Danh sách Chapter

Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Phạm Tam toàn thân thương tích bò về Trương Gia Khẩu, bên hông hắn buộc một sợi dây thừng, đầu kia sợi dây thừng buộc vào cái xe trượt làm tạm bợ bằng cành cây, trên xe trượt là xác Phạm Văn Phương.Ngoài quan khẩu khung cảnh xác xơ, nhà đổ tường cầu gãy giống như khu vực hoang phế nhiều năm vậy, mặc dù là điểm thông thương trọng yếu giữa thảo nguyên và phương nam, không có nghĩa là quan hệ hai bên hòa hợp, số thương cổ thiếu một bước vượt qua khẩu bỏ mạng lại hoang mạc không hề hiếm.Tuy nguy hiểm là thế, nơi này chưa bao giờ hết tấp nập, thế nên Phạm Tam nhanh chóng được người ta phát hiện ra.Khi người của Phạm thị hay tin tức tốc tới nơi thì Phạm Tam đã ngất xỉu rồi, cả thi thể Phạm Văn Phương lẫn vết thương của Phạm Tam đều bu đầy ruồi.Phạm Tiêu Sơn nhìn thấy cảnh ấy suýt ngất xỉu.Phạm Văn Phương là đứa con được ông ta gửi gắm kỳ vọng lớn, lần này để nhi tử đưa vật tư tới Kiến Châu chính là hi vọng trải đường trước cho nhi tử, tiến vào triều đình Mãn Thanh, làm tử nhỏ làm lên, đợi ngày Mãn Thanh thành công, con ông ta cũng nước lên theo thuyền, thành cột trụ của Phạm thị ở Mãn Thanh.Giờ hết rồi, nhi tử gặp phải tặc khấu, xem ra hàng hóa áp tải cùng thương đội cũng mất hết.Mà Phạm Tam tàn tạ xuất hiện càng khiến Phạm Tiêu Sơn hồn lìa khỏi xác, phải biết rằng nếu đi cùng Phạm Tam là hơn một nghìn dũng sĩ Kiến Châu.Nhi tử xảy ra chuyện thì ông ta còn hiểu được, nếu cả quân đội Kiến Châu mà cũng xảy ra chuyện thì ông ta không cách nào lý giải được.Một thùng nước lạnh hất vào người Phạm Tam hôn mê, Phạm Tam lờ đờ tỉnh lại, nhìn thấy Phạm Tiêu Sơn, môi mấp máy:” Lão gia, bọn tiểu nhân trúng mai phục ...”“ Ai mai phục, ở đâu? Đại quân Kiến Châu làm sao rồi? Sao người về được.” Phạm Tiêu Sơn cấp thiết hỏi một tràng, nhưng chẳng hỏi ra được gì, Phạm Tam lại lần nữa ngất xỉu, rối rít giục:” Hất nước, hất nước, mau giúp hắn tỉnh lại.”Liên tục hai thùng nước lạnh hất vào, Phạm Tam vẫn không có động tĩnh gì, đại phu bắt mạch cho hắn, thương xót nói:” Bị sốt cao, thêm vào sức cùng lực kiệt, nếu ba ngày sau không thể tỉnh lại thì mãi mãi không thể tỉnh lại được nữa.”Phạm Tiêu Sơn biết bất kể thế nào cũng không thể để Phạm Tam chết, nếu không sẽ là đại họa với Phạm thị, mất bình tĩnh rống lớn với đại phu:” Cứu sống hắn, nếu không ngươi đền mạng.”Đại phu già toàn thân run lên, sai người khiêng Phạm Tam vội vàng vào đại viện Phạm gia.Đại quân Kiến Châu sống chết chưa rõ, Phạm Tiêu Sơn chẳng có thời gian để ý tới thi thể nhi tử đã bốc mùi, đám nữ quyến gào khóc càng làm ông ta bực tức dậm chân quát tháo:” Khóc cái gì mà khóc, các ngươi chỉ biết khóc.”Đi vào nội trạch, sắc mặt Phạm Văn Trình âm trầm như nước.“ Phó dịch đó tỉnh chưa?”Phạm Tiêu Sơn lắc đầu:” Chỉ còn một hơi thở thôi, nếu mà hắn không qua được, hơn nghìn đại quân mất tích sẽ không ai biết.”“ Không thể như thế được, đây không phải là hơn một nghìn người bình thường, mà là hơn nghìn dũng sĩ, không thể cứ thế lặng lẽ biến mất, cứ dùng thuốc mạnh với tên phó dịch đó, ta muốn hắn tỉnh lại ngay.”“ Không ích gì, dùng hai thùng nước lạnh dội lên người mà hắn không có phản ứng, tiểu nhân biết chút ít y lý, người như thế cơ bản là chết rồi, qua được hay không phải xem vận khí.”Phạm Văn Trình mất đinh dáng vẻ đại nho điềm tĩnh thường hày, hai tay chống bàn:” Hắn nhất định phải sống lại, nhất định phải sống lại, nếu không hơn nghìn dũng sĩ Kiến Châu chết không rõ ràng, ta ngươi đều không gánh được trách nhiệm.


Ít nhất phải làm rõ được đầu đuôi toàn bộ quá trình để báo với Thạc Duệ thân vương, nếu không hai ta sẽ chết không có đất chôn.”Phạm Tiêu Sơn lúc này không giận dữ nữa, bình tĩnh lại nói:” Tiểu nhân không hiểu, hơn nghìn dũng sĩ Kiến Châu không phải là đám đao khách vô dụng trong nhà tiểu nhân.


Bọn họ bị mã tặc cướp thì còn có thể, nhưng mà bị giết tới không còn một ai thì thật vô lý, cứ đợi thêm, nói không chừng có người quay về, thế nào cũng có người về chứ ...”Phạm Văn Trinh suy sụp ngồi xuống, tay cầm cốc trà cũng không vững, làm nước sánh cả ra ngoài, đặt mạnh xuống không uống nữa.Có đánh chết Phạm Tiêu Sơn cũng không tin quân đội Kiến Châu lại bị mã tặc giết sạch sành sanh, Phạm Văn Trình cũng không tin cho dù là loại cự khấu như Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, muốn giết sạch hơn nghìn dũng sĩ Kiến Châu võ trang đầy đủ là chuyện tuyệt đối không thể.Huống hồ đây là đội quân toàn kỵ binh, bọn họ không đánh được thì cũng chạy được, đây là thảo nguyên bao la, đâu phải là khe núi, hẻm sâu nào đó.Ngày đầu tiên không có chuyện gì xảy ra, Phạm Tam mặt như giấy trắng, hơi thở nhẹ như tơ, thương cổ Trương Gia Khẩu qua lại phồn vĩnh như cũ.Phạm Văn Trình như lừa già kéo cối xay đi vòng quanh, Phạm Tiêu Sơn đứng ở trên quan ải Trương Gia Khẩu mắt nhìn xuyên núi.Ngày thứ hai, chẳng có chuyện gì xảy ra, thương đội trong ngoài khẩu tới giao dịch tấp nập, thế nhưng ngoài hoang mạc bao la kia, không có bóng dáng kỵ binh Kiến Châu rách nát xuất hiện, càng không có đội quân hùng dũng xuất hiện.Phạm Tam mê man, không có bất kỳ chuyển biến tốt nào.Phạm Văn Trình uống ba đấu rượu không say, tóc mai Phạm Tiêu Sơn thêm sợi bạc, Trình phủ từ trên xuống dưới không ai dám thở mạnh.Ngày thứ ba, Phạm Văn Trình mang một thân toàn hơi rượu ngồi bên giường Phạm Tam, Phạm Tiêu Sơn án táng qua loa cho nhi tử xong cũng tới phòng Phạm Tam chầu chực.Toàn bộ Phạm thị đại viện nhuốm một màu chết chóc.Khi trăng như móc câu, Phạm Tam chớp chớp mắt.“ Cho hắn uống bát canh sâm.”Phạm Văn Trình bình tĩnh lại, không vội thúc giục Phạm Pham trả lời nữa, tới bây giờ đại quân chắc chắn không về được nữa, thúc giục Phạm Tam cũng vô ích.Bát canh sâm nấu với gà tơ vào bụng, Phạm Tam còn chưa mở miệng, nước mắt đã ròng ròng, hắn khóc vì vui sướng, khóc vì sợ hãi, vui vì còn sống, sợ vì đám người kia thật đáng sợ, e là cả đời không thoát được khống chế của chúng, những kẻ trước mắt càng đáng sợ, một lời nói sai sẽ khiến cha mẹ hắn mất mạng.Phạm Văn Trình xoay lưng với hắn, âm trầm hỏi:” Đại quân đâu.?”Phạm Tam khiếp đảm nhìn Phạm Tiêu Sơn, Phạm Tiêu Sơn cố gắng hòa hoãn nói:” Đem toàn bộ chuyện ngươi biết nói ra, càng kỹ càng càng tốt.”“ Bọn ...!Bọn tiểu nhân bị phục kích ...”“ Ai?”“ Quan quân phủ Đại Đồng, đen kìn kịt, đông lắm.”“ Không thể nào!” Giọng Phạm Văn Trình cao vút lên:Phạm Tam lắp bắp:” Đó là lời tướng quân Đa Lạp Nhĩ nói, hắn còn nói cuối cùng cũng gặp được người nước Minh thật sự rồi.”“ Quân Minh mang cờ của ai?”“ Tiểu tiểu nhân không biết, tướng quân Đa Lạp Nhĩ cao hứng lắm, dẫn đại quân xông tới.”Phạm Tiêu Sơn cau mày:” Sao lại cẩu thả như thế?”Phạm Pham mặt như đưa đám: “ Họ xông lên không còn sót một ai, chỉ để lại sáu người không biết đánh trận bọn tiểu nhân ở lại, bọn tiểu nhân sợ quá, không còn cách nào khác, đánh đi theo ...!Rồi có tiếng đại pháo, nhiều lắm, ngựa của tiểu nhân bị cầu sắt đánh chết, tiểu nhân ngã xuống đất ...!May, may mà ở sau không bị ai dẫm phải ...!Phía trước, phía trước hỏa thương nổ như đốt pháo trúc, tiểu nhân chui vào động hạn thát để tránh ...”Phạm Văn Trình nghe hắn miêu tả như thế, không muốn tin cũng không được:” Ngươi nhìn rõ đối phương chứ?”Phạm Tam lắc đầu.Phạm Tiêu Sơn hỏi rõ hơn:” Chúng dùng vũ khí gì?”Cái này Phạm Tam có vẻ nhớ rõ hơn:” Tiểu nhân thấy một hàng ván gỗ, bên trên đó đinh sắt lớn ...!Phía dưới còn có bánh xe ...!Đúng rồi, tướng quân Ô Đạt xông tới được trước ván gỗ, dùng chùy đập, trong khe hở có trường thương đâm chết, sau đó thu lại ...”...Hôm nay dừng ở đây..


0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận