Danh sách Chapter

Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2

"An An! Xem chị mua cái gì cho em này?" Chu Bình Bình lao vào phòng Tiền Thiển, khoe hộp quà ăn vặt từ trong túi xách ra trước cô.

Nhìn đồ ăn vặt trong hộp, Tiền Thiển thầm thở dài trong lòng, biết ngay là con hàng này mà! Nhưng cô sẽ không để Chu Bình Bình thất vọng. Cô nhận hộp bánh, cười tươi: "Em đang thèm thì chị mua cho em, tuyệt vời! Nhưng sau này chị đừng lấy tiền tiết kiệm mua cho em nữa, cái này rất đắt, nếu muốn em sẽ xin mẹ."

"Em có bao giờ xin đâu." Chu Bình Bình yêu thương xoa đầu Tiền Thiển: "Lần nào chị thấy cũng chỉ còn hộp rỗng, vậy nên mới mua cho em. Chị bảo rồi, em còn nhỏ, đừng hiểu chuyện quá. Loại bánh này nhà chúng ta vẫn mua được mà."

Bánh Tiền Thiển ăn, là một loại bánh xốp được nhập khẩu từ nước Y, trong tầng tầng lớp bánh xốp được phết kem bơ với nhân hạt phỉ chocolate dày, đây là loại chocolate Valrhona chất lượng tốt nhất. Công bằng mà nói, trong đám đồ ăn vặt đóng gói thì chất lượng loại bánh này có thể xếp đầu, đương nhiên giá cả cũng hàng đầu, chỉ có thể mua ở siêu thị nhập khẩu đắt đỏ.

Mặc dù như thế, Tiền Thiển cũng không thích ăn lắm. Bản thân Tiền Thiển không thích đồ ngọt, nhất là với các loại bánh có vị chocolate thì càng kén chọn hơn. Ở thế giới gốc điều kiện gia đình cô khá tốt, vị diện hiện đại duy nhất từng trải qua cũng được Đường Ngự nuông chiều. Thật ra cho tới bây giờ cô chưa từng ăn dạng thành phẩm đóng gói.

Dù loại bánh này có cao cấp tới đâu cũng chỉ là đồ đóng gói hơn một trăm tệ trong siêu thị thôi, Tiền Thiển không thích ăn. Nếu được tự do chọn, cô thà lấy tiền mua bánh đập vào tiền rau thịt để ba mới nấu ăn cho cô.

Ba mới của Tiền Thiển quê ở đất Thục, lớn lên thì tới thành phố của họ làm cảnh sát. Người đất Thục nổi tiếng sành ăn, cho nên tay nghề bếp núc của cảnh sát Chu cũng thuộc hàng đỉnh cao. Điều này khiến từ lúc Tiền Thiển dọn sang nhà mới, mỗi bữa cơm đều rất hạnh phúc.

Tiền Thiển không thích loại bánh đắt đỏ này nhưng cô phải ăn thường xuyên. Lúc trước từ bệnh viện về nhà, lần đầu tiên cô thấy nó thì con hàng này đang được bày trong hộp giấy để trêи bàn.

Lúc ấy bà mẹ hời của Tiền Thiển dịu dàng xoa đầu cô, bảo mua bánh cô thích nhất cho cô, sau đó nhìn cô đầy mong đợi.

Ở thế giới này mẹ Tiền Thiển là một người phụ nữ tốt bụng dịu dàng, vất vả chăm con trong bệnh viện cả tháng trời. Tiền Thiển không đành lòng để bà thất vọng, thế là tỏ vẻ rất hạnh phúc, hân hoan lao tới hộp bánh, ăn đầy ngon lành.

Tiền Thiển sụp hố từ lần biểu diễn hoàn mỹ này. Chu Bình Bình yêu thương cô rất nhanh đã phát hiện mẹ Tiền Thiển thường mua loại bánh đắt tiền này cho cô. Thế là cô bé đó nhanh nhanh tiết kiệm tiền tiêu vặt, gia nhập đại quân mua bánh. Sau này mẹ Tiền Thiển kết hôn với ba Chu Bình Bình, người ba yêu cô như con gái ruột này, cũng gia nhập đại quân mua bánh khiến nó ngày càng phát triển…

Tiền Thiển thường phải biểu diễn trạng thái "hạnh phúc ăn bánh" trước mặt cả nhà, bên ngoài hân hoan trong lòng đau khổ… Loại bánh đắt đỏ này chẳng ngon chút nào cả! Đắt hơn nữa cũng không ngon!

Nhưng giờ cô muốn từ chối đồ ăn vặt này đã muộn rồ. Mỗi lần cô bảo đừng mua nữa, dù cô bảo cô không thích ăn thì người nhà cũng không tin tưởng.

Thường thì, người trong nhà vừa vui mừng vừa đau lòng xoa đầu cô, sau đó bảo cô không cần tiết kiệm tiền cho mẹ, ba và chị đâu…

Tiền Thiển câm lặng nhìn mọi người thuyết phục cô cứ ăn bánh tiếp đi, trong lòng gần như phát khùng lên rồi. Ai muốn tiết kiệm tiền hả! Cô thật sự không thích ăn nó đâu huhu! Loại bánh đắt đỏ này khó ăn lắm á, quan trọng là còn đắt nữa! Gia đình hiện giờ của cô là loại gia đình công nhân, không thể thường xuyên ăn loại bánh đắt đỏ thế này được! Cả nhà đều chiều một đứa bé thế này cũng được à?!

"Thôi, sau này đi làm cô cũng phải biểu diễn màn ăn bánh trước mặt nam chính và nam phụ mà, giờ cô ăn loại này coi như luyện tập trước." 7788 an ủi không chút thành ý nào.

"Bà mợ nó chị đây chỉ cần ăn trước mặt nam chính nam phụ thôi. Hiểu không? Giờ nhìn kiểu này khác nào chị đây phải ăn cả đời? Đm quá khổ rồi!" Tiền Thiển rầu rĩ ủ ê.

"Đợi khi cô trưởng thành, hoàn thành nhiệm vụ này rồi tìm một người đàn ông tốt gả đi. Không ở cùng ba mẹ cô thì không cần ăn nữa." 7788 và Trường Không đang chơi đùa nghiện cả người. Ở thế giới này Trường Không không thể đi ra, chỉ có thể ở trong không gian nhỏ của 7788.

Nghe 7788 nói vậy, Tiền Thiển tức thì trầm mặc không nói.

7788 lo lắng khuyên cô: "Tiền Xuyến Tử à, dù là Đường Ngự hay Lục Phù Diêu thì cô cũng không gặp lại họ nữa. Cô nghĩ thoáng lên đi, bây giờ cô là Chu An An, Chu An An là cô. Vào thế giới mới thì cô được sinh mới một lần nữa."

"Tôi biết rồi." Tiền Thiển miễn cưỡng ứng phó 7788, không muốn nói tiếp chủ đề này.

Cô lên tinh thần, biểu diễn trước mặt Chu Bình Bình màn “ăn bánh hạnh phúc”, quả nhiên Chu Bình Bình thỏa mãn ngắm nhìn cô. Tiền Thiển không khỏi cảm thán, mặc dù ở đời này gia đình chỉ có tiền lương thường thường bậc trung, hơn nữa là gia đình được gây dựng lại, nhưng mà cô sống rất hạnh phúc. Người nhà tốt thế này cơ mà!!!

"Ăn nhanh đi, rồi chị đưa em đi học đàn." Chu Bình Bình vừa lo đồ ăn cho Tiền Thiển vừa vội vàng thu dọn thu dọn nhạc phổ và đóng gói đàn Cello cho cô.

"Chị ơi, chị học lớp mười hai rồi, chị đi học đi?" Tiền Thiển buông cái bánh trong tay xuống: "Đợi ba về thì để ba đưa em đi, hoặc tự em đi cũng được."

"Mấy nay ba trực ban, em thì nhỏ quá, không thể tự đi được." Chu Bình Bình không đồng ý cả hai phương án trên: "Thành tích của chị rất tốt, em không cần lo đâu, chị có thể thi vào trường đại học Sư phạm tốt nhất."

Trong lòng Tiền Thiển biết rõ, sở dĩ Chu Bình Bình quyết định học đại học Sư phạm vì ngành Sư phạm không tốn học phí. Cô nàng muốn tiết kiệm học phí đại học nuôi đứa phá tiền như Tiền Thiển.

Tiền Thiển cảm thấy mình quả là gánh nặng kinh tế trong cái nhà này. Ngoại trừ việc thường ăn bánh xốp đắt đỏ thì học phí âm nhạc kếch xù cũng là thứ gia đình phổ thông kiểu này khó mà chịu nổi.

Trước khi cô đến, 7788 bảo cô đừng bỏ lỡ cơ hội, hãy học một loại nhạc cụ. Nhưng tới lúc vào thế giới này cô mới phát hiện thì ra cô ở trong một gia đình đơn thân, thấy mẹ cô vất vả chăm sóc bên giường bệnh, dù mệt cũng không thuê hộ lý, Tiền Thiển cảm thấy mình không thể mở miệng xin tiền học nhạc cụ được. Học âm nhạc rất tốn tiền…

Nhưng cô không ngờ rằng sau khi cô xuất viện không lâu, mẹ cô đã mua cho một cây đàn Cello. Thấy Tiền Thiển kinh ngạc trừng mắt nhìn cây đàn, mẹ cô cười nhẹ, bảo: "Sao thế? Chẳng phải trước đó con nằng nặc đòi học à? Ở viện lâu quá nên đổi ý rồi?"

Thì ra nguyên chủ đã nhắc tới chuyện này rồi?! Quả nhiên là nhóc con không hiểu chuyện. Gia đình đơn thân lại dám yêu cầu đi học nhạc cụ đắt đỏ như đàn Cello thế này. Tiền Thiển còn tính đợi qua một thời gian nữa thì sẽ đưa ra yêu cầu đi học mấy loại như sáo hay gì gì đó.

Tiền Thiển không dám nói cô không nhớ mình từng đòi đi học, cô chỉ lo lắng trong nhà không chịu nổi. Học nhạc cụ rất tốn kém, kể cho sau đó mẹ Tiền Thiển gả cho ba Chu Bình Bình đi nữa, tiền lương ở giai tầng của hai người phải cắn răng tiết kiệm với chịu được chi phí lớp học nhạc của Tiền Thiển.

Dù vậy đôi vợ chồng này cũng không bỏ, luôn liều mạng cố gắng kiếm tiền để cho Tiền Thiển được học giáo viên dạy nhạc tốt nhất. Giờ ngay cả Chu Bình Bình cũng vì cô mà chọn bỏ đại học bình thường, Tiền Thiển cảm thấy mình rất áy náy.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận