Danh sách Chapter

Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Nếu như thiên hạ thái bình thì tốt biết bao, Tôn Truyền Đình nhìn bản đồ phân bố tặc binh tới thần thờ.Vì nếu như thiên hạ thái bình, Vân thị chỉ như cái mụn ghẻ ngoài da, chỉ cần phái vài tiểu lại của hình bộ tới nhà là có thể soát nhà bắt người, diệt tộc.Không, nếu như thiên hạ thái bình, có lẽ Vân thị đã không dám có ý đồ bất chính nào, thành tấm gương cho hào tộc thiên hạ rồi.Thiên hạ nhiễu nhương, lòng người thay đổi, thân cây mong manh, cành lá xum xuê, đây là đại hại của thiên hạ.Kẻ làm thần, trung với chủ, vì thiên hạ bôn ba, thi triển hoài bão, lưu danh muôn đời, đáng tiếc ...!Tôn Truyền Đình tự lẩm bẩm một mình, ông ta ngồi trơ trơ trong thư phòng tới tận nửa đêm, nhìn văn thư trước mắt chẳng mảy may nhúc nhích, đầu óc như đèn kéo quân, vô số ý nghĩ chạy qua trong đầu.Cuối cùng không ngờ khóc nức nở, liên tục dùng vạt áo thấm đi tới lúc ướt đẫm.Thê tử Lưu thị nhón chân đi vào, thấy thức ăn đặt trên bàn chưa từng động đũa, nói nhỏ:” Quan nhân, hôm nay thiếp thân từ Tây An mang tới ngọc mễ giã nhỏ nấu cháo, quan nhân ăn nhiều chút.”Tôn Truyền nắm bàn tay lạnh giá của thê tử:” Ta không nên đưa mẹ con nàng tới Đồng Quan.”Lưu thị mỉm cười: “ Phu quân thắng, thiếp thân tất nhiên là bình an vô sự, phu quân bại, thiếu thân không mặt mũi nào sống cẩu thả.”Tôn Truyền Đình áy náy lắm: “ Chuyện này là do ta ích kỷ chỉ nghĩ tới mình, mai nàng dẫn cha mẹ các con về Tây An đi.”Lưu thị ngạc nhiên: “ Phu quân không về sao?”Tôn Truyền Đình ngạo nghễ đáp: “ Vẻn vẹn một tên Lý Hồng Cơ chưa đủ phu quân nàng gặp khó khăn.”“ Nếu đã như thế, thiếp thân cùng với cha mẹ ở lại Đồng Quan là được.”“ Tặc khấu tấn công Đồng Quan rất dữ, nhưng phu quân nàng có cách ứng phó, đánh bại chúng là chuyện trong tầm tay.

Thế nhưng Tây An nguy như trứng chồng, ta lại không có cách nào giải cứu.”Lưu thị hoang mang: “ Thiếp thân khi ở thành Trường An, bách tính an cư lạc nghiệp, nơi đó thương cổ nam bắc quy tụ, thậm chí có cả thương khách từ Mông Cổ, cao nguyên qua lại không gặp trở ngại gì.


Chợ đông đúc nhiều đồ, buôn bán tấp nập.

Bao năm qua thiếp thân theo lão gia đi nhiều nơi, nhưng đây là nơi tốt nhất, cho dù không so được với sự phồn hoa ở kinh sư, nhưng mọi người sống yên bình, người già trẻ nhỏ đều có nụ cười, điều ấy kinh sư cũng không có được.“ Quan nhân vì sao lại nói lên lời ấy?”Tôn Truyền Đình hai tay vò đầu, rên rỉ:” Một tòa thành có thể sụp đổ chỉ trong ý niệm của người khác, làm sao không nguy?”“ Ai chứ?”“ Lam Điền huyện lệnh Vân Chiêu!”“ Quan nhân có phải nhầm lẫn rồi không?” Lưu thị cho rằng trượng phu bộn bề chính sự lẫn lộn rồi, còn bật cười:” Vân phu nhân từng mời thiếp thân tới Thang Cốc tắm nước nóng, dọc đường hoa màu mọc rất tốt, bách tính bận rộn, nhưng không ai bị đói, hiếm có hơn nữa nơi đó bách nghiệp phồn vinh, sản vật nhiều vô kể, khi thiếp thân đi qua thảo thị tử, còn mua cho quan nhân ít lá trà, quan nhân khen ngon đó thôi.”“ Khi đó chàng thiếu niên Vân Chiêu ấy đi theo bên mẹ rất ngoan ngoãn, đúng là mẹ hiền con hiếu, rất lễ phép với thiếp thân.”“ Thực sự thiếu niên học vấn phong phú, tính cách dí dỏm, có lúc ăn cơm chắc là có món ăn không thích nên ăn uể oải, bị Vân phu nhân lườm một cái là sợ lắm vội ăn hết.

Thiếp đi nhiều rồi, cũng biết ít cách nhìn người, phàm là con hiếu thảo sợ cha mẹ, đều khó là người xấu được, thế mà trong miệng lại như tặc khấu ấy.”Tôn Truyền Đình thấy lão bà khen Vân Chiêu không ngớt thì cười khổ:” Cho tới ngày hôm nay, con lợn rừng tinh nàng gặp, phu quân nàng ba lần hạ lệnh triệu tập, y tìm mọi cớ thoái thác, không tới lần nào.”“ Lợn rừng tinh chỉ là lời dân quê thiếu hiểu biết, bên cạnh y có một con lợn rừng thật, trông thì hung dữ lắm, nhưng mà hiền lắm, chỉ ăn với ngủ thôi, thiếp còn cho nó ăn đấy.” Lưu thị che miệng cười:” Theo thiếp thân thấy, người ta tuổi còn nhỏ mà quản lý địa phương đâu ra đó, bách tính giàu có an khang, tuổi nhỏ làm ra thành tích, dù kiêu ngạo là điều khó tránh.”“ Năm xưa quan nhân chẳng phải cũng thiếu niên đắc chí, hếch mắt nhìn trời khiến người ta ghét bỏ đấy là gì.


Núi không tới chỗ ta thì ta tới với núi là được.”Tôn Truyền Đình suy ngẫm lời thê tử nói, cuối cùng gật đầu:” Đợi phu quân nàng đánh bại Lý Hồng Cơ, phu thê chúng ta vào sào huyệt của Vân thị, ta muốn xem xem nơi đó rừng thiêng nước độc, đầm rồng huyệt hổ ra sao.”“ Hi hi, phu quân thật biết nói đùa.”“ Ta không nhìn nhầm đâu, y có thể không phải con lợn rừng tinh, nhưng y là mãnh hổ, là giao long, còn là rắn độc nấp dưới khe đá.”Lưu thị thấy trượng phu đã thành định kiến, cũng không tranh luận nữa, đẩy bát cháo ngọc mễ ấm tới Cháo lạnh rồi, phu quân ăn đi.”Tôn Truyền Đình cầm bát cháo lên húp một ngụm lớn Lương thực mới này thực sự không tệ.”“ Thiếp thân có xin ít hạt giống từ Vân phu nhân, đêm về quê sai người trồng, phu quân đừng trách.” Lưu thị thấy trượng phu không thích Vân thị thì cẩn thận nói:“ Loại lương thực này kỳ thực xuất phát từ Từ thị lang ở kinh sư, chỉ là không ai coi trọng nó, cho tới khi Vân Chiêu mang tới huyện Lam Điền trồng diện tích lớn, mọi người mới dần nhìn ra cái tốt của nó.” Tôn Truyền đình thở dài tiếc nuối:” Đại Minh ta chưa bao giờ thiếu nhân tài, chỉ là thiếu quan viên biết làm việc, thiếu quan viên một lòng một dạ vì nước.”Lưu thị càng nghe càng hồ đồ, trước mắt có ngay một người, vậy mà trượng phu lại có thành kiến với người ta, mắt đảo một cái hỏi: “ Phu quân thiếp nghe nói vài chuyện lạ ở huyện Lam Điền , ví như huyện nha ra lệnh phú hộ hạ thấp tô thuế, không được phép mua thêm ruộng đất, đất trong nhà chỉ cho phép ít đi, không cho phép tăng lên, vậy mà không ai bất mãn vì sao?”“ Có gì lạ đâu, chuyện Vân Chiêu làm rất bình thường, y dẫn dắt dịa chủ thoát ly khỏi ruộng đất, chuyển sang kinh doanh, bọn họ có vốn liếng sẵn rồi, chỉ cần địa phương ổn định, sinh lãi là tất nhiên.

“ Tôn Truyền Đình phân tích: “ Còn những người không có điền sản thì tranh thủ cơ hội này mua ruộng đất, khai hoang cho mình, không sợ bị địa chủ cướp ruộng nữa, yên tâm trồng cấy, thế là lương thực huyện Lam Điền nhiều không kể siết, phú hộ mua lương thực rẻ ấy, sẽ được nhiều hơn đồng ruộng nhà mình làm ra, lại đỡ vất vả.”“ Phú hộ chuyển sang sản xuất chứ không làm ruộng nữa, cần nhiều người làm, vì vậy lưu dân tràn vào ở nơi khác sẽ khiến quan viên khủng hoảng, ở nơi này sẽ thành bảo bối.”“ Năm ngoái huyện Lam Điền mở được đường bán vải lên thảo nguyên, chỉ cần là người biết dệt vài, dù trẻ con, người già, tàn tật, phú hộ đều không bỏ qua.”“ Phu nhân, nàng có biết ta nhìn thấy trong cái lán đơn giản ở huyện Lam Điền có hơn trăm máy dệt vải, tâm tình ra sao không?”Lưu thị lại khen: “ Khi thiếp thân và Vân phu nhân cùng đi một chiếc xe ngựa tới Thang Cốc, Vân phu nân còn cầm suốt chỉ để cuộn chỉ, thiếp cũng thử một chút, không tệ.


Có thể khiến cả huyện sống như người một nhà, cũng là bản lĩnh của người ta.”Tôn Truyền Đình đặt đũa xuống: “ Vân thị đáng sợ ở chỗ đó, bách tính nơi này chỉ cảm kích Vân thị, quên mất triều đình, quên mất bệ hạ rồi.”Lưu thị đặt đũa lại tay trượng phu: “ Người ta nộp thuế đầy đủ, triều đình còn muốn người ta phải làm gì nữa? Cảm tạ ơn đức sao, phu quân không phải thiếp nói khó nghe, triều đình làm gì được cho bách tính tây bắc nào, người ta không oán không hận, nộp thuế không gây chuyện, thế chưa đủ sao?”.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận