Danh sách Chapter

Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


“ Gạo đâu?” Tiểu Sở lấy xong thịt khô còn ngửi thấy mùi cá muối, nàng không bỏ qua, nhưng gạo không ngửi ra được, cho nên đi tới đá một phát vào khuỷu chân hán tử, ép hắn quỳ xuống, hung dữ hỏi:“ Bà cô ơi, thời buổi này lấy đâu ra gạo?”“ Thế khoai lang ngươi trộm của nhà ta đâu?”“ Ông trời ơi, từ khi các người tới, chỉ có các người lấy đồ của bọn ta, đã bao giờ bọn ta lấy đồ của các người chứ?” Hán tử giãy đành đạch như trẻ con ăn vạ:Tiểu Sở nhìn thấy tiểu thư đang xem vải nhuộm treo trên cành trúc, đi tới thu lấy cho vào gùi ngay, tay vẫn lăm lăm khẩu súng, đá hán tử một cái:” Lần này đích thân tiểu thư tới, các ngươi mà không nể mặt, bọn ta trở về bảo đám Bành thúc tới, tra hỏi đám người các ngươi một lượt.

”Nghĩ tới sự đáng sợ của tên Bành Thọ cụt tay kia, hán tử không kìm được rùng mình.

Năm xưa chính hán tử một tay đó dẫn 200 Bạch Can quân càn quét Trường An Tam Hiệp, sơn trại bị hắn tiêu diệt không dưới 20 cái, là loại ma vương giết người không ghê tay thực sự.

Người sáng suốt đều hiểu, đó là Tần Lương Ngọc gom quân lương xuất binh, cứ vài năm lại có chuyện đó, đám tặc khấu lớn nhỏ trong Xuyên đều hiểu, cho nên chỉ cần tiểu đội nhân mã của Bạch Can quân hành động, rất nhiều sơn trại đóng cửa yên thân, hoặc là trốn vào núi trong đêm, không kẻ nào dám chống lại.

Chỉ là không ngờ hai năm trước bọn họ lại tới tìm các hảo hán Quý Châu, đồng thời để lại một đội nhân mã cố thủ Tam Hiệp, thành tai họa cho hảo hán lục lâm ở nơi này.

Mặc dù Quý Châu không thuộc sự quản hạt của thổ ti Thạch Trụ, thế nhưng quan viên địa phương chỉ mắt nhắm mắt mở để thổ ti Thạch Trụ vượt địa bàn chém giết tặc khấu.

Khi Trương Bỉnh Trung tiến vào Thục, trại Phỉ Lãng giúp rất nhiều, không ngờ hung hãn như Trương Bỉnh Trung cũng không đánh lại Bạch Can quân, giờ chạy tới Hồ Bắc rồi, đám thủy tặc trải Phỉ Lãng không dám theo, thế là đành chịu đựng đám Phùng Anh thi thoảng tới bắt chẹt.


Nha đầu kia nói không sai, Phùng Anh đại cô nương còn dễ nói chuyện, thường không quá đáng, làm bộ đáng thương một chút là nàng mềm lòng rồi, nhưng cái tên Bành Thọ kia mà nói, gần trăm người của trại Phỉ Lãng thế nào cũng có người mất mạng, tên đó cứ giết người trước rồi mới yêu cầu sau, có thỏa mãn hắn chăng nữa cũng chết.

Vì thế hán tử loắt choắt cắn răng móc trong lòng ra một đĩnh bạc đưa lên:“ Chỉ có ba lượng bạc thôi à?” Tiểu Sở lập tức nổi giận co chân muốn đá:Phùng Anh ngăn cản, nói với Hàn Kim, nhẹ nhàng nói:” Ta thấy vải nhuộm trong trại ngươi làm ra không tệ, liệu có thể gom thành đợt hàng, ta đưa đi Quan Trung giao dịch, nếu được giá, sau này các ngươi không cần kiếm ăn trên nước nữa, mọi người cùng làm vải nhuộm cũng sống được.

”Hàn Kim cười nịnh:” Đại tiểu thư, thứ đó do bà nương trong trại lúc nhàn rỗi làm ra, sao lọt vào mắt tiểu thư được?”“ Tay nghề ấy ở Quý Châu không có được, các ngươi cướp nữ tử Vân Nam ở trên thuyền, không sợ gặp báo ứng sao?”“ Đại tiểu thư, oan uổng cho chúng tôi quá, thuyền qua hạp khẩu không cho phép có nữ tử, sợ xui xẻo, nhiều khách thương vứt bỏ nữ nhân ở bến đò cho đỡ phiền, hoặc là bán rẻ, nữ nhân trong trại chúng tôi đều từ đó mà ra, không phải cướp, chúng tôi nhận họ kỳ thực là tăng thêm gánh nặng cho bản thân rồi.

Nên không có chuyện cướp nữ nhân ở đây đâu, chuyện tiểu thư nói là ở Vân Nam, chúng tôi không biết.

”Phùng Anh biết năm xưa Xa Sùng Minh làm phản, quan binh tới trấn áp giết sạch nam tử, những nữ tử đó không cách nào mưu sinh, đành phải rời quê, người rời quê thì trở nên rẻ mạt là chắc chắn rồi:” Hàn Kim, ngươi đi nói với các sơn trại khác, nếu họ tin ta, hãy gom góp hàng hóa của các ngươi giao cho ta, ta sẽ đưa đi Quan Trung giao dịch, khi về mang vải mộc cho các ngươi, để vụ làm ăn này có thể tiếp tục.

Quý Châu chúng ta bị Trương Bỉnh Trung phá hoại, đã không còn kế sinh nhai nào tốt nữa.

”Nếu được như thế thì tốt rồi, Hàn Kim khom người xun xoe:” Lời của đại tiểu thư thi tất nhiên là đáng tin rồi, không giấu đại tiểu thư, kiếm ăn trên sông giờ ngày càng khó, mười ngày nửa tháng chẳng thấy nổi một cái thuyền, dù là có họ cũng kết thành đội lớn đi với nhau, không ra tay được.

”“ Nếu chẳng như những bà nương toi cơm đó làm ra vải nhuộm mà có giá, trong trại cũng sẽ có thêm miếng ăn, tiểu nhân đi chuẩn bị ngay.

”“ Thuận tiện nói với đám khốn kiếp, tiểu thư không thể giúp các ngươi không công được, thế nào cũng phải gom đủ lộ phí cho tiểu thư.

” Tiểu Sở nhanh miệng xen vào:Hàn Kim tất nhiên chỉ có thể vâng dạ luôn mồm, sao dám trái ý.

Khi trở về Tiểu Sở xem như thắng lớn, không những có cá, có thịt, còn có túi gạo nhỏ, do Hàn Kim tặng, nàng hận không thể bay ngay về nhà làm cơm ăn.


“ Tiểu thư, bây giờ tên béo đó nhiều tiền lắm.

” Tiểu Sở nhớ mãi không quên món thịt hấp của Vân thị:“ Đừng có suốt ngày gọi người ta là tên béo, tên béo, Vân thế huynh là người có bản lĩnh, nghe Bành thúc nói, Vân thị đã xưng vương xưng bá ở Quan Trung rồi.

”Phùng Anh trước kia chẳng coi trọng mấy thứ này, nàng ghét đấu đá tranh giành, cho nên mới chuyên môn tìm một mảnh đất trống trong rừng, cho rằng chỉ cần làm ruộng dệt vải sống qua ngày là được, cho nên mới chọn cái nơi trời cao hoàng đế xa này.

Lúc ấy Vân Chiêu cảnh cáo nàng, Quý Châu không phải lựa chọn tốt, nàng nghĩ Vân thị muốn thôn tính họ để phục vụ cho mưu đồ của họ.

Không ngờ Vân Chiêu nói đúng rồi, Quý Châu là cánh cửa vào Thục, năm tháng thái bình không sao, nhưng thời loạn lạc thì có kiêu hùng nhòm ngó tài phú đất Thục, Quý Châu tất nhiên không thể sống yên.

Sau này nàng ngộ ra chân lý ấy thì đã muộn.

Hai năm qua nàng phải chuyển nhà ba lần, mỗi lần phải đi sâu hơn vào núi, bỏ lại hoa màu chưa thu hoạch, giờ tới bước đường cùng rồi.

“ Lần này ta đi Quan Trung xem như là nỗ lực cuối cùng, xem xem mảnh đất này rốt cuộc còn cứu được không?”“ Sao lại không được ạ, tiểu thư thông minh như thế, chúng ta còn biết trồng khoai lang, khoai tây, đi đâu mà chẳng sống được.

” Tiểu Sở thấy tiểu thư tự hạ thấp bản thân thì rất bất mãn:Phùng Anh bẹo má Tiểu Sở trêu:” Nếu không được thì ta gả ngươi cho Vân thị đổi lương thực ăn.


”Tiểu Sợ cười hì hì:” Nếu tiểu thư gả cho tên béo, tất cả chúng ta đều có thịt ăn.

”Phùng Anh chẳng xấu hổ, vì nàng xác định trước rồi, ngoại trừ gả cho Mã thị, thỉ chỉ có đường gả cho Vân thị thôi, không có lựa chọ nào khác:” Tiểu Sở, xem ra ngươi rất thích Vân thị hả?”Tiểu Sở do dự một chút, cuối cùng nói nhỏ:” Thịt hấp ở Vân thị rất ngon.

”Phùng Anh cười buồn bã, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xám xịt, tâm trạng nàng cũng rất kém.

Tiểu Sở đoán được tâm trạng tiểu thư nhà mình, nắm tay Phùng Anh lắc khẽ:” Tiểu thư, gả đi, gả đi, kiếm cái ăn cái mặc, chuyện gì đó đâu có gì sai?”Phùng Anh không trả lời, nàng biết thân phận mình có chút đặc thù, chỉ muốn sống tự chủ một chút, không muốn phải bán mình cho bất kỳ ai, thành công cụ họ lợi dụng, nhưng sau lưng nàng có trăm miệng ăn.

Đột nhiên nàng nhanh như chớp lấy cung tên trên lưng xuống, giương cung lắp tên vô cùng lưu loát, dây cung bật pặc một tiếng, có con thỏ rơi từ vách núi xuống.

.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận