Danh sách Chapter

Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2
Chapter 2 Chapter sau

Dịch giả: Lạc Đinh Đang

Sau khi đính hôn, tiểu cô nương tính tình dịu hiền Ngũ Nương bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị gả đi. Mỗi ngày ngoại trừ giúp mẫu thân mình chăm lo việc đồng áng thì đều ngồi nhà may đồ cưới.

Từ trí nhớ của Trương Ngũ Nương, Tiền Thiển biết nàng rất chờ mong hôn sự với Tôn gia. Thiếu nữ nào chẳng mơ mộng, thêm nữa điều kiện Tôn gia không tồi, đứa cháu trai lại cao lớn khỏe mạnh, đặt trong thôn xem như một thiếu niên tuấn mỹ khó thấy. Nếu không phải Ngũ Nương là nữ nhi của thư nhân, cộng thêm tính tình tốt, thì mối hôn sự này nhất định sẽ không rơi trên đầu nàng.

Đáng tiếc, cuộc sống hạnh phúc của Ngũ Nương không được lâu. Vừa đính hôn một năm, phụ thân thư sinh của Trương Ngũ Nương bệnh không dậy nổi, kéo dài hai tháng rồi mất, để cô nhi quả mẫu ở lại. Thoáng một cái, lời đồn Trương thị khắc thân càng vang xa.

Lúc đầu Tôn gia cảm thấy làm thông gia với người có học rất hãnh diện, kết quả là không đợi thành thân, Trương thư sinh đã chết trước, lại thêm Trương thị có tiếng khắc thân, với hôn sự này Tôn gia muốn bao nhiêu ghét bỏ liền có bấy nhiêu. Cãi lộn hồi lâu, cuối cùng lui hôn.

Đáng thương cho tiểu cô nương Trương Ngũ Nương, đầu tiên là phụ thân qua đời, tâm trạng chưa khôi phục đã bị lui hôn. Trương Ngũ Nương dù hiểu chuyện cũng chỉ là một bé gái mười ba tuổi, nhất thời nghĩ quẩn liền treo cổ tự tử. Sau đó Tiền Thiển đến.

"Gia đình này thật đáng thương." Tiền Thiển cảm thán. "Đúng rồi 7788, sau khi Trương Ngũ Nương chết thì mẹ cô ấy thế nào?"

"Đợi tôi tra chút." 7788 xem lại sách: "Trương Ngũ Nương thắt cổ, người trong thôn nói Trương thị khắc chết một nhà, nhất định là yêu ma nhập vào, dùng hình đánh chết."

"A! Nói như thế Trương Ngũ Nương còn gián tiếp hại mẹ cô ấy." Lập tức Tiền Thiển trợn tròn mắt.

"Dù sao cô cũng thay cô ấy sống cả một đời, cô tính một chút xem có nên hiếu kính tốt Trương thị không, coi như Cục Quản Lý chúng ta bồi thường cho thân thể con gái bà ấy bị chiếm."

"Có đạo lý. Này, không đúng. Mày lừa tao 7788, tao không phải tới làm người qua đường sao? Làm gì có người qua đường nào là nữ! Trương Ngũ Nương dù đáng thương cũng không phải đàn ông, không thể làm người qua đường được." Tiền Thiển đột nhiên nhận ra.

"Cái đó... không còn cách nào. Xung quanh kinh thành chỉ có cô bé này, tuy Giang Nam cũng có một túc thể nam phù hợp nhưng núi cao, nước xa, cô muốn tới cũng phải mất nửa năm. Chẳng may giữa đường cô bị cường đạo giết chết, lúc đó hai ta có thể đi nhận phạt được rồi. Đến cũng đã đến rồi, biện pháp thì tự cô phải tự nghĩ chứ." 7788 buông tay.

Đ*! Hố người! 7788 quả nhiên không đáng tin cậy!

"Lời cô thầm mắng tôi, tôi có thể nghe thấy. Hai ta đã buộc định." 7788 khinh bỉ Tiền Thiển.

(⊙o⊙) Thế mà có công năng lớn như vậy! Được thôi, tao không mắng mày, ai bảo mày là đồng bọn nhỏ của tao.

"Tiền Thiển, cô nên rời giường làm việc đi. Hiện giờ Trương thị đang bị đả kích từ cái chết của chồng, việc nhà gần đây đều do một tay Trương Ngũ Nương lo toan. Cô tranh thủ dậy làm cơm sáng, thuận tiện nghĩ cách mau chóng đến kinh thành. Giờ cách thời điểm nam nữ chính gặp mặt còn một năm, trong vòng một năm cô nhất định phải đến Trạng Nguyên Lâu làm nhân vật qua đường." 7788 không yên lòng dặn dò.

Tiền Thiển nhìn thoáng qua cửa sổ, quả thực sắc trời có chút trắng xám. Vì vậy Tiền Thiển đành mang vẻ mặt xui xẻo đứng lên nhận lệnh, dựa theo trí nhớ mặc quần áo và chải tóc theo cách của Trương Ngũ Nương.

Cuối thu, trời có chút lạnh, Tiền Thiển quyết định đi đun ít nước nóng rửa mặt. Lần theo ký ức đến phòng bếp, nhìn bếp lò được đắp từ bùn đất, Tiền Thiển không thể không thừa nhận, mình là một người vô dụng.

Hơn ba mươi năm cuộc đời, một cái bát Tiền Thiển cũng chưa rửa qua. Giờ muốn cô dùng loại bếp thô sơ để nấu nước, quả thực độ khó quá cao.

"7788, tao... tao không biết nhóm lửa." Tiền Thiển có phần chột dạ báo cáo với Hệ Thống nhà mình.

"Ầy! Tôi không có tay, không thể tới giúp. Lại nói, tôi cũng không biết, cô nghĩ cách đi." Vẻ mặt 7788 bất đắc dĩ. "Chẳng qua chuyện này lại nhắc tôi, mỗi lần cô đến thế giới khác hãy cố gắng học thêm chút kiến thức và kĩ năng, nhỡ có chuyện gì cũng không rơi vào thế bị động."

"Vâng. Đại gia ngài nói rất đúng!" Tiền Thiển nghiêm túc nghe lời dạy bảo. "Nhưng vấn đề hiện tại là làm sao nhóm lửa."

"Làm sao giờ? Cô tìm xem ký ức Trương Ngũ Nương rồi học theo xem. Nếu không tôi cũng chẳng còn cách nào."

Vậy là Tiền Thiển tìm nửa ngày trong phòng bếp, tìm được thứ giống như đá lửa trong trí nhớ, rồi túm một nắm rơm, chuẩn bị nhóm lửa.

Nhìn Trương Ngũ Nương làm việc này rất dễ dàng, thật sự làm mới biết không đơn giản. Tiền Thiển cắm cúi nửa ngày cũng không nhóm được lửa.

Lúc này phía sau cô truyền đến tiếng nói: "Ngũ Nương, con làm gì vậy?"

Tiền Thiển giật nảy mình, quay đầu thấy Trương thị mặt mày tiều tụy đứng sau lưng cô.

"Mẹ, con muốn đun chút nước nóng rửa mặt, nhưng không nhóm được lửa." Tiền Thiển có chút chột dạ xoa xoa hòn đá lửa trong tay.

"Đứa nhỏ này, sao lại ngồi giữa nhà châm lửa chứ, cách bếp xa như vậy, cầm đến nơi chẳng phải cháy tay sao." Trương thị vừa cần đá lửa bước đến cạnh bếp, vừa càm ràm: "Lại nói, rửa mặt sao phải đun nước nóng. Sắp đến mùa đông rồi, phải tiết kiệm củi một chút. Không phải mẹ đã nhắc con từ sớm sao... Ai da."

Trương thị vốn định dạy bảo nữ nhi yếu ớt không được lãng phí, quay đầu thấy Tiền Thiển đứng giữa gian nhà, dường như có phần luống cuống túm góc áo. Nhớ đến nữ nhi vừa mất phụ thân, hôm qua còn bị lui hôn, thở dài im lặng không nói, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu châm lửa đun nước. Tiền Thiển không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của bà.

Không lâu sau, một chậu nước rửa mắt bốc hơi nóng đặt trước mặt Tiền Thiển. Tiền Thiển nghĩ thầm, người mẹ này vẫn rất thương con, sau này phải báo hiếu bà thật tốt.

Cuộc sống thôn nữ của Tiền Thiển bắt đầu từ một chậu nước nóng, Trương thị thấy dáng vẻ tay chân vụng về của con gái, còn tưởng cô bị việc từ hôn đả kích quá mức nên không quan tâm tới việc gì, càng thêm đau lòng.

Mà Tiền Thiển trải qua việc buổi sáng và việc đồng đả kích, đã có tư thế vò mẻ không sợ sứt. Không quan tâm, cô nghĩ, dù sao cuối cùng bà đây cũng phải làm tiểu nhị qua đường, tinh thông việc nhà nông cũng không giúp ích nhiều.

Ăn xong nửa cái bánh bột ngô cộng với chút nước canh làm bữa trưa, Tiền Thiển lấy cớ ra ngoài dạo một vòng. Lúc đầu Trương thị không muốn cho cô ra ngoài, sợ cô không chịu được lời đàm tiếu của người ngoài. Trong thôn nhỏ này, một cô nương bị lui hôn cũng giống như bị vứt bỏ, vốn không còn thanh danh. Nhưng Tiền Thiển khăng khăng muốn ra ngoài, Trương thị cũng không cố sức ngăn cản, chỉ là dùng ánh mắt sầu lo nhìn cô.

"7788, đây là chuyện gì? Sao mẹ tao lại đồng ý dễ dàng như vậy?"

"Có lẽ nghĩ cô bị kích động nên phát điên, muốn ra ngoài nghe mắng." 7788 có chút cười trên nỗi đau người khác.

"Nói nhảm! Tao không ra ngoài thì làm sao có cớ đi kinh thành!"
Chapter 2 Chapter sau
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận