Danh sách Chapter

Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Tả Lương Ngọc chỉ rượu thịt ề hề trên bàn mỉa mai: “ Chẳng lẽ những thứ này không phải do bách tính làm ra?”Hàn Lăng Sơn xé một cái đùi gà, bật cười: “ Nếu không phải do bách tính huyện Lam Điền vất vả làm ra, tại hạ hận không thể ngày ngày sơn hào hải vị thế này.”Tả Lương Ngọc lập tức nghe ngay ra ý vị trong đó, hỏi tới: “ Nói như thế các ngươi chỉ quan tâm tới lợi ích của huyện Lam Điền thôi chứ gì?”Hàn Lăng Sơn đặt đùi gà xuống, nghiêm túc nói: “ Huyện Lam Điền không cho khinh thường, không cho đồ mưu, không cho tổn hại, nếu có kẻ mang ý đồ bất chính với huyện Lam Điền, bọn tại hạ nguyện dốc hết lực toàn huyện ra bằm kẻ đó thành muôn mảnh.”Tả Lương Ngọc phẫn nộ vỗ bàn: “ Nếu đã thế mỗ và Vân Chiêu còn gì mà nói nữa?”Hàn Lăng Sơn lại cầm đùi gà lên ngoạm một miếng, hắn ăn gấp đôi người thường rồi mà chưa tỏ ra no: “ Chuyện ám sát tướng quân đều do đám gian đảng Vân Mãnh che giấu huyện tôn gây ra, khi huyện tôn biết chuyện này thì quân báo đã phát ra, đợi bọn tại hạ dùng khoái mã đuổi tới chỗ tướng quân thì chuyện thành định cục, tất nhiên không còn gì nói nữa.”“ May mà tướng quân lại phái người ám sát huyện tôn nhà ta, mặc dù thích khách bị chặt đầu, có điều thời cơ hòa giải giữa tướng quân và huyện Lam Điền đã xuất hiện.”Tả Lương Ngọc gầm gừ như con thú bị thương:” Mỗ gia mất ái nữ, mất ái tướng, còn mất một con mắt, chỉ bằng một câu nói nhẹ không của ngươi mà chuyện này phải cho qua sao?”Hàn Lăng Sơn rốt cuộc đã ăn no, dùng lụa trắng lau tay, thuận tiện nhét vào lòng:” Đây là thiện chí hiếm có của huyện tôn nhà ta, sao tướng quân lại bất mãn? Chẳng lẽ tướng quân chưa biết kết cục của Vương Văn Trinh và Dương Tự Xương hay sao? Văn Văn Trinh tóc trắng bạc phơ, một mình đợi trong lương đình biên sông, bó tay chờ chết, huyện tôn nhà ta mới tha thứ cho sự thiếu bình tĩnh của ông ta trước đó.”“ Dương Tự Xương cả nhà 68 người bị giết, máu ngập đại viện, tới nay tướng quân có nghe thấy nửa lời oán trách nào không? Huyện Lam Điền không có huyện tôn nhà ta sẽ lập tức có một huyện tôn khác, vì huyện Lam Điền không phải của một mình huyện tôn nhà ta, mà là thuộc về tất cả mọi người dân huyện Lam Điền.”“ Còn tướng quân thì sao, một khi tướng quân không còn, dám hỏi Tả thị liệu có thể tiếp tục vinh hoa phú quý giống như lúc tướng quân còn thống lĩnh không?”“ Nếu không thể, vậy xin tướng quân ở Đồng Quan ước thúc bộ hạ, tuân thủ luật pháp, huyện Lam Điền ta sẽ rút tất cả đạo phỉ khỏi thành, để bách tính quay về an cư lạc nghiệp cùng tướng quân chung sống hoa bình cho tới khi tướng quân thay quân.”“Lời tới đây đã hết, mong tướng quân cân nhắc.”Cơm no rượu say, lời cần nói cũng đã nói, Hàn Lăng Sơn đứng dậy chắp tay vái một cái rồi đi.

Bỏ lại Tả Lương Ngọc ngồi đó.Đêm đó Tả Lương Ngọc say khướt tới nửa đêm, rồi lại hoang đường với thị thiếp tới sáng, sau đó ngủ một lèo tới trưa.“ Hôm qua ta gặp một giấc mơ.” Tả Lương Ngọc ngáp dài từ trên giường trở mình ngồi dậy:Thị thiếp bê nước mắt tới cho ông ta ra mặt, nghe ông ta nói chuyện kỳ quái, tiếp lời hỏi:” Tướng quân mơ thấy gì thế?”Tả Lương Ngọc ngửa cổ lên để thị thiếp lau râu cho mình, nhìn trần nhà lẩm bẩm: “ Ta mơ mình đưa một tay vào miệng hổ.”“ Á, là ác mộng.


“ Thị thiếp hét lên:“ Con hổ ngậm tay ta trong miệng một lúc rồi nhổ ra ...!Ta biết là mơ, nhưng mà khi con hổ ngậm tay ta nhấp nháp, ta thậm chỉ cảm giác được cái lưỡi thô ráp của nó cọ lên mu bàn tay của ta, thậm chí ta cảm thấy được mùi máu từ trong miệng nó phun ra.


“ Tả Lương Ngọc mặt bần thân như vẫn còn đang mơ: “ Cho nên ngươi có thể nói là mơ, cũng có thể nói nó là thật.”Thị thiếp thương xót ôm đầu Tả Lương Ngọc vào lòng, dùng hai bầu v* thiếu phụ mơn mởn xoa dịu ông ta, thủ thỉ: “ Tướng quân là nhân gian anh hào, kiếp nạn nhỏ này rồi sẽ qua nhanh thôi.”“ Không đơn giản như vậy đâu, trước kia bọn ta quá coi thường Vân Chiêu, cho rằng y chẳng qua là viên quan nhỏ, chẳng qua là có chút tài cán cùng vận may mà thôi.

Lần đầu nghe nói hắn tự nhận mình là lợn rừng tinh, cứ nghĩ y thực sự để mặc người ta giết mổ ...!Sai một bước thành mối hận thiên thu, giờ chúng ta bị Vân thị vây khốn ở Đồng Quan, ai là lợn, ai là đồ tể, khó mà nói trước ...”“ Tướng quân đã trải qua bao nhiêu sóng gió rồi, thiếp tin tướng quân sẽ lần nữa gặp giữ hóa lành.”Tả Lương Ngọc rửa ráy xong xuôi, ngồi ở trên giường ngẫm lại cuộc trò chuyện với Hàn Lăng Sơn hôm qua, ông ta đích thực là người trải qua vô vàn sóng gió ít nhất bản lĩnh lâm nguy không loạn vẫn có, gọi thân binh ở cửa vào: “ Truyền lệnh của ta, tướng sĩ trong doanh không có lệnh không được phép rời khỏi doanh nửa bước.”Thân binh đi rồi, Tả Lương Ngọc vỗ bộ khai giáp treo trên giá, hôm nay ông ta không mặc khải giáp nữa, mặc vô ích mà thôi, đại loạn trăm năm mới có một lần sắp tới, ở lại Đồng Quan chưa chắc đã là chuyện xấu ....………..

……………Triệu Quốc Kiều nhìn Hàn Lăng Sơn mặc áo gấm, tay mân mê viên dạ minh châu lớn, cố nén khó chịu xuống nói:” Bách tính Đồng Quan đã ai về nhà nấy, ta cũng đã an bài dân tráng tổ chức thành đội hộ vệ tuần tra cả ngày, đồng thời mở thông đạo thương cổ Quan Trung tới Hà Nam, cho phép lưu dân Hà Nam thông qua Đồng Quan tiến vào Quan Trung, nhưng mà phồn hoa mà ngươi nói chưa thấy đâu cả.”Hàn Lăng Sơn cười:” Bách tính vốn đa nghi, nhút nhát, ngươi phải cho họ thời gian thăm dò, dần dần sẽ tốt thôi.”“ Được, chuyện bách tính đã xử lý xong rồi, giờ Tả Lương Ngọc đã hạ lệnh cấm túc với quân đội của ông ta, bọn chúng cả ngày ru rú trong quân doanh không ra, chúng ta phải làm sao đây? “ Triệu Quốc Kiều chất vấn: “ Bởi vì nếu quân lệnh của ông ta mà có tác dung thì bộ hạ của ông ta đã chẳng bị bách tính Hà Nam gọi là thổ phỉ rồi.”“ Chuyện cấp bách của ngươi bây giờ là phải đưa Đồng Quan quay trở lại như một thành thị bình thường, giúp bách tính quên đi chiến loạn trước đó, phải bình thường rồi mới có được hưng thịnh.

Ngươi coi như làm chuyện giết gà dọa khỉ, ta nghĩ đám quân tốt dù lén ra khỏi quân doanh cũng không dám làm gì quá đáng nữa đâu.”“ Chuyện gì cũng do ta làm, vậy ngươi làm cái gì?”Hàn Lăng Sơn tung viên dạ minh châu vô giá lên thật cao rồi bắt lấy: “ Kiếm ít lộ phí, ta muốn tới kinh sư xem thế nào, nếu có thể ta còn muốn tới Liêu Đông, muốn đi xem người Kiến Châu sống ra sao, ngươi mới là lý trưởng Đồng Quan, còn ta chỉ là một vị khách, là người qua đường mà thôi.”Nói xong uống cạn trà trên bàn, xách hành lý lên vai, chuẩn bị đi luôn, hắn là thế, nghĩ gì là làm ngay, không chậm trễ.“ Này, ngươi ăn mặc bắt mắt quá đấy.


“ Triệu Quốc Kiều nhắc nhở:“ Lần này ta muốn dùng thân phận người có tiền tới Hà Nam, dù sao trên đời này đa phần là loại dùng mắt chó nhìn người.”“ Ta đang nói tới Hà Nam đạo phỉ hoành hành, bọn chúng thích nhất người có tiền, ta không muốn sau này đi Hà Nam vô tình ăn phải bánh bao làm bằng thịt ngươi.”“ Ha ha ha, không có chuyện đó đâu, ta thông mình hơn ngươi nhiều lắm.”Một dãy xe ngựa đỗ ở bên quán trà, Hàn Lăng Sơn nhảy lên chiếc xe ở giữa, vẫy vẫy tay cáo từ đám Triệu Quốc Kiều.“ Cầm lấy.” Triệu Quốc Kiều dùng mũi bàn chân móc trường đao liền vỏ ở chân tường, thuận tay ném cho Hàn Lăng Sơn: “ Tử chiến chứ đừng sống nhục, đừng làm ô danh huyện Lam Điền.”Hàn Lăng Sơn bắt gọn thanh đao: “ Thiên hạ bao la rộng lớn, Hàn Lăng Sơn ta mặc sức tiêu dao, đợi khi bước chân ta dẫm lên từng tấc đất Đại Minh, ta sẽ quay về giảng giải cho các sư đệ, sư muội phía sau chúng ta chuyện thiên hạ ...!Đi đây!”Bánh xe gỗ chuyển động, Hàn Lăng Sơn một thân áo gấm quý phái ngồi chính giữa xe, mắt nhìn phía trước đầy khát vọng tò mò về chuyến hành trình mới của mình.......!..........


0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận