Danh sách Chapter

Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Đợt lúa mạch đầu tiên trồng trên thảo nguyên rốt cuộc cũng chín rồi.

Chỉ là cây lúa mọc thưa thớt, lẫn trong đồng ruộng là vô số cỏ dại, đám cỏ đuôi chó kiêu ngạo vênh váo nhổng cao cái đuôi lông lá lên chế giếu đám lúa mạch thấp còi.

Thế nhưng khuôn mặt già nua gầy quắt của Lưu Ngọc Hòa thì tràn ngập nụ cười, dùng tay lướt qua bông lúa mạch thấp lè tè, vùng tây bắc hạn hán, lúa chưa tới lúc thu hoạch đã chết khô cả, ông ta đã lâu lắm rồi mới được sờ vào bông lúa thế này, si mê nói:” Có thu hoạch rồi.

”Trương Quốc Trụ chẳng vui như thế:” Thu hoạch một hồ lô được hai nửa quả bầu thì ý nghĩ gì chứ ạ?”Lưu Ngọc Hòa vẫn cười:” Đất lạ mà có thể mọc lên được đợt lương thực đầu tiên là tốt rồi, hạt lúa sinh ra sẽ ghi nhớ đất nơi này, năm sau sẽ tốt hơn, năm nay một mẫu đất vẫn có thể hi vọng thu được một trăm cân lúa mạch, tuy có lép, mạch vẫn là mạch, ăn cả vỏ cũng là thứ tốt.

”Trương Quốc Trụ rõ ràng bi quan hơn nhiều lắm, nhìn đồng ruộng mênh mông, hắn càng nản:” Gia gia nên nhớ, lương thực mọc ra trên mảnh đất này, chúng ta chỉ có thể lấy đi ba thành.

”Lý Ngọc Hòa không bận tâm tới tỉ lệ đó, đi trong ruộng lúa mạch vui vẻ nói:” Ba thành lương thực là có thể ăn tới khai xuân sang năm rồi.

|“ Thế lúc giáp hạt thì ngươi định sống thế nào?”“ Chỉ đói có nửa năm thôi, ngươi còn muốn gì nữa nào? Người trẻ tuổi chưa gặp nhiều gian khổ, chẳng biết quý trọng gì cả.

Lúa mạch đã vàng rồi, không thể phơi nắng thêm nữa, nhân lúc mạch còn ẩm, giao cho người Mông Cổ sẽ được nhiều hơn một chút.


”Trương Quốc Trụ không hiểu:” Gia gia định đưa mạch còn ướt cho người Mông Cổ à?”Lưu Ngọc Hòa ngồi xuống bờ ruộng, cái khuôn mặt đen đúa lại có nếp nhăn cười như một lão nông chất phác mà xảo trà:” Từ khi lúa trổ bông thì người Mông Cổ đã bắt đầu cưỡi ngựa tuần tra đồng ruộng rồi, ngươi nói xem, sau khi chúng ta thu hoạch lúa mạch, ngươi Mông Cổ có đợi được tới lúc chúng ta phơi khô rồi mới đến lấy không?”“ Năm nay lúa mạch mọc không tốt, hạt lép lắm, lúa mạch còn ướt chẳng phải trông sẽ mẩy hơn lúa mạch đã phơi khô à? Nếu chúng ta đem mạch đã phơi khô giao cho người Mông Cổ thì chúng ta còn lại được bao nhiêu chứ? Giao mạch ướt thì chúng ta mới có nhiều hơn được một chút.

”“ Đám người đó chăn thả gia súc thì đúng là giỏi thật đấy, nhưng mà luận tới trồng cấy thì chỉ là bọn ngốc mà thôi.

”“ Ngươi xem, lão hán mấy ngày trước thu hoạch mảnh ruộng kia đã tuốt những bông lúa tốt nhất cho vào túi chôn dưới đất rồi, đợi người Mông Cổ bỏ đi, chúng ta lấy ra, sáu ngày thôi chúng ta kiếm được gần 20 cân lúa mạch.

Cách này mọi người đều đang làm, cho dù người Mông Cổ hà khắc, cuối cùng nói không chừng chúng ta có thể lấy được 5 thành đấy.

”Trương Quốc Trụ nghe nói không chỉ một người làm thế thì lo lắng lắm:” Gia gia phải dặn họ, đừng quá tham lam, nếu chẳng may Kiến Nô mà biết là khó giữ được cái đầu.

”“ Kiến Nô làm sao mà biết được, đây là chuyện trong nhà, ai lại đem chuyện trong nhà nói với người ngoài?”“ Lưu Bỉnh Hương sẽ làm thế.

”Lưu Ngọc Hòa nhổ phì một bãi nước bọt: “ Thứ chó má đó cũng xứng làm người à, lão bà bị người ta chà đạp tới chết mà chẳng dám đánh một phát rắm, ba thằng nhi tử của hắn cũng là thứ hèn nhát, chỉ biết khóc lóc, còn bị người Mông Cổ đánh cho vì làm ồn, xác mẹ chúng bị người Mông Cổ dùng ngựa kéo ra vứt ở đồng hoang nuôi sói cũng không dám nói.


”“ Thật không biết cái thằng súc sinh Lưu Bỉnh Hương đó dạy còn thế nào, hôm qua còn mặt mũi khoe với ta người Mông Cổ cho hắn miếng sườn ! Phì, đúng là con chó má”Trương Quốc Trụ cẩn thận nói lại lần nữa: “ Gia gia, nhất định bảo mọi người làm cho kín, đừng có nhất thời đắc ý đem khoe ra với hắn, như thế không chỉ hại một người mà cả trại đấy.

”“ Không có đâu, giờ chó trong trại chúng ta còn không thèm để ý tới hắn.

”Cùng Lưu Ngọc Hòa rời ruộng lúa, dọc đường Trương Quốc Trụ gặp được bảy tám người Mông Cổ cưỡi ngựa, tuy không hiểu được bọn họ đang nói cái gì, nhưng mà ai nấy nhìn đều rất phấn khởi, có lẽ rất hài lòng với sản lượng này.

Người Mông Cổ đôi khi cũng trồng thanh khoa, nhưng cách trồng trọt của họ hoàn toàn là phó mặc cho ông trời.

Khi mùa xuân đến, bọn họ dùng gậy gỗ chọc lỗ trên mặt đất, ném thanh khoa vào đó, sau đó lấp đất, thế coi như là đã trồng trọt xong rồi.

Sau đó bỏ mặc ở đó, đợi tới mùa thu sắp chuyển mục trường mới đến xem, có thu hoạch thì họ cắt bông lúa mang theo, nếu không có thì hoạch thì thôi, bọn họ không thất vọng.

Bởi thế bây giờ nhìn thấy lúa mạch mọc mênh mông như đồng cỏ làm sao không vui mừng cho được.

“ Trương Quốc Trụ chó má, ngươi đứng lại cho lão tử.

”Trương Quốc Trụ nghe thấy cái giọng đáng ghét của Lưu Bình Hương liền dừng bước nhìn cái tên để mình tr ần khóc lên người tấm áo da dê cũ, cái mặt bẩn thỉu gần như không nhận ra được nữa.

“ Đừng cho rằng ta không biết chuyện các ngươi làm nhé.

” Lưu Bình Hương đi vòng quanh Trương Quốc Trụ như con chó đang đánh hơi:“ Bọn ta làm cái gì?”“ Ta không quan tâm các ngươi làm gì, tóm lại, các ngươi mà lấy trộm lúa mạch của Mông Cổ lão gia, ta sẽ nói với Mông Cổ lão gia, buộc các ngươi vào sau ngựa kéo cho tới chết.

”Trương Quốc Trụ lạnh nhạt hỏi:” Tìm thấy xác lão bà của ngươi chưa?”Lưu Bỉnh Hương nghe câu này không khác gì con chó già bị người ta dâm vào đuôi, lập tức nhảy dựng lên, chỉ mặt Trương Quốc Trụ, hùng hùng hổ hổ nói:” Đó là chuyện nhà của lão tử, không cần ngươi quản, ta sẽ đi nói với Mông Cổ lão gia là ngươi trộm lúa mạch.

” Nói xong đi chân đất chạy về lều người Mông Cổ.

“ Con người sao có thể sống thành cái loại như thế!” Lưu Ngọc Hòa vỗ đùi ngồi xuống đất, đau lòng vì Lưu thị sinh ra thứ con cháu khốn kiếp như thế:Trương Quốc Trụ thì chẳng mấy ghét bỏ Lưu Bình Hương, loại người đó chẳng đáng bận tâm, nếu như không phải muốn giữ hắn lại làm ví dụ phản diện thì hắn đã chết vô số lần rồi.

Giờ tốt rồi, không một người Đại Minh nào thèm để ý tới hắn, thế nên hắn càng thêm đên cuồng, không quan tâm bản thân sống thành dạng gì nữa, hắn chỉ muốn phá hoại hết cuộc sống tốt đẹp của người khác.

Hắn càng hung hăng, những lưu dân Đại Minh vốn mang tâm lý cầu may càng thêm cảnh giác với người Mông Cổ, càng đoàn kết với nhau.

Do đang vụ mùa, thống chế Bảo Thừa Tiên mà người Kiến Châu để lại thành Quy Hóa cuối cùng cũng thở pháo, để lượng lớn trai tráng xây dựng thành quay về chỗ ở thu hoạch lúa mạch.


500 kỵ binh trong tay Trác La Giáp Lạt trải qua hơn nửa năm chinh chiến liên miên, còn lại chưa tới 300 người.

Còn Bảo Thừa Tiên vì thu nạp được quân đội Mông Cổ của Ba Đặc Nhĩ Mai Lâm, lúc này chỉ huy hơn 3000 kỵ binh Mông Cổ.

Chính vì có 3000 kỵ binh Mông Cổ này, Bảo Thừa Tiên được Mãn Thanh hoàng đế Hoàng Thai Cát ra sức tán dương, kỵ binh dưới quyền cũng được biên vào Bát kỳ Mông Cổ mới thành lập, Bảo Thừa Tiên cũng thành hàng tướng đầu tiên của Đại Minh được đứng hàng Giáp Lạt.

Về địa vị quân sư, Bảo Thừa Tiên rốt cuộc đã có thể ngang hàng với Trác La Giáp Lạt.

Trác La Giáp Lạt từng vô số lần yêu cầu Thịnh Kinh cung cấp thêm quân cho hắn, ít nhất phải có 1500 quân, để khống chế vùng đất 500 dặm quanh thành Quy Hóa.

Còn Hoàng Thai Cát cho rằng, mỗi một dũng sĩ Kiến Châu phải có tác dụng quan trọng hơn, mà thảo nguyên Mông Cổ mênh mông nếu như có thể dùng lượng nhỏ dũng sĩ Kiến Châu giám sát, sử dụng lượng lớn nhất người Mông Cổ mới là lựa chọn hàng đầu.

Bởi thế Hoàng Thai Cát bác tấu chương vu miệt của Trác La Giáp Lạt với Bảo Thừa Tiên, thậm chí lệnh trong việc kiến thiết thành Quy Hóa, phải lấy Bảo Thừa Tiên làm chủ.

.


0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận