Danh sách Chapter

Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Quả nhiên khi Vân Chiêu nhìn thấy Hàn Tinh cô nương dung mạo đúng như cái tên, lạnh lùng xa vắng, mắt dài mỏng quyến rũ, làn da tựa bạch ngọc, yểu điệu thướt tha, nàng đứng bên cái cây cành khỏe khoắn, bên trên kết đầy quả lựu nhỏ, đang buồn buồn bã lau quả lựu ...Vân Chiêu chạy nhanh tới, trong ánh mắt kinh hoàng của cô nương, y nhảy lên tảng đá trang trí trong sân, leo lên giả sơn, tay bám tường nhìn sang viện tử bên cạnh.Lý Định Quốc đang nằm trên cái giường mềm, mặc trường bào lụa phanh ngực rắn chắc, bên cạnh là một bạch y mỹ nhân đang xoa cổ cho hắn, khi Vân Chiêu thò đầu từ dưới tường lên, bị bạch y mỹ nhân nhìn thấy, khẽ kêu lên.“ Huynh đệ, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Vân Chiêu chào hỏi tự nhiên như hàng xóm nhà bên đi qua gặp nhau:Lý Định Quốc bật mình nhảy khỏi giường, đi đất nhìn chằm chằm Vân Chiêu, giọng bình tĩnh:” Sao ngươi tìm được ta?”“ Chúng ta làm việc kia mục đích là ở nơi này, ngươi quên rồi sao?”“ Ngươi không sợ à?”Vân Chiêu cười ha hả:” Có gì mà phải sợ chứ?”Lý Định Quốc rốt cuộc cũng mỉm cười, vẫy tay với Vân Chiêu:” Vậy qua đây uống một chén đi.”Vân Chiêu nhìn bạch y mỹ nhân rồi xua tay:” Mỹ nhân của ngươi không đẹp bằng bên ta, sang đây uống đi.”“ Được, cứ làm thế.”Bạch y mỹ nhân nghe thế mắt rơm rớm muốn khóc, Lý Định Quốc ném ra một đĩnh vàng, mỹ nhân thống khổ khép mắt lại.“ Kỳ thực ta tới đây để tìm nam đấy.” Vân Chiêu nhảy xuống giả sơn nói:Hàn Tinh cô nương cũng thương tâm vô cùng.Cầm sắt hòa minh đúng là không tệ.Minh Nguyệt cô nương đánh đàn, Hàn Tinh cô nương gõ trống, còn hai chàng trai trẻ mặt mày tuấn tú ngồi dưới cây thạch lựu trò chuyện.Khung cảnh rất hài hòa, đương nhiên, tiền đề là đừng nghe nội dung cuộc nói chuyện của họ.“ Ngươi có muốn giết chết Vân Chiêu để nhà ngươi thay thế không? Yên tâm đi, ta sẽ ra tay hộ ngươi, chỉ cần ngươi dẫn ta tìm được Vân Chiêu là được.


Nghĩ mà xem, chỉ cần Vân Chiêu chết rồi, mảnh đất màu mỡ này chính là nơi đặt nền móng cho cơ nghiệp bá vương, các ngươi không muốn sao?”“ Thuận tiện nói cho ngươi biết, gia gia cũng không phải không có căn cơ, đợi Vân Chiêu chết rồi, ta có thể phái người giúp ngươi xử lý loạn cục, để ngươi dễ dàng thành vương nơi này.”“ Tiểu tử, mặc dù cho tới giờ ta vẫn chưa biết tên ngươi, nhưng từ chuyện hôm qua thì có thể thấy ngươi là người vừa có can đảm, lại có dã tâm, giờ cơ hội tốt đã tới, chỉ cần ngươi giúp ta tìm được Vân Chiêu, ta lấy đầu Vân Chiêu, ngươi lấy cơ nghiệp của Vân Chiêu, thế nào?”“ Tiểu tử, cứ nghĩ cho kỹ đi, thời cơ tốt không phải lúc nào cũng có đâu, nếu như ngươi chỉ muốn sống qua ngày cả đời thì coi như ta nhiều lời, còn nếu làm chút chuyện gió cuốn mây bay thì đây là cơ hội không thể bỏ qua.”“ Nay Sấm vương Lý Hồng Cơ đã dẫn đại quân tới Thiểm Bắc, đại quân của Bát đại vương cũng vừa công phá thành Tương Dương, hai lộ đại quân sớm muộn cũng gộp lại làm một, chẳng qua vì cách huyện Lam Điền nên chưa thành công.

Nếu như chúng ta giết được Vân Chiêu, huyện Lam Điền ắt quần long vô thủ, nhà ngươi thừa cơ quật khởi, lại thêm Sấm vương Bát đại vương hỗ trợ, nghiệp lớn lo gì không thành, ngày sau nhà ngươi chính là vương ở mảnh đất này.”Vân Chiêu trầm tư nghe Lý Định Quốc dụ dỗ nửa ngày trời mới chắp tay nói:” Dám hỏi đại danh huynh đài?”Lý Định Quốc đặt chén rượu xuống, ưỡn thẳng lưng lên:” Gia gia đây ngồi không đổi họ đứng không đổi tên, chính là Nhị tướng quân Lý Định Quốc dưới trướng Bát đại vương.”Vân Chiêu chỉ khẽ gật đầu không nói gì thêm.Ánh mắt Lý Định Quốc dần trở nên lạnh lẽo, trầm giọng nói:” Ngươi biết từ trước rồi phải không?”Vân Chiêu lắc đầu lấy trong lòng ra một bức tranh đưa cho Lý Định Quốc, than thở:” Ta làm sao có thể ngờ được tùy tiện kiếm hai anh hùng hảo hán ở trên đường mà lại là Nhị tướng quân cơ chứ, chẳng biết là may mắn hay là ác mộng của ta đây.”Lý Định Quốc xem qua bức tranh rồi tùy ý vứt sang bên, tựa hồ chẳng hề bất ngờ chuyện hình vẽ của mình xuất hiện ở trong thành Tây An, nhếch môi cười hỏi đơn giản:” Sợ rồi à?”“ Ta đã cùng ngươi liên thủ gây ra vụ án kinh thiên, huyện Lam Điền này đâu còn chỗ cho Hoàng Ngọc này nữa.”| Hoàng Ngọc? Cái tên hay đấy, chỉ cần ta không nói ra thì đâu ai biết vụ án đó còn có Hoàng Ngọc ngươi tham dự?”Vân Chiêu rót rượu, uống liền ba chén, vẻ mặt thống khổ:” Giết Vân Chiêu không phải là chủ ý tốt.”“ Vì sao?”“ Vân Chiêu chết rồi, huyện Lam Điền này cũng xong, ngươi giết không phải chỉ một mình Vân Chiêu, mà ngươi giết linh hồn cũng như ý chí của cả huyện Lam Điền này.

Ta không phải không muốn giết Vân Chiêu, mà giết y rồi mảnh đất thế ngoại đào viên này lập tức nổi sóng gió, từ nay về sau muốn tìm một mảnh đất lành như thế ở Đại Minh khó lắm.”Lý Định Quốc vung tay đầy hào khí: “ Có phá mới có lập, đạo lý này chẳng lẽ ngươi không biết?”Vân Chiêu cảm thán: “ Làm sao ta không biết, trước kia huyện Lam Điền ra sao, ta rất rõ, phá đi thì dễ lắm, nhưng lập lại thì khó lắm, hơn nữa cũng không phải là huyện Lam Điền này nữa rồi, nói thật, ta rất thích huyện Lam Điền bây giờ.”Lý Định Quốc mặt âm trầm vươn tay ra nhanh như chớp chộp lấy cổ Vân Chiêu: “ Ngươi cho rằng có thể giết được ta à?”Vân Chiêu như bị hai miếng thép nguội kẹp lấy cổ, nói cũng khó khăn:” Không làm được.”“ Nếu như ngươi không giết được ta, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời đi, nếu giết được ta thì hẵng nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp của ngươi.”“ Ta không giết được ngươi cũng không muốn nghe lời ngươi, ta muốn làm bằng hữu của ngươi.”Lý Định Quốc hướng về phía cửa sau hô: “ Quốc Phượng!”Trương Quốc Phượng lập tức xuất hiện, đứng chắn cửa vẫy tay với Vân Chiêu.Lý Định Quốc cười gằn: “ Đó mới là bằng hữu của ta, muốn làm bằng hữu của lão tử thì trước tiên phải lật đổ cái triều Đại Minh khốn kiếp này rồi hẵng nói.


Nếu muốn làm bằng hữu của lão tử thì hãy mở ra một con đường sống cho những lưu dân bị quan phủ bức bách tới cùng đường hẵng nói.”Vân Chiêu bình tĩnh gỡ ngón tay hắn, xoa xoa cổ: “ Kỳ thực có thể để những lưu dân đó tới huyện Lam Điền, chỉ cần là người chịu bỏ sức lao động thì sẽ sống được thôi, cho dù là làm công, trồng trọt cho người khác, vất vả một chút, nuôi được già trẻ trong nhà không thành vấn đề.”Lý Định Quốc nhổ phì một bãi nước bọt: “ Chính vì có những nghĩa quân như bọn ta, loại tham quan thổ hào như Vân Chiêu mới cho bách tính bát cơm ăn, nếu hảo hán như gia gia mà theo quan binh, ngươi nghĩ đám địa chủ khốn kiếp còn đối xử tử tế với bách tính không? Nằm mơ!”“ Huyện Lam Điền có ngày hôm nay không phải đám thổ hào thân sĩ tỉnh ngộ, mà là chúng sợ, ngươi có hiểu không, chúng đang sợ, chúng sợ tiếp tục bóc lột bách tính, bách tính sẽ nổi dậy chống lại chúng.”“ Bách tính ở nơi này đều là lũ ngu xuẩn, bị chút lợi ích nhỏ che mờ mắt, bọn họ cho rằng bây giờ có thể sống được thì sau này cũng có thể sống được.”“ Một đám thiển cận, không hiểu rằng nếu không giết hết thổ hào sĩ thân, thế nào cũng có ngày bọn chúng lộ ra nanh vuốt, chúng vẫn sẽ cắn xé ăn thịt uống máu bách tính.”“ Cho nên Hoàng Ngọc, ngươi nghe đây, giờ ta muốn ngươi giúp ta đi thăm dò tung tích của Vân Chiêu, tìm được y, đồng thời giúp ta giết y.


Chuyện này không phải vì cá nhân ta, mà là vì cảnh tỉnh bách tính, để bọn họ sớm ngày gia nhập bọn ta, lật đổ cái triều đình khốn kiếp này, sớm ngày có đất đai của mình, sau đó yên tâm hưởng thụ những gì mình làm ra.”“ Tới khi đó chúng ta không phải nộp thuế, không phải giao tô, không bị bóc lột, tự làm tự ăn, hưởng thụ hạnh phúc.”.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận