Danh sách Chapter

Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2

Dịch: Lạc Đinh Đang

***

Vì lúc ăn cơm tăng ca bép xép lung tung, Tiền Thiển đắc tội sếp mình. Cả một thời gian sau đó, cuộc sống của cô chỉ có thể nói là ngậm nước mắt vào trong. Không chỉ tần suất tăng ca tăng lên đáng kể, mà thi thoảng thư ký Tôn cũng đi công tác nước ngoài. Hà Chiêu Lan sai sử cô rất thuận miệng, Tiền Thiển thường xuyên bị xoay như con quay. Mỗi lần nhìn thấy thư ký Tôn tan làm đúng giờ, Tiền Thiển đều bực bội thở dài, ôi cái miệng hại cái thân…

"Chu An An, cô tới văn phòng chưa?" Mới sáng ra Tiền Thiển đã nhận được điện thoại của Hà Chiêu Lan. Đậu mòe, không phải hôm nay tên này hẹn với khách hàng ở khách sạn Bách Duyệt?

"Đây đây ạ, có gì Hà tổng cứ nói." Tiền Thiển vội vàng trả lời, cô cũng không dám đắc tội Hà Chiêu Lan tiếp.

"Khách hàng đề nghị xem xét lại kế hoạch bị từ chối trước đó, cô bảo thư ký Tôn sắp xếp tài liệu liên quan và gửi tới mail cho tôi. Sau đó cô tới tìm quản lý Lâm ở bộ phận phát triển, lấy hàng mẫu trước đó rồi nhanh chóng đưa tới khách sạn Bách Duyệt cho tôi." Hà Chiêu Lan nhanh chóng dặn dò.

Tiền Thiển cúp máy xong không dám chậm trễ, sau khi cô báo với thư ký Tôn thì vội vã chạy tới bộ phận phát triển, cầm được hàng mẫu rồi lại nhanh nhanh phi tới khách sạn Bách Duyệt. Tiền Thiển không dám vẫy taxi, sợ sẽ kẹt xe trêи đường. Cô chạy một mạch tới ga tàu điện ngầm cạnh đó.

Lúc cuộc gọi thứ hai của Hà Chiêu Lan vang lên, Tiền Thiển đã bước xuống tàu điện ngầm, đang cắm đầu chạy tới khách sạn.

"Chu An An, cô đi tới đâu rồi?" Hà Chiêu Lan hỏi rất ngắn gọn.

"Tôi cách khách sạn khoảng ba trăm mét nữa, mấy phút sau là tới." Tiền Thiển vừa chạy vừa trả lời.

"Ừ, tôi chờ ở sảnh." Hà Chiêu Lan nhanh chóng tắt máy, có vẻ như rất vội.

Qua mấy phút sau, Hà Chiêu Lan đích thân nhận được một Tiền Thiển đang thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu ở sảnh khách sạn Bách Duyệt.

"Cô đi tới đây bằng gì?" Hà Chiêu Lan nhận văn kiện trong tay Tiền Thiển.

"Tàu điện ngầm. Tôi sợ tắc đường. Không muộn chứ?." Tiền Thiển thấy sếp đích thân xuống nhận đồ, có chút lo sợ bất an.

"Không muộn." Hà Chiêu Lan thấy Tiền Thiển thở không ra hơi, quay đầu lại chỉ về hướng quầy bar: "Tới đó ngồi chút đi, đợi tôi xong việc rồi về công ty." Nói xong vội vã quay người đi.

Tiền Thiển nhìn quầy bar cách đó không xa. Sếp vừa bảo cô ra đó ngồi đúng không? Không phải ghế sofa miễn phí nhỉ? Nói kiểu vậy là công ty sẽ trả chi phí? Được rồi! Được rồi, bất kể có trả hay không cô cũng cứ tới uống trà đi! Đời này cô là thị dân nhỏ, chưa từng uống trà ở khách sạn cao cấp đâu. Nhắc mới nhớ những ngày đi ăn khớp nơi với Đường Ngự ghê cơ.

Tiền Thiển sờ sờ bụng, sáng sớm đã bị Hà Chiêu Lan sai sử chạy tới chạy lui, giờ đã hơi đói rồi đây. Nhìn đồng hồ thấy sắp tới 10h, thế là cô quyết định đi ăn trưa luôn. Tiền Thiển bước tới tiền sảnh, hào phóng gọi ít đồ ăn cho mình.

Tiền Thiển đang vùi đầu ăn trứng Benedict, bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc: "Chu An An, sao cô lại ở đây? Không đi làm à?"

Tiền Thiển nhanh chóng quay đầu lại, không ngờ lại là Trầm Chu Diêu.

Trầm Chu Diêu không tới một mình, bên cạnh hắn là một cô gái khí chất thuần khiết. Cô ấy có mái tóc thẳng đen dài, đôi mắt tròn to, mặc một chiếc váy liền thân sáng màu đắt tiền. Tiền Thiển đoán vị này hẳn là nữ chính đây. Mới sáng ngày ra hai người này đã ở đây, chẳng lẽ hôm qua thuê phòng khách sạn? Tiền Thiển âm thầm nghĩ.

"Trầm tiên sinh, tình cờ quá." Tiền Thiển cười lịch sự với Trầm Chu Diêu, thuận tiện gật đầu với cô gái bên cạnh hắn.

Trầm Chu Diêu không hề câu nệ, hắn dẫn cô gái bên cạnh ngồi xuống đối diện Tiền Thiển. Thấy đĩa ăn trước mặt cô thì thuận miệng chế giễu: "Chu An An, cô lại ăn đấy à? Đến phân nửa thời gian tôi gặp cô đều thấy cô đang ăn là sao nhỉ."

"Hơ hơ..." Tiền Thiển gượng cười, nghĩ thầm nam chính nói chuyện gợi đòn thật đấy! Chẳng lẽ vì cô là diễn viên quần chúng nên ngay cả hai câu dễ nghe cũng không được hưởng? Kỳ thị nghề nghiệp trần trụi!

Thấy Tiền Thiển không tiếp lời, Trầm Chu Diêu cũng không để ý, hắn vẫn nhiệt tình hỏi: "Sao cô lại ở đây? Đang trong giờ làm việc đấy. Cô lén trốn việc à?"

"Sếp tôi hẹn khách ở đây, tôi tới đưa hàng mẫu." Tiền Thiển trả lời ngắn gọn, nói xong mỉm cười thân thiện với cô gái bên cạnh Trầm Chu Diêu. Cô thật sự lười tiếp chuyện với Trầm Chu Diêu ghê, cô ăn cái gì liên quan tới họ hàng tiên tổ hắn chắc.

"Cô bảo Chiêu Lan cũng ở đây á?" Ánh mắt Trầm Chu Diêu sáng lên, hắn quay đầu nói với cô gái bên cạnh: "Chiêu Lan cũng ở đây, vậy thì chúng ta đợi chút nhé." Cô gái dịu dàng gật đầu.

Bây giờ Tiền Thiển đã xác định đến chín mươi phần trăm cô gái này là Dương Di Nhan, quen biết với sếp cô. Khoan đã, hai người này thuê phòng ở đây thật à? Tiền Xuyến Tử đè tâm tình hóng drama của mình xuống, nâng chén trà lên, cụp mi che khuất ánh mắt hóng hớt của mình.

"Để tôi giới thiệu hai người với nhau nhé." Cuối cùng Trầm Chu Diêu cũng sực nhớ ra cần giới thiệu thân phận cô gái bên cạnh cho Tiền Thiển biết. Quả nhiên đúng như Tiền Thiển nghĩ, cô gái thuần khiết dịu dàng này chính là Dương Di Nhan.

Đẹp thật đấy! Tiếc là so với thịnh thế mỹ nhân Lục Phù Diêu nhà mình thì kém xa. Trong lòng Tiền Thiển thầm đánh giá. Cô cười thân thiện với Dương Di Nhan.

"Nhan Nhan phải cảm ơn Chu An An đấy, nếu cô ấy không ăn vặt thường xuyên thì anh không nhớ ra em thích ăn loại bánh kia đâu." Thái độ của Trầm Chu Diêu đối với nữ chính quả thực có thể dùng từ dịu dàng như nước mùa xuân để hình dung. Hắn quay đầu mỉm cười với Dương Di Nhan, ánh mắt dịu dàng trong veo.

"Thật à?" Dương Di Nhan lộ ra nụ cười trong sáng. Dường như cô nàng khá hứng thú khi biết Tiền Thiển cũng thích ăn bánh xốp, liên tục kéo tay Tiền Thiển gợi chuyện.

"Cậu bảo hồi nhỏ cậu từng bị thương nhập viện á? Trùng hợp vậy, hồi nhỏ tớ cũng từng vào viện." Dương Di Nhan ngượng ngùng nhìn thoáng qua Trầm Chu Diêu ngồi cạnh: "Tớ bị bắt cóc với anh Chu Diêu và anh Chiêu Lan, sau đó bị thương, cậu thì sao? Vô tình à?"

"Ừm…” Tiền Thiển ngại ghê, lý do bị thương của nhân vật quần chúng như cô không to tát vĩ đại vậy đâu: "Có lẽ tôi nghịch ngợm nên ngã thôi, đầu đập mạnh nên không nhớ rõ lắm. Tôi từng hỏi mẹ rồi nhưng lần nào cũng bị mắng rồi gạt đi bảo nếu còn không nghe lời như thế thì mẹ sẽ đánh tôi. Tôi nghĩ chắc do mình nghịch ngu quá nên mẹ mới phản ứng mạnh thế..."

Dương Di Nhan che miệng bật cười: "Chắc mẹ cậu rất sợ nên mới phản ứng mạnh thế."

"Hẳn là như vậy." Tiền Thiển không biết làm sao: "Bình thường mẹ tôi rất dịu dàng nhưng vừa nhắc tới chuyện này là hóa thân thành khủng long bạo chúa luôn."

"Không ngờ cô quậy thế đấy. Tôi còn tưởng cô sẽ là bé ngoan nghe lời cơ." Trầm Chu Diêu nhếch miệng lên, nghiêm túc nghe Tiền Thiển và Dương Di Nhan nói chuyện với nhau. Có vẻ như hắn khá hứng thú với chuyện hồi nhỏ của Tiền Thiển. Nhưng thật ra Tiền Thiển biết hắn chỉ phụ họa vì Dương Di Nhan mà thôi.

Tâm cơ boy này nữa! Tiền Thiển yên lặng phỉ nhổ.

"Tôi rất ngoan đấy." Tiền Thiển chuyển hướng qua Trầm Chu Diêu, cười giả lả: "Nằm trong bệnh viện một tháng không ngoan cũng lạ."

"Tôi thấy cô không có trí nhớ, phản ứng lại chậm." Trầm Chu Diêu lắc đầu cảm thán: "Bây giờ thì tìm được nguyên nhân rồi. Thì ra hồi bé bị ngã đến ngu người."

Tiền Thiển: ━━━[? `Д??]━━━ Đ*t mợ, nam chính gợi đòn thế nhỉ, bà đập đấy!
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận