Danh sách Chapter

Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Trác La cởi giày ra, đi đất trong lều trải thảm lông cừu dày ấm áp, dùng tay nhéo cằm nữ tử Mông Cổ đó gật gù nói với Bảo Thừa Tiên vừa mới đi vào:” Ta còn có quân lệnh, không được gần nữ sắc, nữ nhân này không tệ, thuộc về ngươi đấy.”Bảo Thừa Tiên rối rít gật đầu, nếu hắn không nhận nữ nhân Mông Cổ này, động tác tiếp theo của Trác La sẽ là chặt đầu nàng.“ Nữ nhân có thể cho ngươi, tiền tài cũng có thể cho ngươi, nhưng lương thực bệ hạ cần, ngươi phải mang về cho ta.”“ Đại nhân, lương thực ở trong đất mọc lên cần thời gian, trong vòng một hai năm tuyệt đối không thể có lương thực hiến lên cho bệ hạ.”Trác La trầm mặc chốc lát:” Có cách nào nhanh chóng kiếm được lương thực không?”Bảo Thừa Tiên lắc đầu:” Nơi ở của chúng ta ngày một lạnh, ngay cả cao lương cũng không thể sống tốt, chẳng cách nào kiếm được lương thực, các chủ tử ở Thịnh Kinh đã nghĩ đủ mọi cách rồi.

Cuối cùng vẫn là trở về với cái gốc, chúng ta phải trồng lương thực.”Trác La ngẩng đầu nhìn tuyết lất phất rơi xuống chóp lều người Mông Cổ, cảm khái:” Trước kia bọn ta không cần trồng cấy, chỉ cần đi săn cũng đủ ăn.”Bảo Thừa Tiên thấy tay nữ nhân kia run lẩy bẩy, trực tiếp cầm ấm trà rót một bát trà sữa cho Trác La, tự rót cho mình một bát, cười với nữ nhân Mông Cổ:” Ngươi đừng sợ, mang cho bọn ta một ít bánh.”Đợi nữ nhân Mông Cổ nơm nớp lo sợ đi rồi, hắn mới nói với Trác La:” Bộ tộc của đại nhân có bao nhiêu người?”“ 700.”“ Vậy đã là bộ tộc lớn rồi, rừng rậm phương bắc nuôi được bộ tộc như vậy không dễ.”“ Ta biết cái khó của bệ hạ, hiện giờ vẻn vẹn Thịnh Kinh đã có 15 vạn rồi.” Trác La hiểu điều hắn muốn nói, người nhiều quá rồi, đi săn không đủ ăn nữa, bộ tộc của hắn chỉ có 700 người là vì khu rừng nơi bộ tộc hắn sống không thể nuôi được nhiều hơn:“ Đạo lý chính là thế đấy, ân sư của hạ quan từng tính toán, bộ tộc trong rừng không thể quá một nghìn, một khi nhiều hơn, con mồi trong rừng sẽ chuyển nhà, thậm chí là tuyệt diệt.


Cho nên một bộ tộc khi đã ăn hết dã thú trong rừng thì chỉ còn cách đi sâu hơn vào trong rừng săn bắn, như thế lâu dần bộ tộc cần di cư theo, bộ tộc không sống ổn định sẽ ảnh hưởng tới trẻ con sinh ra, cuối cùng là khiến lực lượng bộ tộc giảm dần.”Bảo Thừa Tiên chắp tay một cái:” Ân sư của hạ quân tổng kết ra kinh nghiệm là, săn bắn không bằng chăn thả, chăn thả không bằng trồng trọt, đó là nguyên nhân vì sao Đại Thanh chúng ta không giàu có bằng Mông Cổ, càng không bằng nước Minh.”Trác La húp một hơi hết nửa bát trà sữa nóng:” Đúng, chính vì thế chúng ta nhất định phải đánh vào nước Minh, cướp về thật nhiều lương thực vè tài phú, nuôi thêm nhiều trẻ nhỏ, mới có thể làm giống tổ tiên chúng ta, chăn nuôi người Minh trồng cấy cho chúng ta.”Bảo Thừa Tiên mỉm cười:” Đại nhân nếu như muốn lập tức lấy được lương thực, hạ quan có thể dẫn huynh đệ tới Trương Gia Khẩu một chuyến, nơi đó có vô số đại thương cổ, hẳn có thể kiếm được đủ lương thực cho đại nhân.”Trác La xua tay ngay:” Khi ta tới bệ hạ từng nói, không cho phép cướp bóc Trương Gia Khẩu, cũng không cho ta tới Tuyên Đại nước Minh, chỉ cho ta phép ta lấy thành Quy Hóa làm trung tâm, trồng lương thực ra xung quanh.”Bảo Thừa Tiên lấy làm lạ, vì sao không thể cướp bóc Trương Gia Khẩu? Không được tiến vào Tuyên Đại thì dễ hiểu thôi, hai nơi Tuyên Phủ, Đại Đồng trú một lượng lớn quân Minh, chút binh lực của Trác La không đáng là gì.Còn Trương Gia Khẩu nhiều năm không được quân Minh coi trọng, phòng ngự yếu ớt, nhân khẩu nhiều, nhiều thương cổ, vì sao không cho cướp?Cho dù thắc mắc, Bảo Thừa Tiên thấy Trác La tựa hồ không muốn nhắc tới Trương Gia Khẩu cho nên ngậm miệng không hỏi.“ Ba Lý Khắc, Yêu Nhi Can, Ô Khắc Nhĩ, Khắc Lỗ, Đóa Nhan, trong năm bộ này, đại nhân muốn ra tay từ bộ lạc nào?”Nữ nhân Mông Cổ đưa bánh vào, Bảo Thừa Tiên và Trác La vừa ăn bánh vừa tán gẫu.Trác La nhìn nữ nhân Mông Cổ lại lần nữa rúc vào góc lều:” Này nữ nhân, năm bộ này thì bộ lạc nào giàu có nhất?”Nữ nhân vội ngẩng đầu lên lí nhí nói:” Trước kia Khắc Lỗ bộ giàu có nhất, về sau bị Đóa Nha bộ cướp bóc, liền thành Đóa Nhan bộ giàu nhất.”Trác La ném cho nữ nhân Mông Cổ một miếng xương, nhìn nữ nhân đó cẩn thận cầm ăn, hài lòng nói với Bảo Thừa Tiên:” Vậy thì diệt Đóa Nhan bộ trước đi, những kẻ khác sẽ nghe lời thôi.”“ Trước khi tới đây hạ quan đã nghe ngóng rồi, Đóa Nhan bộ là kẻ địch của bốn bộ kia, cũng là bộ lạc hung hãn nhất.

Người chăn cừu còn biết nuôi một con chó để trông coi đàn cừu, vì sao chúng ta không nuôi con ác khuyển.”“ Chỉ sợ chúng không nghe lời, tượng phật mất ở địa bàn của Đóa Nhan bộ.”Bảo Thừa Tiên lắc đầu:” Người Mông Cổ không dám cướp của đại lạt ma Mặc Nhĩ Căn đâu, càng không dám cướp tượng phạt Mã Cáp Cát Lạp, dám làm chuyện này chỉ có người Hán ở Trương Gia Khẩu thôi.


Ân sư hạ quan từng bái phòng đại lạt ma Mặc Nhĩ Căn, theo người nói, đúng là một người Minh trẻ tuổi họ Vương đã cướp của ông ấy.


Cho nên chuyện này không liên quan tới Đóa Nhan bộ.”Trác La hừ lạnh:” Không phải Trương Gia Khẩu cướp đâu, họ Vương thì càng tuyệt đối không thể làm chuyện này.”Bảo Thừa Tiên lần nữa kinh ngạc, cúi đầu nói nhỏ:” Ân sư của hạ quan nói, dùng Đóa Nhan bộ thống trị bốn bộ lạc còn lại là tốt nhất.”Trác La ném bát gỗ xuống đất, ăn uống no bụng rồi thì hứng thú khác nổi lên, hắn đẩy Bảo Thừa Tiên khỏi lều, hạ rèm xuống:” Ta mượn dùng nữ nhân của ngươi trước một chút.”…..

…..Vân Chiêu không khỏi cảm khái, đây đúng là cách thức xuất hiện tiêu chuẩn của Kiến nô, người còn chưa tới mùi máu tanh đã được gió thổi tới rồi.Cũng không biết Kiến Nô muốn làm gì, các bộ tộc phía đông Đóa Nhan bộ đã bắt đầu lui về phía sau, một số bộ tộc nhỏ thì dứt khoát quy thuận luôn bộ lạc lớn, hi vọng có thể sống sót.Vì thế Đóa Nhan bộ thành bộ tộc lớn gần quân đội Kiến Nô nhất, bộ tộc 3000 người, trên thảo nguyên khá hiếm có rồi.“ Chúng ta có nên đánh một trận với Kiến Nô không?” Tiền Thiểu Thiểu chỉnh lý xong tin tức thu được hỏi Vân Chiêu:“ Nhất định phải đánh, nhưng không thể dùng hỏa khí, nếu không sẽ bại lộ lực lượng của chúng ta.


“ Vân Chiêu đã có cách ứng đối từ trước: “ Vì thế người chúng ta phải rút lui, ta cũng sẽ về Sát Hổ Khẩu.”“ Vậy chuyện nơi này phải làm sao ạ? Tiểu nhân ở lại sao?” Tuy thiếu gia không nói song Tiền Thiểu Thiểu đoán trước điều này rồi, có chút phấn khích, cũng có chút ảm đạm, hắn đi theo thiếu gia bảy năm rồi, gần như chưa bao giờ chia tách:Vân Chiêu nắm chặt hai vai Tiền Thiểu Thiểu, nhìn thẳng vào mắt hắn: “ Chỉ có thể là ngươi ở lại mới đủ khả năng ứng phó với mọi biến cố, đám Vân Dương chỉ biết đâm đầu về phía trước không trông cậy được, nhưng ta phải hỏi ngươi một lần nữa, Tốc Lý Đài có đáng tin không?”“ Vô cùng đáng tin! “ Tiền Thiểu Thiểu cũng lần nữa khẳng định chắc nịch:Vân Chiêu không biết Tiền Thiểu Thiểu lấy lòng tin đó từ đâu ra, song y không hỏi, vì nếu Tiền Thiểu Thiếu thấy chuyện này cần thiết phải nói với y thì nhất định sẽ nói.“ Thiếu gia không ở lại xem chiến sự à? “ Tiền Thiểu Thiểu muốn giữ thiếu gia ở lại thêm chút nữa:Vân Chiêu mỉm cười: “ Tất nhiên là phải xem, ta luôn muốn biết kỵ binh Kiến nô lợi hại tới mức nào, cơ hội tốt như thế sao có thể bỏ qua.”Tiền Thiểu Thiểu tiếc nuối chép miệng: “ Đáng tiếc tám tên Kiến nô ở Phượng Hoàng Sơn chịu đựng quá kém, chỉ mới hai năm thôi mà chết sạch không còn tên nào.

Thiếu gia, lần này chúng ta mang về nhiều một chút, để đám đệ đệ muội muội được rèn luyện thực sự với Kiến nô.”“ Có thế, nhưng mà không phải chuyện ưu tiên, đừng vì chuyện nhỏ mà mất lớn.”.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận