Danh sách Chapter

Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Lúa mạch được Vân Phúc đi lên thị tập mua về.Mua lúa mạch không cần dùng tiền, chỉ cần mang theo vài túi gạo kê là có thể đổi lấy lúa mạch.Thực tế thì ở thôn quê mọi người không có nhiều chỗ để tiêu tiền, lương thực mới chính là tiền tệ lưu thông mạnh nhất.


Trong nhà không có muối, lấy vài cân lúa mạch đi đổi, trong nhà muốn ăn thịt, kiếm chút lúa mạch đi đổi là được rồi.Thậm chí mấy năm qua, tới ngay cả của hồi môn cũng dùng lương thực.Sau khi mang lúa mạch về nhà, Phúc bá sai đám phó phụ sàng sẩy phơi khô, làm sạch rồi cho vào cối đem xay.Bột mì trắng mịn từ bên cối xay đá từ từ chảy ra, có điều trên bột mì còn rất nhiều vỏ đen, lúc này cần Vân Nương dẫn theo đám phó phụ sàng mì, trong bột mì được sàng ra lượt đầu vẫn còn vỏ đen, có điều bột mì rất chẳng, chỉ là hơi to.Vân Chiêu ngồi bên cối xay đá nhìn mà lấy làm lạ, bột mỳ không phải là càng xay càng trắng, mà càng xay lại càng đen, thế là y kiến nghị với mẹ: “ Con muốn ăn bột mì xay lượt đầu.”Phúc bá đang ngậm tẩu thuốc đẩy cối xay cười nói: “ Thiếu gia, đây là lúa mạch mới thu hoạch năm nay, sinh khí rất vượng, trộn ít vỏ vào ăn cho ngon.”Vân Chiêu mắt trợn tròn:” Chẳng lẽ không phải là bột mì càng trắng càng ngon sao?”Vân Nương phủ định kiến nghị của nhi tử:” Có nhà ai ăn bột mì xay lượt đầu.”“ Nhà ta ăn không được ạ?”“ Sẽ bị sét đánh đấy.”Thế nên tối hôm đó Vân Chiêu được ăn một bát lớn mì không bị sét đánh.Màu sắc của sợi mì không đẹp đẽ chút nào, nhưng ngửi mùi thì chắc là rất ngon, bên trên lại còn rưới một ít thịt băm mỡ màng, nấm ngâm cũng được mẹ thái thành sợi nhỏ, rau kim châm cắt đôi, đem xào với thịt băm, chuyên môn cho thêm ít dấm, thơm điếc mũi.Bát rất to, mì rất nhiều.Vân Chiêu nhìn bát của mẹ, thở dài:” Không cho con ăn thì cứ nói.”Vân Nương ăn một miếng cơm gạo kê, nói:” Làm cho con ăn đấy.”“ Hôm nay con vừa được học ‘ Hương chín tuổi, biết ủ chăn, hiếu cha mẹ, việc nên làm ‘, học mười hai chữ đó xong, mẹ lập tức làm cho con một bát mì lớn, có phải là thăm dò con không?”“ Con hiếu thảo với mẹ là điều phải làm, con không hiếu thảo, mẹ đánh gãy chân, thăm dò con làm cái gì, có phải là làm chuyện gì khiến mẹ không vui không?”Vân Chiêu lắc đầu:” Không ạ.”Vân Nương đặt cái đũa làm riêng cho Vân Chiêu lên bát:” Vậy mau ăn đi, ch ảy nước dãi rồi kìa.”Vân Chiêu thở dài, dùng đũa vớt một ít mì cho vào bát mẹ rồi mới chuẩn bị ăn.Vân Nương bình thản nói:” Con không cho mẹ ít nước, để mẹ ăn mì khô à?”Vân Chiêu gào lên, y rất muốn đổ luôn cả bát mì, nhưng y biết không ương với mẹ được, nếu không sẽ đói.Vân Nương đủng đỉnh ăn mì, uống canh còn rảnh rỗi dạy con:” Nếu đã biết hiếu thuận thì phải làm cho thật triệt để.

Nếu con không nói lời trước đó thì con ăn, mẹ không nói câu nào, nếu con nói ra rồi thì phải làm cho tốt.

Nhìn cái gì, mau ăn đi.”Vân Chiêu dỗi rồi:” Không ăn, con đợi mẹ ăn xong con mới ăn, tránh bị mẹ bới móc.”“ Cái thằng bé này, lần này là thật đấy, mau ăn đi, mì trương bây giờ.”“ Mẹ ăn xong con mới ăn.”Buổi tối Vân Chiêu lại ngồi vào bàn chép Tam Tự Kinh, đây đã là lần thứ ba mươi rồi.Tiên sinh nói chép Tam Tự Kinh không được phép lười biếng, chỉ cần chép đủ một trăm lần cũng sẽ học được hơn một nghìn chữ đó.Nếu như tính cả Bách gia tính, Thiên tự văn vào, vậy có thể viết văn, làm thơ, còn khi nào học thuộc lòng ba bộ Tam, Bách, Thiên này, đồng thời viết ra được thì cơ bản đứa bé đó hoàn thành giáo dục vỡ lòng, sau này học thêm Thuyết văn giải tự là thuộc về quá trình mở rộng học vấn.Từ tiên sinh thực sự biết tùy người mà dạy, trừ Văn Chiêu ra, những đứa bé khác của Vân thị tiếp tục nghiên cứu học vấn, vì học sâu hơn sẽ có người càng học càng hồ đồ, có người càng học càng xấu, còn có người học thành kẻ ngốc.Cho nên sau khi hoàn thành vỡ lòng, ông tiếp tục dạy bọn chúng kiến thức tạp học như ( Toán học) ( Thiên công khai vật), chứ không như tiên sinh khác chỉ chú trọng kinh học.Thậm chí ông còn kiến nghị Vân thị nên tái lập lại phong tục hiếu võ ngày xưa, chứ không nên đem tâm tư đặt nhiều vào học vấn.Mỗi khi nói những lời đó Từ tiên sinh mắt thường đỏ hoe, nước mũi cũng nhiều lên, còn lợi dụng lúc lau nước mũi để lau nước mắt.Khi Vân Chiêu chép Tam tự kinh tới lần thứ 97 thì chợt nghe thấy tiếng mưa tí tách ở ngoài, y vội đứng dậy đẩy mạnh cửa sổ ra, một cơn gió lạnh ẩm thấp ùa vào phòng, làm y rùng mình.“ Mẹ, mẹ ơi, mưa rồi.”Vân Nương cũng đã dậy, khoác cái khăn dày lên người đi tới cửa sổ, ôm nhi tử vào lòng, nhìn hạt mưa bụi li ti óng ánh dưới ánh đèn:” Đúng thế, mưa rồi, ông trời rốt cuộc cũng mở mắt, cho người Quan Trung một con đường sống.”Cả trang tử im lìm liên tục có ánh đèn sáng lên, tiếp đó là tiếng người huyên náo, rộn ràng hơn cả Tết.“ Mẹ, mưa rồi có phải là có thể trồng hoa màu không?”“ Chưa được đâu, nếu như trận mưa này kéo dài liền ba ngày mới có thể cải tạo được tình trạng khô hạn của đất, nếu thế mới trồng trọt được.”Nhắc tới việc này, Vân Chiêu nhớ ra:” Mẹ, mẹ kiếm việc gì cho mấy đứa ở học đường?”“ Đương nhiên là làm ruộng, bọn chúng lại chẳng thể vác đá đắp tường.”“ Thế nhà ta không định làm việc gì khác sao?”“ Làm việc gì? Trước kia nhà ta có mở xưởng rượu, nhưng khi xảy ra hạn hán liền ngừng rồi, lương thực ăn còn không đủ, lấy đâu ra ủ rượu.”“ Năm nay nhà mình trồng thật nhiều cao lương ở đất hoang nhé mẹ, con biết cách rủ rượu cao lương đỏ đấy.”“ Làm sao con biết? Lợn tinh nói cho con à?” Vân Nương nửa đùa nửa thật trêu:“ Mẹ cứ coi là vậy đi...!Công Dã Tràng, Công Dã Tràng, Nam Sơn có con dê, ngươi ăn thịt, ta ăn ruột...”“ Vân Trệ, Vân Trệ, Ngọc Sơn có bí phương, ngươi uống rượu, ta ăn bã...”Mưa xuống rồi, tâm tình Vân Nương rất tốt, cho nên cũng không truy cứu sâu xa, trước kia đứa nhi tử này cả ngày ngồi ngây ra chẳng nói chẳng rằng, ai hỏi không thưa, nói không phản ứng.Nay đứa nhi tử mập mạp ngồi trong lòng nàng, khuôn mặt tròn xoe hồng hào, thịt mềm mềm, non non tựa như đóa hoa hạnh trong mưa xuân, lại thơm tho, miệng hát bài trẻ con, hạnh phúc ấy làm nàng ngây ngất, nỗi sợ hãi khi trượng phu mất, nhi tử ngốc cũng đã rời xa nàng.“ Đợi gieo hạt xong, mẹ dẫn con đi Trường An thăm ngoại công.

“ Vân Nương chắc là lại phát tác bệnh khoe con rồi:Vân Chiêu bĩu môi: “ Ngoại công không thích mẹ, con liền không thích ông ấy.”“ Không phải ngoại công không thích mẹ, mà là không thích mẹ gả cho cha con.”“ Cha rất tốt, con nghe Phúc bá, Tần bà bà, nghe người trong nhà đều kể rất nhiều chuyện tốt về cha.”“ Ngoại công con hận nhất là cha con mất sớm, càng hận mẹ không chịu tái giá, cứ giữ cái trang tử nát này.


“ Vân Nương giải thích:“ Có phải ông ấy cũng ghét con không?”“ Không đâu, ngoại công rất thích những đứa trẻ thông tuệ.”“ Nói cách khác, nếu như con là đứa ngốc, ông ấy sẽ ghét con chứ gì? Đợi khi con gặp ông ấy, con sẽ đóng giả làm đứa ngốc, chuyện này con giỏi lắm.” Vân Chiêu rất phản cảm với vị ngoại công chưa từng gặp này, máu mủ không có giá trị gì với ông ta sao?“ Ngậm mồm, không cho con lại biến thành kẻ ngốc, con mẹ cả đời này không làm kẻ ngốc nữa, không cho con nói.” Vân Nương lắc mạnh nhi tử, đó là nỗi sợ hãi lớn nhất của nàng, muốn đánh thức nhi tử lại đóng giả ngây giả ngốc:“ Được rồi, được rồi, con sẽ biểu hiện thật thông minh, để toàn bộ bọn họ đều thích con.”“ Ừ, con phải thông minh, không được giả ngốc, con làm đứa ngốc quá lâu rồi, cha con nếu còn sống, nhìn thấy con thông minh như thế, nhất định lăn mấy chục vòng trên mặt đất.”.


0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận