Danh sách Chapter

Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2


Editor: Tiểu Mập Mạp
Xuân đi thu tới, thoáng cái đã 5 năm, Tiền Thiển sống sót qua được lần phong hàn muốn mệnh kia của nguyên chủ, đang nằm phơi nắng trong sân.

Người cha tiện nghi kia của cô khi cô chưa đầy hai tuổi quả nhiên liền cưới một vị tân phu nhân bối cảnh bình thường, vị kế phu nhân này giống trong trí nhớ của nguyên chủ, vào cửa liền sinh cho cha cô một đôi long phượng thai đáng yêu, nhỏ hơn Tiền Thiển gần ba tuổi.

Đúng như dự đoán của Tiền Thiển, vị tân phu nhân này thật không quá thích Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc, đặc biệt là đích trưởng tử Vương Minh Ngọc, rất kiêng kị.

Tân phu nhân sinh hài tử không lâu, Tiền Thiển luôn nghe được có người nói Vương Minh Ngọc không tốt thế này không tốt thế kia.

Nhưng Tiền Thiển cũng không giống nguyên chủ, ngu ngốc mà giữ khoảng cách với ca ca của mình, đùa à! Trong nhà này, thân cận với cô nhất ngoài người phụ thân thần long thấy đầu không thấy đuôi kia thì chính là ca ca! Sao có thể tùy tiện nghe lời xúi giục của người khác.

May là Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc vẫn luôn thân thiết, khi Tiền Thiển bị phong hàn, sốt cao, bệnh không dậy nổi.

Kết quả nha hoàn chăm sóc cô mở rộng cửa sổ ra rồi đi ra ngoài.


Nha hoàn dám vô tâm như vậy, không phải là vì đương gia chủ mẫu không coi trọng đôi hài tử của vợ trước này hay sao? May mà Vương Minh Ngọc kịp thời tới thăm muội muội sau khi tan học, hắn tự mình bế Tiền Thiển về viện của mình để chăm sóc, tới tận khi Tiền Thiển khỏi bệnh.

Chuyện này cũng cho Vương Minh Ngọc hồi chuông cảnh báo.

Hắn thực ra là một hài tử tính cách có chút tùy tiện, không có chú ý tới hậu trạch lộn xộn.

Khi mẫu thân qua đời, muội muội còn nhỏ, sau này phụ thân cưới kế phu nhân, hắn còn cảm thấy thật may vì có người có tâm có thể chiếu cố muội muội, nhưng không ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy.

Nghĩ đến đây, Vương Minh Ngọc không khỏi tự trách.

Hắn là nam tử, vốn dĩ đã rất vững chắc, hơn nữa là cháu đích tôn của đại phòng, lớn hơn nhiều so với kế đệ muội, bởi vậy tổ phụ cũng rất tận tâm bồi dưỡng hắn, mẹ kế muốn nhúng tay vào chuyện của hắn không dễ.

nhưng muội muội không giống vậy.

Nàng là nữ tử, lớn lên ở hậu trạch, tuổi lại nhỏ, bị mẹ kế nắm chặt trong lòng bàn tay, mấy năm nay là hắn sơ sót, trách không được muội muội càng ngày càng dính hắn......!
Thật tình hình của Tiền Thiển cũng không có nghiêm trọng như Vương Minh Ngọc nghĩ, lần phong hàn cô thật ra có thể tránh được, nhưng cô đã suy nghĩ rất lâu, không biết nên làm sao đẻ nhắc Vương Minh Ngọc không cần quá tin tưởng mẹ kế, cô dù sao cũng mới hơn 6 tuổi, không thích hợp làm ra vẻ người lớn để dạy dỗ ca ca gần 12 tuổi của mình.

Vì vậy Tiền Thiển lạnh lùng nhìn nha hoàn vội vàng cùng gã sai vặt mắt đi mày lại, đem người ăn mặc mỏng manh như cô bỏ quên trong hoa viên, qua hai canh giờ mới hoảng hốt đi tìm cô.

Cô quả nhiên bị phong hàn, được những người bên cạnh "tận tâm" chiếu cố --- uống nửa chén thuốc mà không có người giúp cô đổi quần áo khác.

Vương Minh Ngọc cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng của Tiền Thiển, ngày thứ hai khi cô bệnh phát hiện mấy người trong viện không đúng, liền đem cô về sân viện của mình mà chăm sóc.

Nữ hài tử ở trong viện của ca ca thật ra không hợp lễ nghĩa, nhưng lúc này, Vương Minh Ngọc không thể tin tưởng được ai.

Hậu viện bị mẹ kế nắm trong tay, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, muội muội chỉ có thể dựa hắn.

Nhưng Tiền Thiển cũng không thể ở lâu dài trong viện của Vương Minh Ngọc, nam nữ bảy tuổi đã có khác biệt, cô cũng sắp 7 tuổi rồi, sống trong viện của nam tử sẽ tổn hại tới danh tiết, dù người nam tử này mới 12 tuổi, còn là ca ca thân sinh.


Sau khi Tiền Thiển dần khỏi bệnh, phụ thân hai người đã tìm Vương Minh Ngọc nói chuyện vài lần, giục hắn đưa muội muội về tiểu viện của nàng, nhưng Vương Minh Ngọc vẫn luôn tìm cớ để kéo dài.

Hắn thật sự là không yên tâm!
Nha hoàn bên người Tiền Thiển đều do tân phu nhân sắp xếp, những nha hoàn thân tín trước kia mẫu thân lưu lại tân phu nhân nhìn không thuận mắt, ngoài hai người hiện tại bên người Vương Minh Ngọc, còn lại đều bị nàng ta tìm cớ đuổi đi, hiện tại bên người Tiền Thiển người có thể tín nhiệm chỉ có một lão ma ma, nhưng đáng tiếc ma ma sức khỏe không tốt, không thể hầu hạ bên người được nữa.

Đem nha hoàn mẫu thân lưu lại trong viện mình cho Tiền Thiển, Vương Minh Ngọc cũng không yên tâm được.

Nha hoàn thân tín mẫu thân lưu lại cũng không còn nhỏ, đều đã thành thân, bọn họ đều là ban ngày tới phủ làm việc, buổi tối lại về nhà với trượng phu, nếu để các nàng qua hầu hạ, buổi tối Tiền Thiển vãn không có người trông coi.

Lo lắng cho Tiền Thiển, Vương Minh Ngọc sầu muốn bứt tóc.

Nhìn thấy Vương Minh Ngọc sầu lo, hai đại nha hoàn mẫu thân lưu lại Oanh Nhi và Yến Nhi thật sự nhìn không được nữa, hai người liếc nhau, Oanh Nhi mở lời trước: "Tiểu thiếu gia, nô tỳ có thể đi hầu hạ tiểu tiểu thư trước!"
Nghe Oanh Nhi nói, Vương Minh Ngọc vẫn sầu nhăn mặt: "Oanh cô cô, người buổi tối phải về nhà, Tú Tú buổi tối vẫn không người coi chừng.

Trước kia là ta quá sơ sót, giờ có viết thư cho ngoại tổ mẫu hoặc cữu cữu nói muốn nha hoàn cũng không kịp!"
Mẫu thân của Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc xuất thân rất tốt.

nhưng ngoại tổ phụ là Kim Lăng bố chính sử không ở kinh thành, hai cữu cữu hai năm trước vẫn còn ở kinh thành, vẫn thường lui tới với Vương gia, nhưng năm kia cữu cữu phải đi xa, cả nhà đến đất Thục.


Sau khi cữu cữu đi, mẹ kế của Vương Minh Ngọc và Tiền Thiển càng thêm không thèm cố kỵ.

"Hay là, tiểu thiếu gia đi cầu xin lão phu nhân đi?" Yến Nhi nhanh miệng đáp.

"Vô dụng!" Oanh Nhi bình tĩnh lắc đầu: "Kế phu nhân là cháu gái họ của lão phu nhân, vẫn luôn được lão phu nhân yêu thích, nếu tiểu thiếu gia tùy tiện đi nói, lão phu nhân sẽ thấy tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư cố ý gây chuyện.

Ngươi cũng biết......lão phu nhân vẫn luôn không thích tiểu thư nhà chúng ta......Sau khi tiểu thư ra đi, thị tỳ trong nhà chúng ta mang đến đều bị đuổi đi, chỉ còn lại mấy người chúng ta......"
"Ta đi cầu xin tổ phụ? Nhưng cầu xin tổ phụ cũng vô dụng, người còn không bao giờ nhúng tay vào việc của hậu trạch, huống gì là phụ thân ta......Hơn nữa, tìm họ muốn nha hoàn, họ không phải cũng tìm tổ mẫu và nữ nhân kia sao, quay đi quay lại vẫn vậy." Vương Minh Ngọc tiếp tục cau mày.

"Nô tỳ trước đi qua hầu hạ một thời gian, buổi tối cũng lưu lại trong phủ." Oanh Nhi cuối cùng mở miệng, trượng phu của Oanh Nhi cũng là thân tín của mẫu thân Vương Minh Ngọc, mang từ nhà mẹ đẻ tới, theo tình huống hiện tại, Oanh Nhi ở lại chăm sóc hắn nhất định sẽ không để ý.

"Nhưng như vậy cũng không phải kế lâu dài!" Yến Nhi vẫn rất lo lắng: "Lão phu nhân và kế phu nhân sẽ không để chúng ta làm vậy lâu dài, chúng ta dù sao cũng là nha hoàn trong viện tiểu thiếu gia."
"Ngươi nói không sai! Ta nghĩ vẫn nên tìm biện pháp khác cho tiểu tiểu thư." Oanh Nhi nhẹ gật đầu: "Yến Nhi ngươi còn nhớ trước kia tiểu thư nhà ta rất thân thiết với Anh tiểu thư không?"
"Nhị tiểu thư nhà tuần phủ Giang Nam?" Yến Nhi mắt sáng lên: "Đúng vậy! Nhà chồng của Anh tiểu thư cũng ở trong kinh! Bảo tiểu thiếu gia mang theo tiểu tiểu thư đi bái phỏng, Anh tiểu thư nhìn thấy con của bạn cũ sẽ rất thích, tặng cho tiểu tiểu thư hai tiểu nha đầu, như vậy, lão phu nhân và kế phu nhân dù không muốn, cũng phải cố kỵ mặt mũi Anh tiểu thư vài phần!".

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận