Danh sách Chapter

Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2


Editor: Tiểu Mập Mạp
Thư ký Tôn ngắt điện thoại, lập tức nối điện thoại nội tuyến cho Hà Chiêu Lan: "Hà tổng, cảnh sát gọi điện thoại đến, nói vụ án của Chu An An có chút vấn đề muốn hỏi đồng nghiệp trong công ty một chút, đặc biệt muốn cùng ngài nói chuyện, ngài xem để họ tới công ty hay hẹn ở ngoài."
Hà Chiêu Lan trầm ngâm một giây, đáp: "Để họ đến công ty đi, cảnh sát điều tra dò hỏi bình thường, nói mọi người đều phối hợp tốt."
Tắt điện thoại, Hà Chiêu Lan trầm mặc không nói, cuối cùng lấy di động, tìm ra một dãy số: "Húc Dương, là tôi.

Việc lần trước kêu anh điều tra......"
Sau khi cùng thư ký Tôn nói qua, Ngụy Kỳ cùng Ngô Tam trực tiếp đến công ty Tiền Thiển.

Khi đến nơi, hai người phân ra làm việc, Ngô Tam phụ trách hỏi thư ký Tôn, trợ lý Lương và vài đồng nghiệp khác của Tiền Thiển, còn Ngụy Kỳ trực tiếp vào văn phòng của Hà Chiêu Lan.

Hỏi một ít vấn đề bình thường xong, Ngụy Kỳ nói thẳng, trực tiếp nhắc tới Dương Di Nhan với Hà Chiêu Lan.

"Dương Di Nhan? Biết, chúng tôi là bạn khi còn nhỏ, gần đây gặp lại đúng là gặp nhau tương đối nhiều, làm sao vậy? Có liên quan gì với cô ấy sao?" Hà Chiêu Lan chưa rõ lắm, nhưng anh vẫn nghiêm túc trả lời vấn đề của Ngụy Kỳ.

"Có thể xin ngài cung cấp chút phương thức liên lạc với Dương Di Nhan tiểu thư, có chứng cứ chứng minh, ngày hôm đó Dương Di Nhan tiểu thư cũng ở hiện trường, là người chứng kiến ở hiện trường, chúng tôi muốn tiến hành theo thường lệ, lấy lời khai của cô ấy." ngữ khí Ngụy Kỳ ngữ khí rất công thức hóa, anh gắt gao nhìn chằm chằm Hà Chiêu Lan, quan sát mỗi biến hóa trên mặt anh ta.


Hà Chiêu Lan nghe vậy nhướng mày: "Anh là nói, Mị Mị, à, chính là Dương Di Nhan, hôm đó cô ấy cũng ở hiện trường tai nạn của Chu An An?"
Ngụy Kỳ gật đầu: "Chính xác mà nói, lúc đó cô ấy cũng ở trên thang máy ngắm cảnh mà Chu An An xảy ra sự cố, vị trí ở ngay phía sau Chu An An."
"Phía sau?!" Hà Chiêu Lan lộ ra một tia kinh ngạc: "Ý của anh là......"
"Tôi không có ý tứ gì cả." Ngụy Kỳ quyết đoán đánh gãy lời nói của Hà Chiêu Lan.

"Nhưng anh trước đó đã nói, Chu An An là bị người khác đẩy từ trên thang cuốn xuống." Hà Chiêu Lan nghi ngờ nhìn Ngụy Kỳ chằm chằm, dường như không thể tin những gì anh ta nói.

"Là vậy không sai, cho nên, xin ngài cung cấp một chút phương thức liên hệ của Dương Di Nhan tiểu thư, chúng tôi cần tiến hành theo lệ, lấy lời khai của cô ấy." Ngụy Kỳ mặt không có biểu tình gì, lặp lại yêu cầu của anh một lần.

"Được." Hà Chiêu Lan nhanh chóng bình tĩnh lại, khống chế biểu tình của mình, anh lấy xuống một tờ giấy nhớ, lấy số di động của Dương Di Nhan dãy ra đưa cho Ngụy Kỳ.

Khi đưa tờ giấy cho Ngụy Kỳ, Hà Chiêu Lan bổ sung: "Mị Mị......!Tôi là nói Dương Di Nhan, cô ấy ở chung cư Ung Đình cách đây không xa, nhưng số nhà cụ thể tôi không rõ lắm, tôi cũng chưa từng qua đó."
"Hà tiên sinh, cảm ơn đã hợp tác." Ngụy Kỳ đứng lên nhận lấy tờ giấy: "Tiếp theo điều tra có khả năng sẽ còn phiền toái ngài, hy vọng ngài không cần để ý."
"Nên vậy." Hà Chiêu Lan chủ động vươn tay bát tay với Ngụy Kỳ, khi Ngụy Kỳ xoay người đi, Hà Chiêu Lan do dự một chút, mở miệng hỏi: "Cảnh sát tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút, Chu An An cô ấy hiện tại thế nào."
"Còn tính là may mắn, không có trở ngại, chỉ là nhiều chỗ bị gãy xương cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian mà thôi, từ độ cao như vậy ngã xuống, đây đã là kết quả tốt nhất rồi." Ngụy Kỳ nhìn vào mắt Hà Chiêu Lan, trả lời đúng sự thật.


"Như vậy sao," mặt Hà Chiêu Lan thả lỏng không ít: "mấy người thư ký Tôn bọn họ đang định đến bệnh viện thăm cô ấy."
Ngụy Kỳ hướng Hà Chiêu Lan gật đầu một cái, xoay người rời đi.

Tập hợp với Ngô Tam, hai người cùng nhau ra khỏi công ty Tiền Thiển.

"Anh bên này có phát hiện gì không?" Vừa ra khỏi cửa, Ngụy Kỳ liền gấp không chờ nổi hỏi Ngô Tam.

"Không có gì đặc biệt, An An nhân duyên rất tốt, có thể nhìn ra được cùng đồng nghiệp rõ ràng không có mâu thuẫn." Ngô Tam lắc đầu, ngược lại hỏi Ngụy Kỳ: "Còn anh, có phát hiện gì không?"
"Khó mà nói." Ngụy Kỳ cũng lắc đầu: "Tôi lấy được phương thức liên hệ Dương Di Nhan, gọi cô ta đến hỏi một ít trước.

Ngoài ra......!sếp An An tựa hồ rất quan tâm tới thương thế của em ấy, tuy rằng anh ta không nói rõ, nhưng tôi có thể nhìn ra được."
"Này cũng không chứng minh được cái gì." Ngô Tam thở dài: "Trước vẫn là liên hệ với Dương Di Nhan đi......"
Nhưng mà, sự tình phát triển ngoài dự kiến của Ngụy Kỳ, anh căn bản không thể liên hệ với Dương Di Nhan.


Điện thoại không nhận, đến chung cư Ung Đình tìm người cũng không có kết quả, không thể làm gì, Ngụy Kỳ lại liên hệ với Hà Chiêu Lan.

"Anh nói cái gì? Các anh không liên hệ được với cô ấy?" Hà Chiêu Lan đang do dự có nên đến bệnh viện thăm Tiền Thiển hay không, khi anh nhận được điện thoại có chút kinh ngạc, đã một ngày một đêm, cảnh sát vậy mà còn không liên hệ được với Dương Di Nhan, anh không khỏi có chút lo lắng, có phải vì Mị Mị chứng kiến tai nạn của Tiền Thiển nên cũng gặp nguy hiểm.

Sau khi ngắt điện thoại của Ngụy Kỳ, anh suy nghĩ, dùng di động của mình gọi cho Dương Di Nhan.

Anh chỉ thử một chút, rốt cuộc vì cảnh sát không liên hệ được Dương Di Nhan, chỉ là không nghĩ tới, điện thoại rất nhanh đã được nhận.

"Anh Chiêu Lan, có việc gì lại gọi điện cho em vậy, ngày thường đều không chủ động liên lạc với em......" giọng Dương Di Nhan nghe vẫn bình thường, Hà Chiêu Lan lập tức thở phào nhẹ nhõm, người không có việc gì là tốt rồi.

"Mị Mị, em hiện tại ở đâu?" Hà Chiêu Lan suy nghĩ, quyết định vẫn là gặp mặt rồi hỏi vì sao cảnh sát không liên hệ được với cô.

"Đã nói anh đừng gọi người ta là Mị Mị, anh Chiêu Lan chính là không nhớ được." Dương Di Nhan đáng yêu mà oán trách: "Em ở sân bay a, hôm nay anh Chu Dao về nước, em đang ở sân bay đón anh ấy."
"Là Chiêu Lan?" Thẩm Chu Dao bên cạnh Dương Di Nhan nghiêng đầu dò hỏi, thấy Dương Di Nhan gật đầu, hắn duỗi tay lấy di động của Dương Di Nhan: "Chiêu Lan, tôi hai ngày trước đã gọi điện thoại cho cậu nói hôm nay trở về, kết quả cậu hỏi cũng không hỏi một câu, cũng không tới sân bay đón tôi, vậy còn là anh em sao? May mắn Nhan Nhan hôm nay tới đón tôi, nếu không thật bị cậu hố chết."
"Xin lỗi, tôi quên." Hà Chiêu Lan đã quên thật, Thẩm Chu Dao gọi điện thoại cho anh, đúng ngày Tiền Thiển xảy ra chuyện, anh hôm đó không có tâm trạng cùng Thẩm Chu Dao nói chuyện phiếm, vội vàng nói hai câu liền tắt, trong điện thoại Thẩm Chu Dao nói gì anh thật một chút không nhớ kỹ.

Thẩm Chu Dao đương nhiên sẽ không để ý, tâm tình anh rất tốt mà trêu đùa: "Cậu nhìn xem cậu, đem tôi ném ở sân bay cũng không biết gọi điện thoại tới hỏi, ngược lại gọi điện thoại cho Nhan Nhan, sao, Nhan Nhan là bạn, tôi thì không phải sao? Cậu như vậy điển hình gọi là trọng sắc khinh bạn."

Nhưng Hà Chiêu Lan không có tâm trạng cùng Thẩm Chu Dao nói chuyện phiếm, anh miễn cưỡng cười một tiếng, nói: "Đừng nói bậy, tôi tìm Nhan Nhan có việc."
"Vậy được! Mau tới mời chúng tôi ăn cơm, ở chỗ cũ gặp." Thẩm Chu Dao cười cắt đứt điện thoại, kéo vali của mình đi.

"Anh Chu Dao, đợi em." Dương Di Nhan đuổi theo theo thói quen khoác tay anh.

Thẩm Chu Dao cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay bị Dương Di Nhan kéo, do dự một chút, cuối cùng cũng không nói gì.

Thẩm Chu Dao cứ như vậy một tay để Dương Di Nhan khoác, một tay kéo hành lý, đi về phía trước, vừa đi vừa lải nhải: "Lần này là Chiêu Lan đuối lý, lát nữa phải hố anh ta một chút..."
- -----
Thêm chương~~~
Tâm sự: Chuyên mục về dò lỗi chính tả
Chuyện là mình không có thời gian mấy vì vừa học, vừa làm thêm và dịch truyện nên mình đã tìm cách dò lỗi chính tả bằng google, mình truyện lên gg dịch để chị gg đọc cho mình nghe.

Và vậy là bây giờ trong đầu mình giờ toàn giọng nói truyền cảm là thân yêu của chị ấy.

Ôi thần linh ơi hãy cứu dỗi lấy đôi tai của con!
Mệt quá để mai bắn tim bù! G9 mn!.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận