Danh sách Chapter

Chapter 345 Chapter 344 Chapter 343 Chapter 342 Chapter 341 Chapter 340 Chapter 339 Chapter 338 Chapter 337 Chapter 336 Chapter 335 Chapter 334 Chapter 333 Chapter 332 Chapter 331 Chapter 330 Chapter 329 Chapter 328 Chapter 327 Chapter 326 Chapter 325 Chapter 324 Chapter 323 Chapter 322 Chapter 321 Chapter 320 Chapter 319 Chapter 318 Chapter 317 Chapter 316 Chapter 315 Chapter 314 Chapter 313 Chapter 312 Chapter 311 Chapter 310 Chapter 309 Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


(Bị nhảy chương các bạn thông cảm)“ Không thể nào.

“ Vân Dương nhảy dựng lên, cuống cuồng chạy tới tấm bia mộ to nhất, mắt mở hết cỡ, đọc từng chữ một: “ Vân...!Thị nam...!Toan khắc do...!Thế là ý gì?”“ Ý là nơi này chôn một người tên Vân Thuận, là tổ tiên nhà chúng ta.


“ Vân Chiêu thở hắt ra, chẳng trách hắn đọc chữ không ra hồn:“ Thực sự là mộ tổ à? “ Vân Dương bần thần mất một lúc, chợt nhớ tới cái gì, cuống quít chạy ra ngoài, nhanh chóng mặc quần áo ướt sũng lên người, sau đó chạy trở lại trước đống bia đá liên tục bái lạy:Những đứa còn lại cũng sững sờ, rối rít quỳ xuống đất dập đầu thỉnh tội với tổ tiên.Vân Chiêu chăm chú xem từng cái bia mộ, tới khi nhớ hết tên khắc trên đó, lúc này mới cùng đám huynh đệ còn chưa dám đứng lên khấu đầu tạ tội với tổ tiên.Có lẽ là tổ tiên rộng lượng, không thèm chấp đám trẻ con, sơn động âm u không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ có gió liên tục thổi như thúc giục bọn chúng mau chóng rời đi.Rời khỏi sơn động, Vân Dương đợi đám trẻ con ra hết, sau đó cực kỳ cẩn thận đem từng mảnh đá nam châm nhỏ dính trên vách đá vào chỗ khuyết, lấp kín chỗ lọt gió cuối cùng lại, dùng sức nạy đao, chùy thủ, cuốc xẻng mọi người ra, sau đó thuận theo dây mây trượt xuống, hắn còn cẩn thận dùng đao chặt hết dây mây trừ hậu họa.Vân Chiêu vẫn đăm đăm nhìn vách núi bóng loáng, thất vọng vô cùng.Đám trẻ con thu hoạch được một đống hoàng tinh cũng không vui lên nổi, hôm nay mạo phạm mộ tổ đã thành tâm ma trong lòng chúng.Mặc dù khi đứng trước cửa hang, cả đám đã thề độc không nói chuyện hôm nay ra ngoài, song rốt cuộc tâm tính trẻ con không nhịn được.“ Hôm nay ta thiếu chút nữa đào mộ tổ, cha sẽ đánh chết ta, hu hu...!“ Chẳng biết là đứa nào bật khóc nói đầu tiên, thế là cả đám trẻ con khóc theo:“ Không được nói, im ngay, đã hứa rồi, ai dám nói bí mật ra sẽ không ai chơi với tên đó nữa.

“ Vân Dương hung dữ dọa dẫm, quả nhiên tiếng khóc nhỏ đi nhiều:Vân Chiêu thấy thế này không ổn, bọn trẻ con khác thường quá, về nhà người lớn nhận ra, e chẳng cần mấy câu đã lộ tẩy: “ Không sao đâu, hôm nay chúng ta đi thăm tổ tiên, tổ tiên chỉ phù hộ chúng ta, không trách tội đâu.”Lập tức có đứa bé như người chết đuối vớ được cọc hỏi vội: “ Thật à?”“ Chứ sao, nếu hôm nay không phải chúng ta vào mộ tổ thì bị đá rơi chết rồi, rõ ràng tổ tiên muốn chúng ta đi vào, thấy có nhiều con cháu tới thăm như thế, tổ tiên vui lắm.”Lời của Vân Chiêu có tính an ủi rất cao, còn kể vài câu chuyện tổ tiên hiển linh phù hộ con cháu tìm ra mộ bỏ hoang lâu năm, thế là bọn trẻ dần bình tĩnh lại, coi đây là may mắn.

Đương nhiên, đều học vỡ lòng rồi, có chút kiến thức rồi, loại chuyện này không kể với ai.Xuống núi, về thôn trang, dọc đường chẳng có chuyện gì xảy ra làm đám trẻ con vững tâm hơn, vài người lớn thấy con mình thu hoạch phong phú còn khen ngợi một phen, Vân Chiêu về nhà, mẹ vẫn thuê hoa, hai nha đầu ngốc Vân Xuân Vân Hoa vẫn ngủ gật, đôi lúc thấy chúng mới là heo, ăn khỏe, ngủ khỏe lại còn ngốc...Vân Chiêu lặng lẽ tới từ đường.Sau bàn cúng ở từ đường có một cái rương rất lớn, bên trong cất tộc phổ của Vân thị.Vừa mở rương ra, Vân Chiêu đã đau đầu, vạn vạn lần không ngờ có hơn trăm cuốn.Đời sau Vân Chiêu thấy nhiều tộc phổ rồi, nhà nào nhà nấy làm thành bản điện tử, phát tán khắp thế giới khoe dòng tộc lâu đời nhà mình, nhìn đống tộc phổ viết tay, Vân Chiêu cực kỳ hoài niệm công cụ thời hiện đại.Bia mộ trong sơn động rất chắc chắn, chữ nghĩa rõ ràng, chắc chưa quá xa xôi, Vân Chiêu quyết định tra từ năm Hồng Vũ thời Minh xem sao, dựa theo ngày tháng ghi trên bia thì khoảng thời gian này.Khi trời tối, Vân Chiêu nghi hoặc đặt tộc phổ xuống, từ năm Hồng Vũ tới nay, tên người ghi trong sơn động không có trong tộc phổ, dù là cùng tên nhưng mà năm tháng không khớp.Vân Chiêu khấu đầu với bài vị với gia gia, phụ thân, rồi thắp hương, thấy hai vị tổ tiên không giúp mình giải câu đó, thở dài rời từ đường.Vân thị nhất định là có cực kỳ nhiều bí mật để đào xới, mới có vài ngày thôi mà đã gặp bao nhiêu chuyện kỳ quái khó dùng lý lẽ thường mà giải thích rồi.Mười mấy tên người mà Vân Chiêu ghi nhớ được ở trong sơn động, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ ghi chép nào liên quan tới họ trong tộc phổ.Mộ tổ của Vân thị ở dưới chân ngọn núi trọc nơi mà con cháu Vân thị đời đời tàn phá, ai nấy đều biết rất rõ.Phụ thân, gia gia rồi vô số tiên tổ của Vân thị đều yên nghỉ nơi đó, mộ có người chăm sóc hàng ngày, tên tuổi ghi rõ trong tộc phổ.Ngôi mộ cổ nhất là ở thời Mông Nguyên, vì xa hơn nữa thì bị phá hủy khi Thành Cát Tư Hãn xua quân vào Quan Trung cướp phá rồi.Bia mộ trong sơn động có ngày có tháng, đều là tổ tiên Vân thị đã chết ở thời Minh, mà tộc phổ thời Minh thì ghi chép rõ ràng, Vân Chiêu cũng xem nát ra rồi, không thấy họ.Chỗ có mâu thuẫn nhất định có điều khác thường.Mẹ thân là gia chủ, chắc chắn là phải biết rồi, mà Phúc bá giống như vị thần bảo hộ của Vân thị, hẳn là càng rõ hơn.


Vân Chiêu là chủ nhân tương lai của Vân thị đáng lẽ phải biết, nhưng chẳng ai chịu nói cho y.Phúc bá có thể thảo luận vấn đề đi hay ở của Lưu Tông Mẫn ngay trước mặt y đã là tôn trọng vị đại thiếu gia y rồi.Thời gian trôi đi, kỳ nghỉ đã hết, trời lại đổ thêm trận mưa xuân ngắn, ai nấy vui mừng tràn trề hi vọng vào vụ mùa bội thu, đám trẻ con cũng quay lại học đường, tiếng trẻ con ê a học chữ vang lên trong đại viện Vân thị, khiến đại viện nhận thêm ánh mắt sùng bái.“ Tìm được mộ chưa?” Hôm đó giảng bài xong, Từ tiên sinh đứng bên cạnh Vân Chiêu lơ đễnh hỏi:“ Mộ gì ạ? Tìm mộ làm gì?” Cái trò trẻ con này không làm khó được Vân Chiêu, nghiêng nghiêng đầu làm bộ ngây thơ đáp, cơ mà vừa nói xong thì người cứng đờ...!Trò này không lừa được y, nhưng còn bọn ngốc Vân Dương thì sao?Với kỹ xảo ngôn ngữ của tiên sinh, đám lừa ngu ngốc ấy mà giữ được bí mật mới là quái.Vân Chiêu quay đầu nhìn về phía đám huynh đệ, đồng môn, đồng tộc kiêm đồng phạm, quả nhiên là chẳng tên nào đồng lòng, lần lượt cúi đầu xuống.Thế là Vân Chiêu bị tiên sinh xách cổ áo kéo ra khỏi học đường, hai sư đồ tới một góc yên tĩnh đứng lại.“ Thế nào, có định đào một tổ không? Vân thị ngươi là đại tộc nhiều đời của Lam Điền, trong mộ nói không chừng có nhiều vàng bạc châu báu lắm đấy.” Từ tiên sinh mỉa mai:Vân Chiêu cười ngây thơ rực rỡ như nắng mai, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng:” Học sinh tất nhiên không đại nghịch bất đạo quấy nhiễu tổ tiên.

Chỉ là con tìm được ít manh mối trong tộc phổ, tổ phổ Vân thị có một phần thiếu hụt, vài ghi chép không còn, học sinh muốn chép tiếp tộc phổ, đem danh húy của tổ tiên Vân thị bị thất lạc bù đắp vào, cho nên mới đi tìm mộ.

Tìm được rồi, cũng ghi chép lại tên rồi, nhưng trên tộc phổ lại không có ghi chép liên quan tới họ.”Mắt Từ tiên sinh mở mỗi lúc một lớn, cuối cùng tóm tóc gáy chính mình mình mà than: “ Lời nói dối này làm ta cũng không có chỗ nào để bắt bẻ...!Được, chúng ta xem xét lại lời nói của ngươi nhé, ta thấy những lời này ngươi nên nói ngược lại thi đúng hơn.


Tiểu tử, ngươi đã phát hiện ra âm tộc của Vân thị rồi đấy.”“ Âm tộc gì ạ? “ Vân Chiêu ngớ ra, hoàn toàn không hay biết gì về hai chữ này:.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận