Danh sách Chapter

Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


“Bánh xe lịch sử khi lăn tới triều Đại Minh, trải qua muôn vàn mưa gió, gập gập ghềnh ghềnh, phụ tử Chu thị đối diện vinh nhục hưng suy các triều đại, như đi trên băng mỏng, run rẩy lại mang đầy tự tin.

Phế bỏ thừa tướng, loại trừ phiên vương, trừng trị tham quan, chấn hưng khoa cử.

Vương triêu Đại Minh cũng từng bừng bừng khí thế, cũng từng tiếu ngạo thế giới, chiến hạm đi lại khắp thế giới tuyên bố sự cường đại của mình.

Nhưng giờ đây lại thành ra thế này.

Người trồng trọt không có được cái ăn, người dệt vài không có được cái mặc, người xây nhà không có nhà ở ! Thế là sao?Đây là bất công lớn nhất!Khi triều đình không còn mưu cầu phúc lợi cho đại đa số bách tính, không còn bảo hộ con dân, thành công cụ mưu lợi cho một nhóm nhỏ, thành công cụ bóc lột của nhà giàu, vậy chúng ta còn cần triều đình ấy làm gì?Chẳng lẽ chúng ta sinh ra đã ti tiện?Chẳng lẽ chúng ta sinh ra để bị cha mẹ mang đi đổi 50 cân kê.

Học sinh căm hận điều này, nhưng cũng may mắn vì nó, không có thư viện, không có huyện Lam Điền, không có Vân thị, học sinh trưởng thành rồi làm gì?Lớn lên trong khốn khổ, kiếm sống trong gian nan, cưới vợ sinh con trong ti tiện, gặp phải thiên tai lại đem bán con mình đi lấy 50 cân kê sống cho qua ngày à?Có lẽ còn không sống được đến khi bán con mình.

Học sinh không cảm kích Vân thị mua mình, cho học sinh lương thực, cho đọc sách, để học sinh sống được, mà cảm kích Vân thị để học sinh biết phải sống là thế nào.


Sống mà không có tôn nghiêm thì khác nào là lợn nuôi trong chuồng? Nếu đó cũng gọi là sống thì học sinh chẳng thà chết còn hơn.

Học sinh thương cho người đời, cho nên muốn đi khắp thiên hạ, nói với bọn họ con người thì phải sống thế nào, học sinh muốn nói với họ, chúng ta sinh ra là người, vậy phải sống cuộc đời tương xứng với con người.

Tiên sinh, đây là chí hướng của học sinh, học sinh không muốn làm quan viên nho nhỏ trong địa khu của huyện Lam Điền, học sinh biết huyện Lam Điền đã rất tốt rồi, nhưng không phải chí của học sinh, học sinh phải ra ngoài , đem suy nghĩ của mình nói với mỗi một người.

”Vân Chiêu kinh ngạc nhìn Hàn Lăng Sơn gày gò mắt lé cáo biệt tất cả tiên sinh của thư viện, đeo một cái bọc không lớn, tay cầm thanh kiếm, không chút lưu luyến rời khỏi đại sảnh thư viện.

“ Ta muốn đánh thằng này một trận.

| Vân Dương giận dữ, huyện Lam Điền đang mở rộng mau chóng, từ huyện Thương Nam tới huyện Lam Điền còn cách vài huyện, tới giờ vẫn còn chưa tiêu hóa hết, cần học sinh tốt nghiệp của thư viện Ngọc Sơn tới bổ xung các chức vị, tên khốn kiếp này không ngờ không làm gì hết, đeo cái túi nhỏ đi tiêu diêu:Lương thực bao năm của Vân thị đem nuôi chó mất rồi!Vân Chiêu chẳng thấy mình lỗ vốn, nhìn theo thiếu niên gầy yếu đó đang dứt khoát xuống núi, nói với Vân Dương:” Tên này về sau có khi thành thánh đấy, chỉ tiếc là trông khó coi quá, rất bất lợi cho hắn truyền bá tư tưởng của mình, thật tiếc.


”“ Loại người đổi bằng 50 cân kê, ngươi còn mong hắn vừa mắt à? Ta phải nói với Từ tiên sinh, không thể dạy ra loại người này, nếu không chúng ta lỗ lớn.

”Trương Hiền Lượng tiên sinh tiễn Hàn Lăng Sơn rời núi, nghe thấy Vân Dương nói vậy mắng ngay: “ Chó Thục sủa mặt trời chính là lời giành cho loại bất học vô thuật như ngươi.

Học sinh như Hàn Lăng Sơn mới là dấu hiệu cho thấy thư viện Ngọc Sơn sắp hưng thịnh, có nhiều người như thế mới là phúc của Vân thị.

”“ Đừng cho rằng các ngươi nâng đỡ những học sinh này là coi mình như ân nhân, đợi sau này, họ sẽ trả lại cho Vân thị trăm lần, nghìn lần, so với nhân tài đó, dù Vân thị ngươi cũng chẳng bằng.

”Thóa mạ Vân Dương xong, lại hừ Vân Chiêu một cái, chắp tay sau lưng bỏ đi thẳng.

“ Vì sao ông ấy mắng ta? Cái lão già khó ưa này.

” Vân Dương ở trước mặt Trương Hiền Lượng không dám ho he gì, vị tiên sinh này ở trong thư viện nổi tiếng khó tính không nể nang một ai, các vị tiên sinh khác phải nhường nhịn ba phần, đợi ông ta đi rồi mới nổi giận:Vân Chiêu lãnh đạm đáp:” Người ta nói có sai đâu, ngươi đúng là loại bất học vô thuật.


”Vân Dương không được an ủi thì chớ còn bị huynh đệ vào hùa với người ta, mặt hầm hầm bỏ đi.

Phùng Kỳ tiên sinh đi tới nói nhỏ với Vân Chiêu: “ Đất đai là căn bản đấy, gần đây người vào huyện Lam Điền nhiều quá, khi hết đất để chia sẽ có vấn đề.

”“ Vậy phải xử lý ra sao? Đây gần như là vấn đề không có lời giải, bất kỳ vương triều nào lúc mới khai quốc đều có thể làm được chuyện bách tính ai ai cũng có ruộng canh tác, nhưng cùng với nhân khẩu sinh sôi nảy nở, đất đai luôn không đủ dùng, từ Tần, Hán, Đường, Tống, có vương triều nào không phải vắt óc suy nghĩ chuyện này?” Vân Chiêu thở dài, lúc khai quốc ai ai cũng có ruộng đất là vì quá trình thay đổi triều đại đã tổn thất lượng lớn nhân khẩu rồi, nói cách khác triều đại nào cũng đứng trên vô số thi thể của bách tính, dùng thi thể họ làm phân bón cho sự phồn vinh thời khai quốc:“ Ngươi cũng đã thấy vấn đề rồi thì ngươi định giải quyết thế nào? Chuyện này nếu ngay từ đầu không có phương pháp đúng đắn, thì sau này vấn đề tích lũy càng lúc càng nhiều, không thể giải quyết.

” Phùng Kỳ nhắc nhở, vấn đề càng trì hoãn càng bị nhiều lợi ích đan xen sau này ràng buộc khiến gỡ cũng không được:“ Kỳ thực bách tính huyện Lam Điền đã tự có cách rồi.

”“ Ngươi nói cái chuyện vác bia địa giới chạy khắp nơi ấy à? Đó không phải là cách, sớm muộn gì cũng gặp phải phiền toái thôi.

”Vân Chiêu lắc đầu: “ Không có gì phiền toái hết, huyện Lam Điền không còn đất đai nữa, không thể nuôi được nhiều người hơn nữa, nhưng huyện Trường An còn rất nhiều đất trống, nếu huyện Trường An hết rồi thì chúng ta xuyên qua Vũ Quan đạo, Nam Dương, Tương Dương có vô số.

”“ Cho dù Quan Trung, Kinh Tương không còn thì có Hán Trung, Lưỡng Hồ, Thục Trung, chỉ cần chúng ta gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu là được.

”“ Cứ chịu khó trồng cấy là sống được thôi.


”Phùng Ky dở khóc dở cười:” Ta nghe thế nào vẫn là biện pháp của tặc khấu, bọn chúng đi tới đâu là ăn hết tới đó, còn ngươi thì đi tới đâu trồng trọt tới đó, đúng thì cũng đúng, nhưng ngươi cho rằng đại hộ phú hộ đương địa cho ngươi làm thế sao?”“ Tiên sinh coi thường sức mạnh của bách tính quá rồi.

” Vân Chiêu không lo chuyện đó, các vị tiên sinh thư viện đều là người bác học tài cao, song họ giống nhau, coi bách tính ngu muội, khi quy củ đã hình thành ở bách tính, người khác sẽ trông vào đó, tạo thành thói quen, khiến cả thiên hạ phải tuân thủ:“ Nông phu không ruộng ở huyện Lam Điền đi làm ruộng cho địa chủ đều là nhà chủ ba, nông hộ bảy, bằng vào cái gì tới Kinh Tương lại chia bảy ba?”“ Nông phu đúng là quần thể nhược tiểu, nhưng họ cũng là những người bướng bỉnh nhất, bọn họ sẽ có trí tuệ xử lý vấn đề.

Đại hộ nhìn như lớn mạnh, nhưng bọn họ chỉ là cái thuyền nhỏ trong đại dương nông phu bao la thôi.

”“ Bây giờ tặc khấu nổi lên bốn phía, lòng người đều đã loạn rồi, đừng mong nông phu bây giờ phải ngậm bồ hòn làm ngọt như trước nữa, bất kể lúc nào bọn họ cũng có thể lật nhào cái thuyền bên trên.

”“ Giống như Tần vương hiện giờ, một nửa đất đai huyện Trường An là của người ta, trước kia Tần vương kiêu ngạo cỡ nào, người trồng trọt trên đất hắn ta phải chia bảy ba, khi cách phân chia ba bảy thành thông lệ ở huyện Lam Điền, hắn ta chẳng phải ngoan ngoãn thuận theo à?”“ Tiên sinh cũng biết, ta không cổ động bách tính đi đấu tranh với Tần vương, càng không tham dự vào chuyện này, do bách tính không trồng trọt cho nhà Tần vương nữa, so với để đất hoang và thu ba thành, hắn ta chọn thu ba thành.

”“ Mới đầu còn bất mãn, giờ chẳng phải cười suốt ngày sao?”Phùng Kỳ không tin:” Tần vương thực sự vui vẻ chấp nhận sao?”“ Tiên sinh, hắn vui thật đấy, nhưng không phải vì thu nhập tăng lên mà vui đâu, vì hắn ta thấy làm thế có thể đả kích hoàng đế ở Tử Cấm thành cho nên mới vui đấy.

”.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận