Danh sách Chapter

Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Con đường từ huyện Lam Điền tới thành Tây An đặc biệt náo nhiệt, đi qua Bá Kiều, đường xá mùa đông đáng lẽ phải trống không thì bây giờ người đi càng đông đúc.

Lần này người gánh gồng không phải là đem con nhỏ của mình đi bán nữa, mà là đủ các loại hàng hóa, trên xe đẩy cũng thế, đồ thủ công chất cao tận nóc, cần có thêm người đi trước kéo xe chỉ đường, lại còn có cả xe ngựa nặng nề nữa, là xe ngựa thật, không phải xe lừa, hàng chất cao như núi, đánh xe ngáp dài ngáp ngắn, không như trước kia nơm nớp sợ có anh hùng hảo hán xông ra hô " đường này ta mở, cây này ta trồng ! "Đội ngũ của Vân Chiêu đi đường rất láo toét, phóng ngựa làm bụi bay mù mịt, tất nhiên là nhận đủ những tiếng chửi từ nam ra bắc, Vân Chiêu nghe rất rõ, khẩu âm Hà Nam chửi tợn nhất.

Chắc là lưu dân tới từ Hà Nam rồi, khi Vân Chiêu lên thảo nguyên còn chưa có người Hà Nam tới đây, vậy mà mới một năm bọn họ đã bén rễ ở nơi này, quả là những người thông minh.

Chỉ có người huyện Lam Điền mới có lá gan chửi một đám kỵ sĩ, lại chẳng cần phải hạ giọng.

Vì thế đám kỵ sĩ dùng âm thanh lớn hơn, ngôn ngữ ô uế hơn chửi lại, cả con đường thôn vốn yên lành, bị bọn họ làm sôi sùng sục.

Vân Chiêu chửi càng khiếp, nhất là mấy câu chửi đời sau không có nhiều cơ hội dùng được y bung ra hết một lượt, chưa đã đời còn dựng ngón giữa "F*ck you!" luôn mồm, từ ông già tới thiếu nữ đều chửi tuốt không tha ai, huyện đại nhân vừa về đã mang hết lời hay ý đẹp cả đông lẫn tây ra chiêu đãi con dân của mình.

Ngoài đồng ruộng băng tuyết chất thành những đống lớn làm ánh mắt Vân Chiêu trở nên ôn nhu, mặc dù công trình thủy lợi ở huyện Lam Điền đã giải quyết được đa phần ẩn họa do hạn hán gây ra.


Nhưng mọi người vẫn lo thiên tai tới, mùa đông lúc công việc ít nhất, theo thói quen xúc băng tuyết đổ vào ruộng, đợi băng tan ra, tăng thêm chút độ ẩm cho mùa xuân trồng trọt.

Khi Ngọc Sơn xuất hiện trong tầm mắt, không ngờ mắt Vân Chiêu lại ươn ướt, y nóng lòng muốn nhìn thấy mẹ, con ngựa mận chín ở dưới như cảm thụ được tâm tình của chút nhân, phóng đi càng thêm hưng phấn.

Xa xa nhìn thấy Vân Kỳ ngồi ngược trên lưng lừa, Vân Chiêu cười ha hả phóng vút qua bên cạnh ông ta, cố tình quát thật to một tiếng.

Vân Kỳ đang ngủ gà ngủ gật, giật mình suýt ngã, mở mồm chửi ngay:” Thằng chó m ! A thiếu gia đã về.

”“ Ha ha ha, con ông ở phía sau ấy, muốn chửi thì chửi hắn đi.

”Vân Chiêu phóng ngựa như bay để lại tràng cười vô cùng sảng khoái, không biết Vân Kỳ nhìn thấy nhi tử biến thành con lừa trọc sẽ có phản ứng gì:Tấm bia đá Vân thị trang tử dựng ngay trước sơn cốc, tường đá đằng sau đã biến thành tòa thành trì, không chỉ bảo vệ Vân gia trang tử, tường đá còn vươn sang hai bên, phong tỏa chặt cả sơn cốc, thương cổ xếp thành hàng dài đợi đóng thuế vào trang.

Vân Chiêu tất nhiên không cần, giấy thông hành của y là ngọn roi trong tay, không ai dám ngăn cản, dọc đường không biết bao nhiêu người thi lễ với Vân Chiêu, y chỉ ứng phó qua loa, chớp mắt qua khe núi, qua con sông nhỏ trước nhà, qua sân phơi, nhà kia rồi.

Trước cửa nhà có mấy người thương tật dựa vào tường tắm nắng, Vân Chiêu nhảy xuống chiến mã, ném dây cương, đi tới đá tung đại môn, hô lớn: “ Mẹ, con về rồi.

”Sau đó Vân Chiêu nhìn thấy một nữ tử đẹp như tiên nữ, nàng đội chiếc mũ lông đáng yêu thả xuống hai tai như tai chó che kín hai tai, để lộ khuôn mặt hồng hào vì gió lạnh, mi cong mềm mại, hai hàng lông mày đen nhánh, chiếc mũi xinh xinh nằm dưới cặp mắt long lanh dài quyến rũ, môi hồng hơi cong đầy khiêu khích.

Lòng Vân Chiêu nóng lên, không thể không thừa nhận thi thoảng hình bóng nàng xuất hiện trong giấc mơ của mình, đang định nói gì đó thì phát hiện nàng ngồi lệch một bên trên lưng con lợn rừng cực lớn, từ trong tây khóa viện chạy ra.

Vân Chiêu vừa nhìn kỹ một cái, thiếu chút nữa tức tới xỉu luôn, rống lên: “ Tiền Đa Đa, nó đang sống yên lành trên núi trọc, ngươi hành hạ nó làm gì?”Hôm nay trời âm u, gió thổi mạnh, thời tiết trở lạnh, Vân Nương dậy từ sớm, ăn mặc cầu kỳ một phen, còn mặc áo choàng lông chồn trắng mà nàng thích nhất, rõ ràng nghe thấy tiếng nhi tử gọi mình, vội vã đi ra tới cửa lại quay về ngồi trên chiếc thái sư ỷ ở trung đường.

Điều chỉnh tư thế ngồi mấy lần, đến khi hiện ra hình ảnh mỹ phu nhân kiều diểm bất kể nhìn từ góc độ cũng cảm thấy khí chất từ trong ra ngoài của nàng, cao cao tại thượng, lại không kiểu vênh váo thiển cận.

Vân Nương hài lòng đợi nhi tử về khấu đầu với mình.


Không ngờ trái đợi không thấy, phải đợi cũng không thấy, đùng đùng nổi giân đi ra ngoài xem, nhìn thấy nhi tử bẹo má Tiền Đa Đa, chửi mắng văng nước bọt.

“ Lợn rừng do mẹ mang về nhà đấy.

“ Vân Nương đánh bạt tay nhi tử ra, cẩn thận kiểm tra gò má trắng mịn như mỡ đông của Tiền Đa Đa, thấy không bị nhéo thành màu đỏ, mới lạnh lùng nói với nhi tử:Vân Chiêu thấy mẹ lên tiếng rồi, vội nói: “ Hài nhi đã về.

”Vân Nương hừ một tiếng, dáng vẻ lãnh đạm: “ Mẹ biết con về rồi, ngồi ở trung đương đợi con nửa ngày trời, không ngờ con vì con lợn rừng mà quên cả mẹ, lại còn nổi giận với Đa Đa, con xem, con nhéo má nó thành cái gì rồi đây?”“ Người đâu, giết con lợn rừng này cho ta, tối nay hấp lên để tẩy trần cho thiếu gia.

”Tiền Đa Đa đã nước mắt hoen mi, vốn định khóc lớn một trận, nghe Vân Nương nói vậy, vội vàng ôm tay khuyên giải: “ Phu nhân, nô tỳ không nên chải lông cho lợn rừng, thiếu gia về hô một tiếng, nó nghe thấy liền chạy ra ngoài, không phải lỗi của thiếu gia! Là nô tỳ sai.

”Vân Nương tất nhiên không vì Tiền Đa Đa mà làm gì con lợn rừng, con lợn này và nhi tử có quan hệ rất lớn, làm sao có thể nói giết là giết.

Vân Chiêu bi phẫn nhìn con lợn rừng mặc áo bông hoa, lông trên đầu bị bện thành bím nhỏ, không còn chút vẻ hoang dã nào nữa, thực sự là muốn khóc không ra nước mắt.

Nếu chỉ như thế đã đành đi, nó thấy Vân Nương còn biết khoe ra cái bụng có hai hàng vú sệ, há cái mồm răng nanh nhọn hoắt, khụt khịt xin ăn.


Nhìn mẹ lấy từ trong ống tay áo ra một củ khoai tây cỡ trứng gà ném vào mồm con lợn rừng, nó liền trở mình nhai rau ráu liền biết con lợn rừng này thế là vứt đi rồi.

Cho nên khung cảnh trong nhà cực kỳ quái dị, Vân Nương sờ nắn lung tung khắp người nhi tử, kiểm tra xem y có bị thương ở đâu không, Tiền Đa Đa ở bên nói chuyện bằng giọng môi với Vân Chiêu, còn Vân Chiêu thì đờ đẫn nhìn con lợn rừng ăn khoai tây chẳng biết nghĩ gì.

Suốt cả một năm nhớ nhung chớp mắt bị tiêu diệt sạch sẽ.

Về tới nhà rồi, Vân Nương chẳng hề bày yến tiệc gì tẩy trần cho nhi tử, Tiền Đa Đa làm mỳ, Vân Nương tự mình pha chế nước chua, thêm vài món ăn nhỏ, lại thêm đĩa rau hẹ muối, với Vân Chiêu mà nói đã là ngon lành lắm rồi.

Tiền Đa Đa khéo tay, mỳ làm ra sợi nào sợi nấy đều đặn rõ ràng, trộn với nước chua mẹ pha, hết sức tương xứng.

Nhiều khi đó chính là mùi vị trong giắc mơ của Vân Chiêu, là ngôi nhà nhỏ ấm áp y muốn.

Hôm nay Vân Chiêu ăn mỳ rất không thoải mái, vì dưới gầm bàn có một con lợn rừng nặng 300 cân đang nhai khoai lang sồn sột, Vân Chiêu cho rằng nó không nên ở đây, không phải môi trường sống thích hợp cho nó, ăn vài miếng cho có hỏi: “ Mẹ, sao mẹ lại đưa nó về nhà?”.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận