Danh sách Chapter

Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Tiền Thiểu Thiểu bị mắng cho một tràng, bực tực ngoáy lỗ tai:” Nói lắm thế làm gì, làm như đạo lý mỗi mình người mới hiểu ấy, tóm lại chẳng qua là không được lừa, không được hại họ thôi.”Trương Quốc Trụ nghiêm nghị gật đầu:” Trước tiên lấy chân thành đối đãi với họ, chân thành là sao, phải biết tâm tư nguyện vọng của họ, chứ không phải lấy mục tiêu của ngươi làm tiêu chuẩn rồi mới quyết định phương thức ứng xử với họ, trước tiên phải tạo nền tảng có tốt rồi mới nghĩ tới cơ nghiệp thiên thu, cái nền tảng này chính là nông dân.”“ Nói với đám Cao Kiệt, bọn họ phụ trách tác chiến, bọn ta trải nhân thủ ra, ta không tin phía trước có ba nghìn đại quân tác chiến, phía sau có năm vạn lưu dân đợi nhặt mót, không tin bọn chúng chạy được, một nghìn một trăm tên Kiến nô đó sẽ biến mất không dấu vết trên thảo nguyên mênh mông này.”Tiền Thiểu Thiểu chép miệng:” Bỗng nhiên ta phát hiện trong số người từ thư viện đi ra, chỉ có mình ta là tên vương bát đản.”Trương Quốc Trụ khịt mũi: “ Ngươi không biết ngoại hiệu của ngươi là vương bát đản à, mỗi lần bọn ta nói chuyện với ngươi, trước tiên nhẩm trong lòng câu vương bát đản rồi mới chính thức nói chuyện.”“ Cái gì, cả lúc uống rượu tán gẫu cũng thế à?”“ Không có ngoại lệ.”Tiền Thiểu Thiểu sờ khuôn mặt tuấn tú của mình, thở dài: “ Trước kia ta cứ thấy mình làm hỏng nhân duyên của mọi người mà áy náy, tốt rồi, giờ không cần nữa.”Trương Quốc Trụ nhìn mặt Tiền Thiểu Thiểu thở dài theo:” Đa Đa sư tỷ quốc sắc thiên hương cũng đành đi, tỷ ấy là nữ nhân, mỹ lệ tới mấy mọi người chỉ có hâm mộ.


Còn ngươi đường đường nam tử mà lại có bộ dạng như thế, nữ tử thư viện vì ngươi mà chết mà nhảy lầu, bọn ta mà còn thân thiết với ngươi, chẳng phải đưa ngươi lên trời à? Chửi vương bát đản là may cho ngươi rồi.”Tiền Thiểu Thiểu gật gù cảm thông rất khó ưa: “ Ta biết mà, ta biết mà.”So với bộ dạng cái gì cũng biết của Tiền Thiểu Thiểu thì Bảo Thừa Tiên đang buồn bực vì không biết gì cả, tiểu lại Tôn Quốc Tín được đề bạt lên từ lưu dân người Minh mang 500 lượng hoàng kim rời thành Quy Hóa đã được năm ngày.Pháp giá của đại lạt ma Mặc Nhĩ Căn sắp tới thành Quy Hóa rồi, cái tường thành đỏ rừng rực cư như ngọn Hỏa Diệm Sơn đè lên người ông ta, làm ông ta hít thở không thông.Lão hữu Ninh Hoàn Ngã gửi mật thư cho ông ta nhiều lần nhắc tới Phạm Văn Trình, còn nói tên đó mang hơn một nghìn tinh nhuệ rời Thịnh Kinh, mục tiêu chính là thành Quy Hóa.Bảo Thừa Tiên rất lo lần này Phạm Văn Trình tới thành Quy Hóa là để thay thế ông ta.Trước kia lo đại lạt ma Mặc Nhĩ Căn, giờ Bảo Thừa Tiên càng lo Phạm Văn Trình, thậm trí ông ta còn cho rằng đại lạt ma kỳ thực là chiêu bài là quân cờ của Phạm Văn Trình.Nhất định là Phạm Văn Trình muốn dùng Mặc Nhĩ Căn đi tiên phong, thăm dù hư thực của thành Quy Hóa, đợi khi ông ta tới chỉ dùng chút thủ đoạn là có thể làm nghiêng trời lật đất.Một khi Phạm Văn Trình đảm nhiệm thành chủ thành Quy Hóa, kết cục của Bảo Thừa Tiên thảm thế nào không cần nói cũng biết.Bảo Thừa Tiên càng nghĩ lòng càng loạn, nhìn lưu dân thu hoạch lương thực dưới thành như đàn kiến, trong lòng không khỏi sinh ra ý nghĩ kỳ quái ...!giả như ...!giả như ...Ý nghĩ này quá mức kinh người, khiến cho dù bốn xung quanh không có một ai, Bảo Thừa Tiên cũng không dám nói ra khỏi miệng.Bước trên công trường bừa bộn của thành Quy Hóa, Bảo Thừa Tiên toàn thân lạnh giá, cho dù mặt trời lớn trên đầu tỏa ánh nắng nóng rực cũng chẳng làm ông ta thấy ấm hơn chút nào.Đi xuyên qua đống gạch đỏ, khuôn mặt non nớt mang theo nụ cười của Tôn Quốc Tín xuất hiện trước mặt ông ta, Bảo Thừa Tiên đi nhanh tới tóm lấy tay hắn: “ Sao rồi?”Tôn Quốc Tin thi lễ: “ May mắn không làm nhục sứ mệnh, đại lạt ma Mặc Nhĩ Căn đồng ý liên hợp với ba phái A Ni Ca, Sa Ba La, Tang Cách cùng thi pháp ở thành Quy Hóa, trấn áp quốc vận Đại Minh, thể hiện cho bốn phương biết sự cường đại của Đại Thanh ta.”Bảo Thừa Tiên vội hỏi: “ Làm thế có được không?”“ Đây là thủ pháp biến việc xấu thành việc tốt của đại lạt ma, đại lạt ma cũng đồng ý dâng thư lên bệ hạ, đảm bảo cho tướng quân.”“ Thế thì tốt, thế thì tốt.”“ Đại lạt ma còn nói, nếu tướng quân đồng ý cho phái Tát Già vào thành Quy Hóa, bọn họ sẵn sàng vì tòa thành này khai quang.” Tôn Quốc Tín ngập ngừng: “ Chỉ là ...”Bảo Thừa Tiên chưa kịp thở phào đã lo lắng: “ Còn chuyện gì nữa?”“ Đại lạt ma nói gần đây thời vận tướng quân không tốt, phải cẩn thận đừng để ngựa bị hụt bước.”“ Hừ, một tên Phạm Văn Trình với ba tá lĩnh chưa đủ để ngựa bản tướng quân hụt bước.”“ Tướng quân uy vũ.” Tôn Quốc Tín lập tức chắp tay hô, ghi nhớ tái tên Phạm Văn Trình này vào lòng, hắn vô tình nghe được một tin tức trọng yếu rồi, đám Tiền Thiểu Thiểu còn đang quắn đít lên vì không biết người âm thầm đối phó với họ là ai, lần này mình lập công lớn: “ Không biết vị Phạm tiên sinh này có thích tiền không, nếu có thì tiểu nhân đi một chuyến nữa tìm Phạm tiên sinh, thể nào cũng phải để vị trí của tướng quân vững như núi Thái Sơn.”Bảo Thừa Tiên không để ý tới tia sáng khác thường vừa ánh lên trong mắt Tôn Quốc Tín, lắc đầu: “ Điểm này chính là điều làm ta vô cùng nghi hoặc, tên Phạm Văn Trình này hoàn toàn không giống mấy người chúng ta, chúng ta quy thuận Đại Thanh vì giữ mạng, vì tiền tài, chỉ có ông ta là một lòng một dạ bán mạng cho Mãn Thanh.”“ Nghe nói người này là con cháu 17 đời của Phạm Trọng Yêm thời Tống, ông ta ở Kiến Châu liêm khiết như tổ tiên mình, làm người ta nhìn không thấu, cho nên ngươi đừng phí công với ông ta nữa, có tiền thì giữ lại mình tiêu còn hơn.”“ Tướng quân, nếu kẻ tới là địch, chúng ta không lôi kéo được thì ...” Tôn Quốc Tín hạ thấp giọng, làm động tác chặt đầu, ý đổ xua chó cắn chó:Bảo Thừa Tiên phủ định ngay ý kiến này: “ Bỏ đi, người trong triều đình Thịnh Kinh không phải bọn ngốc, bệ hạ, Thạc Duệ thân vương đều là nhân tài hàng đầu, nếu như chúng ta dùng thủ đoạn sẽ bị họ nhìn ra ngay, tới khi đó mới thực sự là chết không có đất chôn.”“ Nếu như ông ta dẫn đại quân tới thành Quy Hóa mà không báo cho ta biết, chứng tỏ rằng người ta đã có sự đề phòng với ta, chúng ta ra tay cũng vô ích.


Thế này cũng tốt, ông ta không nói, ta vờ như không biết, mỗi ngày nên làm gì thì làm nấy.”“ Nông phu đã sắp thu hoạch xong hoa màu rồi, sớm ngày khởi công xây thành mới là chuyện nên làm, Lô Tượng Thăng vô số lần kiến nghị với triều đình Đại Minh xuất trinh hủy diệt thành Quy Hóa của chúng ta, đều bị người của chúng ta ngăn cản, sớm ngày xây dựng xong thành, mọi người đều bình yên.”Tôn Quốc Tín hơi tiếc, song không dám nhắc tới chuyện đối phó với Phạm Văn Trình nữa, sợ bị nghi ngờ, liên tục vâng dạ: “ Tướng quân trí tuệ, tiểu nhân đi tập trung các đầu lĩnh người Minh ở các trang tới để phân phối nhân thủ, hai ngày nữa thôi đại lạt ma tới thành Quy Hóa, đợi đại lạt ma làm pháp sự xong, chúng ta lập tới khởi công, nhất định phải xây xong tòa thành này trước khi sương giá xuống.”Thái độ tích cực của Tôn Quốc Tín làm Bảo Thừa Tiên vô cùng hài lòng, một người trẻ tuổi có bản lĩnh lại hiểu lòng người như thế căn bản không tìm thấy ở Kiến Châu.Ông ta quyết định, chỉ cần chuyện của đại lạt ma Mặc Nhĩ Căn toàn bộ thực thi, ông ta sẽ đề bạt chàng trai này làm cánh tay phải của mình.…..

…...


0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận