu thì kết quả đều giống nhau.

Đao chém rách thịt, máu chảy ròng ròng, vừa rơi xuống đất đã đông cứng lại thành khối thủy tinh màu đỏ, chân tay bị gãy, đầu lâu lìa khỏi cổ cũng nhanh chóng biến thành từng bức tượng.

Một bộ lạc nhỏ chưa tới 200 người thì đâu phải là đối thủ của 500 kỵ binh Kiến nô, những người Mông Cổ này chỉ vẻn vẹn trì hoãn được bước tiến của chiến mã một chút đã tử thương hết sạch.

Người bỏ chạy thì chết còn nhanh hơn người nghênh chiến, một số kỵ binh Kiến nô mặc áo da, tay cầm cung tiễn như ma quỷ từ trong sương mù thong thả đi ra, người Mông Cổ ý đồ bỏ chạy chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị tên bắn xuyên qua ngực.

Một người Hán trán bóng loáng, phía sau để lại nhúm tóc cưỡi ngựa đi qua bên cạnh Trác La Giáp Lạt, hơi cúi mình:” Trác La đại nhân, diệt bộ lạc nhỏ này làm gì? Nơi này không có tài phú, không có mỹ nữ, càng không có mỹ tửu mà ngài thích.


”Trác La Giáp Lạt giữa đêm đông như vậy mà hắn mặc áo phanh lồng ngực cường tráng, vừa chém giết một hồi làm hắn rất thỏa mãn, quay sang cười với người Hán đó, cười:” Huynh đệ ta lâu rồi không giết người, bọn họ không được quên nghề của mình.

”Người Hán cười ha hả phụ họa:” Tiểu nhân thấy tài nghệ của họ không đi xuống chút nào.

”“ Hừ, ngươi thì biết cái gì ….

A Khắc Đôn, Hô Tạp Bố, hai con lừa ngốc các ngươi không ra tay được à?”Hai kỵ binh Kiến nô đối diện với một phụ nhân Mông Cổ bế con nhỏ vốn còn đang do dự, nghe Trác La Giáp Lạt quát, không nói một lời hai thanh trường mâu đồng loạt đâm tới xuyên ngực phụ nhân lẫn đứa bé.

Tiếng khóc vang trời của đứa bé chỉ phát ra trong khoảnh khắc rồi ngưng bặt, thân thể nhỏ bé rơi khỏi vòng tay người mẹ.

Trác La thúc ngựa tới đi qua hai bộ hạ kia, vỗ mạnh lên vai họ:” Giỏi lắm, phải như thế chứ, không giết cho người Mông Cổ sợ vỡ mật, bọn chúng sẽ không biết sự lợi hại của chúng ta, chiến đấu cho tốt, tương lai các ngươi sẽ thành ba đồ lỗ của bệ hạ.

”Thi thể ngã xuống đất bị kỵ binh Kiến nô tròng dây vào cổ kéo đi, dọn dẹp chiến trường đã không còn bất kỳ sự kháng cứ nào nữa.

Trác La đi vào căn lều lớn nhất trong trại, thấy một nữ tử rúc trong góc lều khóc thút thít, hắn nhíu mày quát:” Đun trà sữa.

”Nữ tử Mông Cổ như con chim nhỏ hoảng sợ, rồi rít cho thêm ít phân trầu vào chậu lửa, lửa cháy to hơn rồi bắc nồi sắt đổ trà sửa đã chuẩn bị sẵn, ngồi bên bồn lửa đợi trà sôi, thi thoảng giật mình vì tiếng la hét của tộc nhân ngoài lều ….

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận