Danh sách Chapter

Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2

Dịch: Lạc Đinh Đang

Ngày hôm sau, cuối cùng 7788 đáng tin đánh thức Tiền Thiển đúng giờ. Tiền Thiển vừa mở mắt đã thấy Trương thị dậy rồi. Bà ăn mặc chỉnh tề đứng bên giường định gọi cô dậy. Cô tranh thủ thời gian xuống giường, hỏi: "Mẹ, mẹ dậy sớm vậy?"

Trương thị cười nhẹ, vừa chỉnh y phục cho cô vừa nói: "Mẹ nghe tiếng gõ mõ cầm canh, bốn canh vừa rồi mẹ không dám ngủ sâu, sợ con muộn giờ."

Vì quen ỷ lại vào đồng hồ nên từ khi xuyên qua, Tiền Thiển không có khái niệm chuẩn xác về thời gian, cô cũng không biết mình có tính là muộn không, tranh thủ thời gian đứng lên, vội vàng thu dọn đồ rồi lao ra cửa. Đang muốn tạm biệt Trương thị, cô lại thấy Trương thị cũng thu đồ gọn gàng, dáng vẻ muốn ra ngoài, mang theo đèn lồng đứng sau cô.

Tiền Thiển không kịp phản ứng hỏi một câu: "Mẹ, mẹ cũng ra ngoài à?"

Trương thị gật đầu, nói: "Con là một bé gái, trời chưa sáng đã ra ngoài, mẹ không yên lòng. Để mẹ đưa con đi."

"Mẹ! Không cần đâu ạ! Hiện giờ mọi người đều nghĩ con là bé nam, không có chuyện gì đâu!" Tiền Thiển vừa nói vừa đón đèn lồng trong tay Trương thị: "Giờ còn sớm, mẹ mau về nằm một lát, đợi trời sáng rồi dậy."

Trương thị lui về sau một bước, né tay Tiền Thiển, kiên quyết nói: "Không được, con không để mẹ đưa thì mẹ sẽ không cho phép con ra khỏi cửa."

Tiền Thiển không còn cách nào đành đồng ý để Trương thị đưa tới Trạng Nguyên Lâu. Chưa tới canh năm, trời còn chưa sáng, trên đường cơ bản không có ai, tối đen như mực, chỉ có đèn lồng trong tay Trương thị phát ra ánh sáng yếu ớt. Trương thị và Tiền Thiển một trước một sau yên lặng bước tới.

Tới khi ra khỏi khu bình dân thành Nam, đến gần thành Bắc, trên đường bắt đầu xuất hiện ánh sáng. Có rất nhiều phủ đệ của quý nhân hoặc cửa hàng tài đại khí khô chong đèn lồng rực sáng. Tiền Thiển thấy ánh sáng, có tâm bảo Trương thị không cần tiễn nữa, nhưng Trương thị vẫn không nghe, kiên trì muốn đưa cô đến gần Trạng Nguyên Lâu.

Vừa đến hẻm phía sau đường Chu Tước, từ xa Tiền Thiển đã thấy cửa sau Trạng Nguyên Lâu đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều người bận rộn từ sớm, ra ra vào vào vô cùng náo nhiệt. Tiền Thiển thấy thế quay đầu nói với Trương thị: "Mẹ, con vào đây, mẹ về đi, trên đường cẩn thận một chút."

Trương thị gật đầu, nhẹ giọng dặn dò Tiền Thiển: "Đi đi, đừng để mình chịu thiệt." Nói xong thổi tắt đèn lồng, quay người sờ soạng trở về. Tiền Thiển biết bà không nỡ thắp dầu, cũng không cách nào khuyên bà, chỉ có thể tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ, sau đó nghĩ biện pháp kiếm tiền nuôi gia đình.

Tiền Thiển đưa mắt nhìn Trương thị đi xa, tranh thủ chạy đến cửa sau Trạng Nguyên Lâu. Chỉ thấy rất nhiều người dân gánh rau xanh chờ ngoài cửa, Tiền chưởng quỹ tự mình đứng ngoài, cầm sổ tính toán, bên cạnh có hai tạp dịch, một người báo số liệu cho Tiền chưởng quỹ, một người phân loại rau xanh, chờ người đến chuyển vào.

Tiền Thiển đến bên cạnh Tiền chưởng quỹ, lên tiếng chào hỏi. Tiền chưởng quỹ nhìn cô một cái, gật đầu nói: "Canh giờ không tính là muộn, tới giúp một tay đi." Sau đó không để ý tới cô nữa. Tiền Thiển cũng không phải người kém linh hoạt, hỏi xem muốn chuyển đồ đến nơi nào rồi bắt đầu theo các tạp dịch khác khuân vác đồ.

Việc chuyển đồ này cứ vậy chuyển một tháng. Chính Tiền Thiển cũng không biết trong một tháng này cô làm thế nào sống qua được. Cô chỉ nhớ, ngày tiếp đó, cô thấy toàn thân như nát thành từng miếng, sáng hôm sau suýt nữa không đứng dậy được. Mỗi ngày sau đó, cô đều trôi qua giống như tận thế, toàn thân trên dưới không chỗ nào không đau nhức. Mỗi sáng rời giường từ sớm, trong lòng cô đều ngập tràn tuyệt vọng, phải lấy nghị lực vô hạn để thuyết phục mình nhanh chóng rời ổ chăn đi làm việc.

Sáng sớm chuyển đồ ăn, sau đó thái đồ ăn với tạp dịch sau bếp, rồi rửa sau, tiếp đó là quét rác, sau đó mang đĩa đi rửa sạch, giúp phòng tạp dịch tính sổ, ngẫu nhiên còn ra ngoài làm chân chạy, buồn bực nhất là, mỗi ngày cô đều phải đẩy thùng nước rửa chén đến cửa sau, chờ người đến dọn nước rửa chén.

Ngày nào Tiền Thiển cũng gào với 7788 nói bà đây không làm! Nhưng không biết vì sao, cô không làm như vậy. Mặc dù mỗi ngày lượng công việc cần làm khiến cô muốn khóc nhưng vẫn cố chịu đựng. Có lẽ vì cô cũng không mệt mỏi đến cực hạn, hoặc có lẽ vì trong tiềm thức cô vẫn quý công việc này, muốn nghiêm túc làm tiếp, cũng có thể vì tạp dịch xung quanh cô đều vất vả như vậy, cô cảm thấy mình không nên phàn nàn. Tóm lại, Tiền Thiển chịu đựng. Tới khi chịu đựng thành thói quen, đột nhiên có một ngày, cô thấy mình thích ứng, hoặc nên nói là chết lặng.

"Tiền Xuyến Tử, tâm lý và tố chất của cô rất mạnh mẽ, tính kháng cự cũng rất mạnh." 7788 cảm thán tổng kết.

"Đúng vậy! Tao là người ba mươi mấy tuổi, không phải Trương Ngũ Nương mười mấy tuổi, không gì không thể nhịn. Không nỗ lực làm sao có kết quả, tao luôn tin thế giới này công bằng. Ít nhất thì giờ tao đã biết thế nào là tiệm cơm ở cổ đại, so với tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều." Tiền Thiển vừa bình tĩnh rời giường mặc quần áo, vừa tám chuyện với 7788 trong khi chờ Trương thị cùng ra ngoài. "Hơn nữa nhận việc rồi thì nên cố gắng làm, đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản, cô nương tao đây vốn là một nhân sĩ ưu tú ở chỗ làm."

Trương thị vẫn kiên trì đưa cô đi làm mỗi ngày. Khoảng thời gian trước, bà thấy ngày nào Tiền Thiển cũng mệt mỏi đi sớm về trễ, sớm đau lòng không thôi, khuyên Tiền Thiển không nên đi, nhưng Tiền Thiển kiên trì không chịu. Hai mẹ con vì chuyện này mà cãi nhau không ít lần, sau đó Tiền Thiển nói với bà, ba bữa ở Trạng Nguyên Lâu đều được ăn thịt, Trương thị mới thôi không nói.

Trong lòng bà biết rõ, nếu Tiền Thiển về nhà để bà nuôi sống, chưa chắc một tháng có một bữa ngon. Nhưng bà vẫn rất thương nữ nhi, ngày ngày sầu lo nhìn Tiền Thiển, còn liều mạng nhận một đống đồ may vá về làm.

Cứ như vậy, Tiền Thiển được Trương thị đưa đến gần Trạng Nguyên Lâu. Đã bắt đầu vào đông, thời tiết rất lạnh, Tiền Thiển thấy Trương thị thở ra khói trắng mà có phần thương yêu bà. Mấy ngày trước Trương thị đưa Tiền Thiển áo bông nhưng chính bà thì mặc rất ít. Tiền thiển thúc giục Trương thị nhanh về, mình thì chạy đến cửa tiệm, chuẩn bị chuyển đồ ăn.

Tiền chưởng quỹ thấy cô đến, vẫy tay gọi qua, Tiền Thiển vội vàng chạy tới nghe dặn. Tiền chưởng quỹ cười với cô, dáng vẻ có chút hiền lành, sau đó nói với cô: "Bắt đầu từ hôm nay ngươi không cần khuân thức ăn, ngươi giúp tính sổ."

Điều này không khác gì bánh từ trên trời rơi xuống, đập cho Tiền Thiển choáng váng mặt mày, cô lắp bắp hỏi: "Thật... Có thật không? Hôm nay ta không cần chuyển hàng?"

Tiền chưởng quỹ vui vẻ, hắn quan sát Tiền Thiển tròn một tháng, thấy cô không giở thủ đoạn gian trá, ngày nào cũng làm việc nghiêm túc, giao thêm việc cho cô, cô cũng không hai lời hoàn thành. Hắn cảm thấy, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, nhìn người vẫn chuẩn, Tiền Thiển xem như là một đứa bé không tệ.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận