Danh sách Chapter

Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Người thứ hai trong bát đại khấu: Trương Bỉnh Trung.Gió lồng lộng cuốn theo cát vàng thổi lá cờ bay phần phật, hơn nghìn người đứng trước đài duyệt quân, không khí tĩnh lặng tới mức quỷ dị, không ít nắm đấm bóp chặt, không ít cái đầu cúi xuống che đi những giọt nước mắt.“ 50, 51, 52, 53...”Toàn trường chỉ có tiếng hô đều đặn cùng tiếng gậy đánh chan chát lên thân thể, đầu mục thân binh của Trần Hồng Phạm mặt vô cảm đếm số, hai thân binh tráng kiện giơ quân côn lên cao, đánh mạnh xuống.Quân côn đánh lên cái mông dầy của Trương Bỉnh Trung, không hề nương tay, mỗi gậy đều hết sức, làm máu văng khắp nơi.Mỗi gậy đánh xuống, cơ mặt Trương Bỉnh Trung co giật, cắn răng không kêu tiếng nào, thế nhưng hai tay cắm sâu trong đất vàng, lửa giận không sao kìm nén được, mắt đỏ ngầu như thú dữ khiến người ta khiếp đảm.Trần Hồng Phạm toàn thân giáp trụ đứng trên đài cao, khẽ thở dài, quay lại nói với tổng binh Vương Uy:” Trong những người bị chấp hành quân pháp hôm nay, chỉ có người này là đáng tiếc nhất, hắn sức lực vô song, tác chiến dũng mãnh chưa từng một lần gặp khổ chiến mà bỏ chạy, không ít lần giúp quân ta thoát khỏi cảnh khốn khó.”Vương Uy cũng giáp trụ nặng nề, ngồi đường bệ ở ghế chủ tướng vô cùng uy nghiêm, liếc xéo Trần Hồng Phạm:” Một tên tội tù, có gì đáng tiếc, luật pháp trong quân nghiêm ngặt, nếu không có ngươi nói đỡ, thủ cấp tên tội tù này đã treo ngoài cổng thị chúng rồi.


Kẻ nào kẻ nấy coi quân ta là cái gì, chỉ thiếu quân lương nửa năm thôi mà dám kêu gào mãi, chặt đầu còn là nhẹ.”Trần Hồng Phạm thấp giọng nói:” Tổng binh đại nhân, chỉ riêng hôm nay đã xử trí 237 loạn binh rồi, tiếp tục không phát quân lương, e rằng lòng quân bất ổn.”Vương Uy bực bội vỗ tay vịn ghế:” Ai cũng bảo Vương Uy ta hà khắc, lại không biết rằng quân lương vốn cấp cho quân bị binh bộ chặn lại đi cứu kinh sư rồi.

Binh bộ không phát lương, ngươi bảo ta lấy gì phát cho chúng?”Trần Hồng Phạm lắc đầu:” Đi lính ăn lương, thiên kinh địa nghĩa, hiện giờ mạt tướng còn miễn cưỡng duy trì cục diện, tiếp tục không phát lương thì binh biến ngay trước mắt rồi.”“ Thiểm Tây mấy năm qua đã chịu nhiều tai ương, hạn hán kéo dài, mất mùa liên tiếp, đại loạn đã là sự thực, triều đình cũng biết nhưng không có sức cứu tế, cho nên loạn thì loạn đi, dù sao cũng hơn là kinh sư loạn.

Một vụ nổ lớn ở kho thuốc nổ, quá nửa kinh sư thành đống đổ nát, quan lớn trong triều chết hai người, hoạn quan ngự thiện phòng của bệ hạ cũng bị gạch ngói đập trúng mà chết, bệ hạ trốn dưới bàn cúng nơm nớp không dám ra...!Cục diện như thế, còn ai để ý tới nơi biên thùy xa xôi này? Duy trì đi, duy trì không được, thế nào cũng có cách...”Trần Hồng Phạm nhìn vẻ mặt lộ sự chán chường của Vương Uy cũng thở dài theo, tiếp tục xem xử phạt.“95, 96...!100, hành hình xong.”Đầu mục thân binh đếm tới 100, hai thân binh hành hình đồng thời dừng tay, chống gậy thở hồng hộc.Trương Bỉnh Trung từ từ ngẩng đầu lên, nhìn hai vị quan trên ngồi trên đài, không kêu đau cũng không cầu xin, cứ nhìn chằm chằm.Vương Uy liếc hắn một cái, bảo với Trần Hồng Phạm:” Kẻ này võ lực hơn người, song kiệt ngạo bất thuần, nếu bình thường, dũng tốt như thế bản quan thích nhất, nhưng giờ chớ để loại như hắn ở lại trong quân, tránh hại mình.”Trần Hồng Phạm cười khổ:” Tuân lệnh đại nhân.” Nói rồi đứng dậy đi tới trước Trương Bỉnh Trung, từ trên nhìn xuống:” Bản quan vì ngươi làm hết mức rồi, tổng binh đại nhân không dung ngươi, Trương Bỉnh Trung, ngươi tự tìm lối đi khác đi.”Trương Bỉnh Trung trầm mặc hồi lâu, đưa một tay ra, giọng lạnh tanh:” Nửa năm lương thực chưa cấp.”Trần Hồng Phạm ngửa mặt lên trời, nhìn bầu trời mù mờ chốc lát, móc trong lòng ra nắm tiền đồng ném trước mặt Trương Bỉnh Trung, nhạt giọng nói:” Chỉ có chừng này.”Trương Bỉnh Trung gian nan bò dậy, kẻ này thân cao tám thước, hùng vĩ khôi ngô, râu ria bờm xờm, mũi như sư tử, dung mạo hết sức cổ quái khác người, gặp một lần khó quên.


Hắn kệ cái quần ở bên, mang nguyên cái mông bầy nhầy máu thịt cùng thứ bất nhã lủng lẳng dưới háng, quỳ dưới đất nhặt từng đồng, từng đồng tiền một...Đợi hắn moi được đồng tiền cuối cùng trong đất ra, ngồi lẩm bẩm đếm một hổi mới tiếc rẻ nhìn mặt đất trống không, lẩm bẩm:” Còn thiếu 147 đồng!”Trần Hồng Phạm nghiêm mặt:” Đây là ân điển của bản quan cho ngươi.”Cái mặt râu ria tươi tốt của Trương Bỉnh Trung co giật mấy cái, tay nắm chặt tuyên bố:” Tóm lại, cái triều Đại Minh này nợ ta 147 đồng.”Uy vọng triều đình đã xuống thấp tới mức này rồi, đến ngay cả một tên quân tốt phạm tội còn dám lớn lối như thế, Trần Hồng Phạm cười lạnh:” Mặc quần của ngươi vào, xéo đi.”Trương Bỉnh Trung nhặt quần lên, cũng chẳng mặc, thuận tay vắt lên vai, cứ vậy tập tà tập tễnh, từ từ lết khỏi quân doanh, để lại sau lưng không ít huynh đệ cùng kề vài tác chiến luyến tiếc không thôi.Đi một mạch ra cửa, không quay đầu lại nữa.Từ khi quân doanh lập ở nơi này, xung quanh liền không còn bóng người.Phóng mắt nhìn tới, chỉ thấy một gò đồi, liền kề một gò đồi, những gò đồi này đều không cao, giống những cái bánh bao cực lớn nằm vắt ngang mặt đất, bất kể nhìn trái hay phải cũng chỉ thấy mặt đất khô nứt, cây cối chết khô, bồn bề chỉ có một màu vàng, màu của sự đói kém.Trương Bình Trung đi, đi mãi, vết thương trên mông đã không chảy máu nữa, sống lưng không bị thương, đó là may mắn lớn nhất của hắn, đoán chừng mấy tên kia cũng nể mặt huynh đệ nương tay phần nào rồi.Đi từ trưa tới khi mặt trời lặn, lại đi từ mặt trời lặn cho tới sáng, Trương Bỉnh Trung dừng chân lại ở một khe núi.Loáng thoáng nghe thấy mấy tiếng cừu kêu, mặt hắn xuất hiện nụ cười kỳ dị, đi nhanh hơn vào trong khe núi, bước chân có phần vội vã.Năm nay lượng mưa không tốt, trên mặt đất không có mấy cỏ, dầu có cũng xác xơ vàng khô vàng cháy chẳng có tí dinh dưỡng nào, trước mặt mười mấy con cừu gầy đang cố gắng gặm rễ cây.Một người chăn cừu ngồi trên cái cây không có vỏ trông đàn cừu của mình, đột nhiên phát hiện Trương Bình Trung liền la lớn một tiếng, nhảy xuống bỏ chạy.


Tên khốn kiếp này không phải thứ tốt lành, vốn là tên lưu manh vô lại, ỷ vào sức mạnh khác thường hoành hành khắp nơi, từ sau khi vào quân ngũ tay dính đầy máu tanh càng thêm không biết sợ ai, làng xóm xung quanh thấy hắn là tránh như tránh tà.Trương Bỉnh Trung không đuổi theo, tóm lấy con cừu ném mạnh xuống đất, be be … con đáng thương cừu kêu thảm, chân người chăn cừu nghe thấy như bị đóng đinh trên mặt đất, không chạy nữa.Không biết lấy đâu ra dũng khí, người chăn cừu gào khản giọng:” Trương Bỉnh Trung, ngươi còn cho ta sống nữa không? Còn cho ta sống nữa không?”Trương Bỉnh Trung cười híp mắt:” Gia gia chỉ cần một con cừu...!Ngoài ra, ta cũng muốn dùng lão bà của ngươi.”Người chăn cừu giận lắm, xé toác áo lao đầu húc Trương Bình Trung, nhưng hắn quá gầy gò đâu phải đối thủ của người ta, chỉ thấy Trương Bình Trung đứng đó sừng sững như ngọn núi, để người chăn cừu đánh mệt rồi mới dùng một tay liền giữ chặt đầu người chăn cừu, hai tay người chăn cừu quờ quạng muốn đánh kẻ ác này, đáng tiếc Trương Bỉnh Trung tay dài chân dài, sự kháng cự của hắn chẳng khác nào trẻ con.Trương Bỉnh Trung lật cổ tay, người chăn cừu không cưỡng được xoay một vòng, sau đó bị cái chân lông lá đá lộn nhào.Ngực người chăn cừu bị dẫm lên ngực, hắn dùng hết sức cũng không kéo được cái chân đó ra, tuyệt vọng hét về phía nhà tranh không xa: “ Xuân Nha, mau chạy đi...”.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận