Danh sách Chapter

Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2

Editor: Tiểu Mập Mạp


"Được rồi! Đừng lo lắng." Chu Bình Bình thở dài bất lực: "em không thoải mái ở đâu? Chị giúp em gọi bác sĩ."


"Có hơi đau." Tiền Thiển nhìn Chu Bình Bình cười cười: "Khi nãy rõ ràng không đau, chắc là thuốc tê hết tác dụng rồi. Nhưng không cần gọi bác sĩ đâu. Em chỉ là hơi đói bụng......"


"Chị biết." Chu Bình Bình nhẹ nhàng kéo chăn lại cho Tiền Thiển: "Ngày mai ba sẽ mang đồ ăn ngon tới cho em. Bác sĩ nói em hôm nay không nên ăn gì, cố nhịn một chút."


"Vâng." Tiền Thiển ngửa đầu nhìn trần nhà, nửa ngày sau mới nói tiếp: "Thật ra em bị người khác đẩy xuống."




"Chị biết, yên tâm đi. Ngụy Kỳ sẽ không bỏ qua cho người hại em." Chu Bình Bình sờ đầu Tiền Thiển, đột nhiên hỏi: "Em đã thấy ai sao?"


"Em cũng không chắc có phải cô ta hay không, nhưng cô ấy đứng phía sau em, mà em chỉ biết mình cô ấy." Tiền Thiển ngơ ngác nhìn trần nhà. Cô cũng không chắc có phải Dương Di Nhan xuống tay không, nhưng nụ cười ác ý của cô ta luôn khắc sâu trong lòng cô.


Vì sao? Tiền Thiển không ngừng tự hỏi. Cô và Dương Di Nhan không có xung đột gì, Dương Di Nhan không có lý do gì để làm hại cô......


"Đừng nghĩ nữa. Ngủ một giấc đi. Em cần phải nghỉ ngơi." Chu Bình Bình vuốt mi mắt Tiền Thiển, cô nghe lời nhắm mắt. Đúng vậy, hiện tại nghĩ nhiều cũng vô dụng......


Tiền Thiển tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng, Chu Bình Bình đã đi làm, mẹ Tiền Thiển ngồi ở đầu giường, mặt đầy lo lắng.


"Mẹ, sao mẹ lại tới? Không phải đi làm ư?" Tiền Thiển ngủ hơn mười tiếng, mấy vết xanh tím trên mặt càng hiện rõ, cả khuôn mặt đều xấu không chịu được, thảm không nỡ nhìn......


"An An tỉnh rồi." mẹ Tiền Thiển cười nhẹ nhõm: "Ngủ lâu như vậy, dọa chết mẹ rồi, gọi bác sĩ mấy lần, đều nói không sao."





"Con không sao." Tiền Thiển giật giật ngón tay muốn xoa mắt, kết quả tay phải bị gãy bọc thành cái xác ướp, tay trái trật khớp bầm tím cả một mảng, cô đưa tay lên nhìn rồi bất lực buông xuống.


"Sao lại không sao được, đều ngã ra như vậy rồi. Hôm qua con không tỉnh, hôm nay lại ngủ đến tận trưa, dọa chết mẹ rồi, may mà chị con nói tối qua con đã tỉnh lại một lần......" mẹ của Tiền Thiển vừa nói mắt đã bắt đầu ướt.


"Mẹ, con đói......" Tiền Thiển nói nhanh sang chuyện khác.


"Ba con về nhà nấu cơm cho con, lát nữa sẽ đến. Buổi sáng ba và anh rể đều tới, đợi con lúc lâu mà con không tỉnh." Mẹ của Tiền Thiển lau mắt thở dài: "An An, lần này thật sự quá nguy hiểm."


"Mẹ đừng lo lắng, con thật sự không sao, mẹ đừng ở đây chăm con, về đi làm đi, con chỉ gãy xương một chút, khoảng một tuần là xuất viện được rồi, không cần quá lo lắng như vậy." Tiền Thiển nhanh chóng khuyên mẹ mình.


"Đúng vậy, vợ à, em đừng lo lắng, ở đây có anh rồi, chiều em về đi." Vừa nói, ba Chu đã xách theo hộp cơm xuất hiện ở cửa phòng bệnh: "Anh về hưu lại không có việc gì, để anh chăm An An, em vẫn nên trở về đi làm đi, hai ngày tới có khả năng bọn Tiểu Kỳ thường tới tìm An An, em ở đây cũng không tiện."


Mẹ Tiền Thiển suy nghĩ một lúc rồi gặt đầu với chồng mình. Bà biết chuyện con gái bị thương lần này không đơn giản, con rể, đối với chính mình trượng phu gật gật đầu. Nàng biết tiểu nữ nhi lần này bị thương cũng không đơn giản, cảnh sát và đồng nghiệp của con rể hai ngày tới sẽ thường xuyên đến bệnh viện để hỏi Tiền Thiển, trường hợp như vậy để chồng chăm sóc con gái là thích hợp nhất.


"Nếu vậy," mẹ Tiền Thiển sờ đầu cô: "Buổi chiều chờ anh rể con tới mẹ sẽ về, mấy ngày nay để ba con chăm sóc con, mẹ tan làm lại đến, muốn ăn cái gì thì nói với mẹ."


Tiền Thiển ngoan ngoãn gật đầu, được ba mẹ giúp đỡ ăn trưa. Cô đã đói bụng suốt một ngày, ngực muốn gián vào lưng, thấy gì cũng muốn ăn. Nhưng đây là lần đầu tiên Tiền Thiển biết, ăn cơm lại là một việc thống khỏ như vậy. Xương sườn và cánh tay của cô bị gãy, nhiều chỗ khớp xương bầm tím, chỉ ngồi dậy đã mất rất nhiều sức lực, xương sườn trước ngực bị cố định lại làm cô hoạt động rất bất tiện, càng đừng nói hiện tại nó đang sưng phù lên, vừa động liền đau muốn chết.


Khi ngồi thẳng được mới thực sự là khảo nghiệm. Đò ăn ngon được đặt trước mặt Tiền Thiển, cho cô trải nghiệm thật tốt cái gọi là nỗi đau ngọt ngào. Muốn ăn, nhưng một bàn tay gãy xương, cái khác thì trật khớp bầm tím sưng thành bánh bao, chỉ có thể để người khác đút. Đút đến miệng nuốt xuống xong toàn thân đều đau.


Bữa cơm này của Tiền Thiển, ăn hết hơn một giờ, khiến bố mẹ và cô cả ba người mồ hôi đầy đầu, mệt muốn chết.


Tiền Thiển cơm nước xong không bao lâu, Ngụy Kỳ mang theo mất đồng nghiệp cũ của ba Chu đến phòng bệnh. Mẹ của Tiền Thiển nhẹ nhàng thu dọn hộp cơm rời đi, để lại không gian cho Tiền Thiển và một nhóm cảnh sát. Hai bạn cùng phòng ở giường bên cạnh tò mò nhìn một đám đàn ông lưng hùm vai gấu vây quanh giường bệnh của cô gái mới đến, ba Chu cười hiền hậu với họ, kéo rèm chắn đi tầm mắt.





Tới cùng Ngụy Kỳ đều là đồng nghiệp cũ của ba Chu, mọi người đều biết Tiền Thiển, thấy Tiền Thiển bị xô ngã thành cái dạng này ai cũng tức giận thay, thăm hỏi một hồi, Ngô Tam mở thiết bị ghi âm tiến vào chính đề.


"An An, cô làm sao lại ngã xuống?" Tiến vào trạng thái công tác ánh mắt Ngụy Kỳ nghiêm túc.


"Tôi chắc chắn mình bị người đẩy xuống, lúc ấy tay phải tôi nắm tay vịn của tham cuốn, có người đẩy mạnh tôi từ sau lưng, đồng thời có một lực mạnh đánh lên côt tay phải, làm tôi rời tay." Tiền Thiển miêu tả lại tình huống lúc đó thật rõ ràng cho Ngụy Kỳ


Xuyên qua mấy thế giới Tiền Thiển không học được kỹ năng cứu mạng nào, chỉ có điều, cô đã rèn luyện được tố chất tâm lý mạnh mẽ, dưới tình huống nguy hiểm vẫn bảo đảm được sự bình tĩnh tốt nhất, cái này miễn cưỡng cũng được coi là bàn tay vàng đi. Do đó, Tiền Thiển có thể đem sự việc ngày hôm đó miêu tả hoàn chỉnh nhất.


Mấy chú cảnh sát nhìn nhau một cái, Ngô Tam mở miệng trước: "Tiểu An, con đem sự việc hôm đó kể tỉ mỉ lại một lần cho chúng ta nghe, nhớ được gì cũng cứ nói, để xem có giá trị giúp chúng ta phán đoán không."




"Được, ngày hôm đó cháu và chị hẹn nhau giúp chị mua váy......"


Tiền Thiển bắt đầu nói khi cô rời văn phòng, đến trung tâm mua sắm như thế nào, gặp mặt với Chu Bình Bình ở đâu, ăn cơm ở đâu, vì sao Chu Bình Bình lại đi trước...... Cô miêu tả chi tiết từng việc mà cô nhớ cho Ngụy Kỳ, cô kể rất dài dòng, nhưng Ngụy Kỳ lại vừa long với miêu tả tường tận của cô, đáp án thường sẽ ở trong những chi tiết nhỏ......


Tiền Thiển kể lại mọi chuyện mất khoảng nửa tiếng, cô nói đến miệng đắng lưỡi khô, chờ cô nói xong, mấy cảnh sát xung quanh đều im lặng, như đang cẩn thận tìm ra điển đáng lưu ý trong lời nói của cô.


- -----


0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận