Danh sách Chapter

Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2

Bên trong ngọn núi xanh biếc phía sau Diệu Linh Tông có một mảnh đất đai cằn cỗi trơ trụi, trên vách đá thô ráp là rất nhiều thanh Linh kiếm to nhỏ khác nhau cắm ngổn ngang. Dưới vách đá, ẩn dưới lớp cát sỏi chính là vô số mảnh xương cốt và đoạn kiếm gãy.

Những Linh kiếm ra khỏi Kiếm Trủng, nếu không phải phi thăng thượng giới cùng với chủ nhân, cuối cùng đều sẽ trở về Kiếm Trủng. Có lẽ chúng về đây để chờ đợi chủ nhân mới, cũng có thể là để an nghỉ tại nơi này.

Không ai biết Kiếm Trủng đã tồn tại từ bao giờ, mọi người chỉ biết, Kiếm Trủng xuất hiện trước khi có Diệu Linh Tông. Kiếm Trủng cũng không thuộc về Diệu Linh Tông, chỉ là nó nằm ở ngọn núi phía sau Diệu Linh Tông mà thôi. Hàng năm, tu sĩ từ các tông môn lớn đến đây muốn nhận kiếm, tuy nhiên, hiếm có người thành công.

Trước đó từng có một vị tu sĩ đã thành công mang Linh kiếm từ Kiếm Trủng ra ngoài, nhưng hắn ta đã sớm phi thăng thượng giới. Đó là chuyện của gần ngàn năm trước rồi.

Hai người đi vào Kiếm Trủng, bốn phía hoang vu xác xơ, hai bên trái phải được đặt tảng đá thử kiếm to lớn, không hiểu sao lại tỏa ra khí tức bi thương trang nghiêm. Kiếm khí sắc bén sượt qua khiến người đau nhức, dạng tu sĩ cấp thấp giống như Tiền Thiển nếu không dùng Phòng Ngự Phù để chống đỡ, chỉ sợ còn chưa vào kiếm trận liền đã bị kiếm khí xung quanh làm cho máu thịt be bét.

"Sư thúc tổ, chúng ta vẫn nên đi riêng thôi, nghe nói kiếm trận thí luyện mà mỗi tu sĩ gặp phải cũng khác nhau, hẳn là nó sẽ điều chỉnh theo tu vi của ta, ta nghĩ rằng cho dù linh kiếm không thích ta, chúng sẽ không muốn mạng của ta đâu." Tiền Thiển ngẩng đầu nhìn Lục Phù Diêu một chút.

Đi riêng là lựa chọn sáng suốt nhất lúc này, cô cũng không cảm thấy mình có thể thích ứng với thiết lập cao ngất như vậy của kiếm trận. Kỳ thật Tiền Thiển định để Lục Phù Diêu đi trước, mình đứng đợi ở đây là được rồi, dù sao cô chỉ là một diễn viên quần chúng, cũng không mơ ước kiếm thần, đâm đầu vào chỗ chết để làm gì cơ chứ.

"Đi cùng nhau đi." Lục Phù Diêu vẫn kiên định nói, hắn nhẹ nhàng cúi đầu xuống để chạm trán Tiền Thiển: "Đừng sợ."

"Ta không sợ, ta là cảm thấy ngài sẽ dễ dàng vượt qua thí luyện của kiếm trận, có lẽ kiếm thần thật sự sẽ nhìn trúng ngài đó." Tiền Thiển nhìn về phía tảng đá thử kiếm.

"Ta kéo ngươi theo cũng giống vậy thôi, đi vào cùng ta đi." Lục Phù Diêu sờ nhẹ trán của Tiền Thiển: "Đi vào chung, chọn kiếm cùng nhau."

Kỳ thật Lục Phù Diêu cũng không tin có kiếm thần trong truyền thuyết, nhưng hắn có ý định chọn một thanh kiếm ở đây cho Tiền Thiển. Ngay từ đầu, hắn vốn muốn tự tay luyện chế vũ khí cho Tiền Thiển, nhưng mà giờ đã đến Kiếm Trủng, Linh kiếm đã mở linh trí ở nơi này chỉ có thể tùy duyên chứ không thể cưỡng cầu, đương nhiên nếu có thể sở hữu thì càng tốt hơn.

"Ha ha..." Tiền Thiển vui vẻ: "Ta không cảm thấy thanh Linh kiếm nào lại chọn loại vô dụng chỉ có luyện khí tầng 4, ngay cả ngự kiếm cũng không được..."

Lục Phù Diêu kéo Tiền Thiển đi vài bước về phía trước, rồi mới quay đầu lại nói: "Ngươi không thử sao lại biết không thể. Vả lại, hiện tại đã không còn kịp để quay đầu rồi..."

"Cái gì?!" Tiền Thiển hoảng sợ, cô vừa định rút khỏi tay Lục Phù Diêu để quay về, lại nghe thấy từng tiếng chuông vang, cảnh vật bốn phía thay đổi. Hoàn toàn chính xác là không còn kịp rồi! Đã vào trận rồi!

Lục Phù Diêu rút ra thanh Linh kiếm bản mệnh của hắn, giao vào tay Tiền Thiển, lại tùy ý chọn một thanh kiếm bên trong nhẫn trữ vật cầm trong tay, lưng tựa lưng cùng Tiền Thiển, cảnh giác quan sát sương mù dày đặc ở xung quanh.

"Chỉ cần đón đỡ là được, hết thảy đã có ta." Hắn nhẹ nhàng cầm tay Tiền Thiển tay, thấp giọng dặn dò.

"Ta đã biết!" Toàn thân Tiền Thiển căng cứng, cô hạ quyết tâm cố gắng không liên lụy Lục Phù Diêu. Cô cũng không rõ việc kiếm thần nhận chủ căn cứ vào đâu, có điều cô nghĩ, hẳn là không thể không liên quan đến thực lực, bởi vậy, biểu hiện của Lục Phù Diêu tại thí luyện kiếm trận vô cùng quan trọng, cô không thể liên lụy hắn. Cô tuyệt đối không thể để lại thần kiếm cho tên ngựa giống kia!

Sương mù tản ra, trước mắt Tiền Thiển đều là ánh kiếm lấp lóe, bốn phía đều là bóng kiếm vút qua, y theo tu vi của cô thì căn bản không có khả năng thấy rõ.

Đúng lúc cô không biết làm sao, một tiếng "Bang" vang lên, thanh kiếm của Lục Phù Diêu bay ra trước người cô, ngăn trở một đạo kiếm khí.

"Bảo vệ toàn thân, không nên để lại sơ hở." Lục Phù Diêu tựa bên người Tiền Thiển thấp giọng căn dặn.

Tiền Thiển quả quyết gật đầu, cấp tốc múa kiếm, vài tiếng kim loại va vào nhau vang lên, thế mà cô cũng đón đỡ được mấy đạo kiếm khí, những cái cô lỡ mất thì bị Lục Phù Diêu giải quyết.

Lục Phù Diêu ôm eo Tiền Thiển, kéo cô đi lên phía trước: "Bảo vệ mình là được, ta đưa ngươi theo."

Tiền Thiển không nói một tiếng, sử dụng kiếm bảo hộ bản thân đến kín không còn kẽ hở, loại vô dụng như cô hiện tại chỉ có thể cố gắng không tạo phiền phức. Linh lực cấp tốc mất đi, trên trán Tiền Thiển dần dần xuất hiện từng giọt mồ hôi, cô không biết trận pháp, cũng không thấy rõ bóng kiếm, chỉ có thể đi theo Lục Phù Diêu từng bước từng bước đi lên phía trước một cách khó khăn.

Chỉ cần kiên trì trong một giây lát là được, chỉ cần kiên trì thêm một phút, chẳng qua là sáu mươi giây mà thôi... Cho đến giờ đã là lần thứ một trăm mà Tiền Thiển tự thuyết phục mình, lại kiên trì thêm sáu mươi giây, sáu mươi giây sau dù có chết hay không, mặc kệ...

Không biết đã qua nhiều ít cái sáu mươi giây, quần áo của Tiền Thiển đã ướt đẫm mồ hôi, cô vừa đếm vừa gắng gượng chống đỡ cùng với Lục Phù Diêu, nhưng mà, cô sắp không chịu nổi...

"Tiểu Thiển!!" Lúc Lục Phù Diêu đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, mồ hôi trên trán Tiền Thiển chảy xuống giống như thác nước, chảy qua con mắt khiến cô không mở nổi mắt ra, lại giống như hàng lệ chảy xuống từ khóe mắt.

"Sao không nói sớm ngươi không nhịn được!" Lục Phù Diêu lo lắng cầm tay Tiền Thiển, một luồng linh lực mạnh mẽ ùn ùn tỏa ra từ chỗ hai người cầm tay.

"Không có việc gì cả! Không cần lãng phí đâu!" Tiền Thiển tranh thủ lau mồ hôi, rồi tiếp tục vung kiếm lên.

Lúc này, một thanh linh kiếm màu tím mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, bay thẳng về phía Tiền Thiển nhanh như chớp.

"Cẩn thận!" Lục Phù Diêu quá sợ hãi, xông lên trong nháy mắt.

Tiền Thiển cũng nhìn thấy thanh linh kiếm này, cô theo bản năng giơ kiếm muốn đón đỡ, vừa đưa tay, kiếm khí sắc bén liền vọt tới khiến cô phải lùi về phía sau.

Không được! Với tu vi của cô, tuyệt đối không thể ngăn nổi, không những không thể ngăn nổi, nói không chừng thanh kiếm trong tay cũng sẽ nhận tổn hại. Đây là Linh kiếm bản mệnh của Lục Phù Diêu, dù thế nào cũng không thể bị tổn hại. Tiền Thiển ôm lấy Linh kiếm định sang phía bên cạnh để tránh, thế nhưng đã không còn kịp nữa.

May mắn lúc này, Lục Phù Diêu đã vọt lên, tay trái hắn cầm kiếm, hắn xông thẳng đến thanh linh kiếm màu tím này, tay phải thì vẽ bùa trong hư không, một lát sau, trong tay hắn hội tụ một luồng linh lực màu tím.

Trong chốc lát, kiếm của Lục Phù Diêu đã đối mặt thanh linh kiếm màu tím kia, đồng thời, linh lực trong tay phải cũng không do dự chút nào mà đánh vào thanh linh kiếm kia. Một tiếng ầm ầm vang lên, thanh linh kiếm màu tím hoàn hảo không bị tổn hại chút nào, mà kiếm của Lục Phù Diêu, gãy mất!

Sóng xung kích to lớn từ linh lực bạo tạc bay thẳng về phía Lục Phù Diêu và Tiền Thiển, hắn nhanh tay tóm lấy Tiền Thiển, dứt khoát lui về phía sau, để duy trì cân bằng, hắn cắm đoạn kiếm gãy xuống dưới đất, mảnh kiếm vạch ra một đường rãnh sâu hoắm trên mặt đất.

Kiếm khí sắc bén phá tan vòng bảo hộ từ linh lực của Lục Phù Diêu, sượt qua tạo thành từng miệng vết thương nhỏ xíu toàn thân hai người.

"Tiểu Thiển!" Lục Phù Diêu quay đầu nhìn Tiền Thiển, trong ánh mắt có vài phần liều lĩnh điên cuồng.

"Không có việc gì, không có việc gì!" Tiền Thiển quay cuồng đứng lên, vẫn còn sợ hãi trong lòng mà sờ sờ linh kiếm trong tay. May mắn là cô không có tùy tiện dùng Linh kiếm bản mệnh của Lục Phù Diêu để cản, nếu không Lục Phù Diêu nhất định sẽ bị cô liên lụy mà trọng thương.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận