Danh sách Chapter

Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Vân Dương rất thích rèn sắt, nghe nói thợ rèn tài nghệ giỏi nhất huyện Lam Điền sắp tới Vân gia trang tử làm thợ, tâm tình tốt vô cùng.Thợ rèn chưa chắc đã truyền nghề cho hắn, nhưng khi đi thế nào cũng phải để lại lò rèn, đó là điều Vân Dương mong đợi nhất:“ Làm thợ rèn không kiếm được tiền.

“ Vân Chiêu ngồi trên cái ghế đá dưới mái hiên, nói với Vân Dương đang bện dây thừng:“ Làm thợ rèn kiếm được rất nhiều tiền, ta hỏi rồi, rèn một cái dao làm bếp kiếm được 10 đồng, đó là chua tính tiền sắt đây, thêm tiền sắt vào phải kiếm được 100 đồng.


“ Vân Dương chẳng thèm ngẩng đầu, phản bác lời Vân Chiêu:“ Ngươi còn chưa tính công sức của bản thân, rồi lại tiền than củi.

Tính ra, một trăm đồng rèn một con dao làm bếp không đắt, ngươi thì không kiếm được bao nhiêu tiền.

“ Vân Chiêu lúc lắc ngón tay nần nẫn thịt:Vân Dương kéo muội tử lại, tiểu nha đầu này đang nhoài người ra ngoài, muốn dùng lưỡi đón nước mưa nhỏ từ mái hiên xuống: “ Sức lực không đáng tiền, ngủ một giấc là khôi phục, than củi không đáng tiền, Vân gia trang tử nhiều nhất là than củi, cũng chỉ tốn ít sức lực thôi.”“ Mẹ ta chuẩn bị để các ngươi tới nhà giúp làm ruộng, tiền công hẳn là không ít.

“ Vân Chiêu tung ra tin tức tốt:Vân Dương chỉnh lại thừng đã bện xong, vứt ở một bên, cho muội tử uống ít nước rồi mới nói: “ Biết rồi, Đại nương tử đã cho Tần bà bà tới chuyển lời, phương diện này Đại nương tử rất rộng rãi, làm việc một ngày cho ba cân lương thực tốt, nếu là kê thì được bốn cân, chỉ làm việc một tháng là kiếm được khẩu lương hai tháng, đây là vụ làm ăn tốt.


A Trệ, ngươi có biết giá lương thực ở bên ngoài thế nào không?”Vân Chiêu nghe hắn gọi mình là A Trệ, cổ họng phát ra tiếng rít khe khẽ, định nổi giận, nhưng nghĩ tới mặt mẹ là xìu ngay xuống, bực tức nói: “ Một gánh gạo hai lượng tư ngân lượng chứ gì?”“ Quả nhiên là đại thiếu gia của nhà địa chủ, chẳng biết chuyện tiền lương.

Nói cho ngươi biết, cái ngươi nói là giá năm Thiên Khải rồi, tháng 8 năm ngoái hoàng đế đã chết, đệ đệ ông ấy lên làm hoàng đế, năm nay đã là năm Sùng Trinh thứ hai.

“ Vân Dương chỉ cái đầu tròn xoe của Vân Chiêu, cố tình khoe khoang: “ Hai lượng bốn tiền mà muốn mua một gánh gạo, ngươi đúng là nằm mơ, ngươi ra thị tập mà coi đi, một gánh kê bây giờ cũng một lượng bảy tiền, hai lượng bốn còn chẳng mua nổi một gánh lúa mạch.


Ta đang đợi mùa hè thu hoạch tốt, có thể bán với giá cao, để làm cho mẹ và muội tử một bộ áo mới.”Vân Chiêu trề môi, làm ra vẻ không thèm để ý tới chút tiền lẻ đó: “ Nếu làm ruộng kiếm được tiền, vì sao còn muốn làm thợ rèn?”Vân Dương cẩn thận nhìn trái nhìn phải, hạ thấp giọng nói: “ Ta muốn rèn một thanh đao tốt.”Vân Chiêu ồ một tiếng, đôi khi y cứ hay quên mình không còn sống trong cái thời đại vật chất cực kỳ phong phú nữa, mà là ở thời Minh mạt, chiến loạn liên miên, thiên tai nhân họa, vật chất khan hiếm.Vân thị là đại phòng cho nên có thể hô phong hoán vũ ở Vân gia trang tử, mẹ y là phụ nhân mà có thể nắm giữ đại quyền trong trang, chính vì đại phòng có tư liệu sản xuất lớn nhất trong trang này.Hạt giống tốt nhất ở đại phòng Vân thị, nông cụ tốt nhất ở đại phòng Vân thị, cơ bản toàn bộ gia súc lớn cũng thuộc sở hữu của đại phòng Vân thị, thêm vào trong tay nông hộ cơ bản không có tiền, chỉ có đại phòng Vân thị mới có lượng lớn tiền.Dưới tình huống đó, nông hộ phổ thông muốn trở mình là không thể.Đối với nông hộ không có đất đai mà nói, nuôi một con trâu, hoặc là một con lừa với họ mà nói đã là gánh nặng không thể chịu được rồi.Giống như Vân Dương muốn có một thanh đao tử tế không hề dễ dàng, hắn phải tới suối mượn nam châm của thợ rèn hút cát sắt trong cát, thu thập đủ cát sắt đem luyện sắt, luyện sắt xong phải rèn hết lần này tới lần khác, đập cho ra hết than và tạp chất trong sắt, cuối cùng mới được cục thép tôi mềm oặt.Thép tôi quá mềm không thể dùng làm vũ khí, nên cần phải đem thép tôi và gang, dựa theo tỉ lệ trộn vào nhau đem tinh luyện, đó là cách luyện sắt quen thuộc thời cổ.Sau đó lại cần rèn đi rèn lại, trong quá tình này, khiến chân liệu ở trong thép cân bằng, rồi dựa theo nhu cầu khác nhau, chế tạo thành các loại thép có tỉ lệ thép tương ứng, cuối cùng là đem tôi, chế tác thành vũ khí hoặc nông cụ.Vân Dương là một trong số ít thiếu niên luyện qua ít võ trong Vân thị, hắn thèm một thanh đao tốt lâu lắm rồi.Mà nguyên liệu sắt lại đắt đỏ, với một thiếu niên mà nói là mơ ước xa vời, đừng nói gì tới thép tinh luyện, dựa theo tình huống nhà hắn, cho dù có thép tốt, lựa chọn đầu tiên của cha hắn là rèn hai cái lưỡi lê, chứ không phải là một thanh cương đao.Sau nông cụ sẽ ưu tiên tới đồ gia dụng như xoong nồi, thứ gần giống đao nhất là dao chẻ củi.Hơn nữa đâu phải thợ rèn nào cũng rèn được đao, phải lên tận huyện thành cơ, tính đi tính lại thì chi phí lại thành quá đắt đỏ, không đáng một chút nào.Vân Chiêu nghe hắn kể quá trình làm thanh đao ở đây rắc rối như thế thì ù tai, nhưng cũng cho thấy khát vọng có được thanh đao của tên này lớn cỡ nào, hỏi: “ Ngươi thu thập được đủ cát sắt rồi à?”“ Ừ.

“ Gương mặt thanh tú của Vân Dương hếch lên hết sức kiêu ngạo gật đầu, giơ một ngón tay lên: “ Gần 100 cân, ta đã thu thập mất gần hai năm đấy.”Vân Chiêu hít sâu một hơi, tên này thật là kiên nhẫn, mỗi lần dùng cục nam châm hút ít cát sắt dính trên đó rồi cạo ra cất đi, thế mà hắn kiếm được trăm cân: “ Nếu đã như thế, ngươi thu thập nhiều thêm một chút, đợi tên thợ rèn Lưu Tông Mẫn kia tới, để hắn rèn thêm một thanh, mẹ ta bảo Phúc bá dựng cho hắn một tiệm rèn ngoài đại viện, ai ở trong trang cũng có thể tới yêu cầu hắn rèn đồ mình muốn, tiền công có nhà ta trả.”Vân Dương ngạc nhiên: “ Nhà ngươi nhiều tiền như thế, cứ bỏ tiền ra là được.”Vân Chiêu bực bội nhìn hắn không thèm đáp, muốn ăn một bát mì mà còn kì kèo làm mình làm mẩy với mẹ mãi nữa là.Vân Dương nghĩ một lúc hiểu ra: “ Mẹ ngươi không cho.”Vân Chiêu lục lọi trong ngực một hồi, móc ra hai quả táo khô thuận tay đưa Vân tiểu muội: “ Thứ trong người ta chỉ có hai quả táo thôi.”Có táo đỏ để ăn, tiểu muội không quấy nữa, Vân Dương là đại ca trong nhà, rất thích tỏ ra mình là người lớn, lắc đầu nói: “ Vậy thì gọi theo Vân Thư, Vân Quyển, ngươi và đệ đệ ta cũng tới, chúng ta ra bãi cát thu thập cát sắt.”Vân Dương là người nói là làm, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, bế tiểu muội về nhà lấy công cụ.Vân Chiêu cũng uỳnh uỵch chạy tới nhà Vân Quyển.Gọi là nhà, không bằng gọi là một cái chuồng lợn, bé xíu, người lớn còn chẳng thể đứng thẳng lên được, Vân Chiêu vừa chui vào căn nhà tối đen của huynh đệ chúng là lao ra ngay thức thì, quá kinh khủng, nhà không có cửa sổ, mùi trong đó không khác gì chuồng lợn.Không biết ăn cái gì mà Vân Quyển, Vân Thư mang cái mồm đen kịt từ trong chuồng lợn ra, cười hì hì thiện chí đưa một cái thứ đen xì xì cho Vân Chiêu.Vân Chiêu hoài nghi nhìn cái thứ đó.Vân Quyển giải thích: “ Hoàng tinh đấy, hôm nay ta lên núi trọc chặt củi đảo được, ngon lắm.”Vân Chiêu lắc đầu, y không nhìn cái thứ "ngon lắm" ấy, mà nhìn căn nhà như cái chuồng lợn mà hai anh em chúng ở, mày nhíu lại.Vô sản là nhà cách mạng tốt nhất, điều này Vân Chiêu biết, nhưng câu danh ngôn sáu chữ, người vô sản không kiên định, y cũng biết.Muốn hai anh em này có lòng trung thành thực sự với Vân thị, nhất định phải để họ có tài sản, ví như nhà ở, một gian nhà thực sự, ấm áp, có thể che mưa che nắng..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận