Danh sách Chapter

Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2

Dịch: Lạc Đinh Đang

Từ ngày đó, nội dung công việc của Tiền Thiển thay đổi, biến thành buổi sáng đến tiệm, giúp Tiền chưởng quỹ tính sổ sách. Sau khi làm xong, cô sẽ đến lầu hai, dỡ ghế gác trên bàn xuống, lau bàn một lần, chuẩn bị kinh doanh.

Sau khi mở cửa, cô sẽ đi theo sư phụ mình, công việc chủ yếu là chạy đường và lau bàn. Các loại công việc to lớn như rửa chén đĩa, mang thức ăn hay thu sổ sách chưa tới phiên cô.

Chờ tối đóng cửa, Tiền Thiển lại lau một lượt bàn ghế ở lầu hai, sau đó gác ghế lên bàn, lại quét sàn và lau một lần, công việc một ngày liền hoàn thành. So với trước kia, không biết đơn giản hơn bao nhiêu lần.

Với nội dung công việc trước mặt, Tiền Thiển không thể hài lòng hơn! Sư phụ của cô đối xử khá tốt với cô, không hề sai sử cô ngoài định mức, có khi còn ban tiền thưởng, cho cô mười tám đồng mua đồ ăn vặt. Toàn bộ số tiền này Tiền Thiển đưa lại cho Trương thị.

Cuối cùng cũng có thể đưa chút tiền về nhà, Tiền Thiển và Trương thị đều rất vui mừng. Trương thị cầm tiền, mua một tấm vải xanh và bông mới, làm cho ông nội Đổng Tam một chiếc mũ ấm. Đổng lão rất vui vẻ, liên tục bảo Đổng Tam giúp đỡ Tiền Thiển một chút.

Dần dần, Tiền Thiển cũng có chút bóng dáng của một người chạy đường, trên vai vắt khăn vải, lưng dắt khăn tay, tay chân nhanh nhẹn. Hỉ Tử càng ngày càng hài lòng với đồ đệ này.

Yến Hành hẹn gặp biểu ca hắn tại Trạng Nguyên Lâu, sớm đã đặt nhã gian ở lầu ba. Khi đi qua lầu hai, Yến Hành liếc mắt đã thấy Tiền Thiển đứng cạnh Hỉ Tử, mặc một thân chạy đường, đang bận chỉnh khăn vải trong tay.

Yến Hành lập tức có chút giật mình, gần đây sao không thấy tiểu nha đầu này? Lại còn có bản lĩnh đến chạy đường ở Trạng Nguyên Lâu! Bước chân hắn xoay chuyển, bước đến chiếc bàn cạnh cửa sổ lầu hai, vừa đi vừa sai người hầu bên cạnh: "Xuống cửa chờ, đón Trẫn Tĩnh Hòa đến thẳng đây." Người hầu nhận lệnh xuống lầu.

Yến Hành vừa đến, Hỉ Tử đã dò xét hắn một lần. Gương mặt có chút lạ mắt, cẩm bào màu lam trên người tựa như không đáng chú ý, nhưng Hỉ Tử đã nhanh chóng nhận ra, đó là đồ đặc chế, là loại trang phục người bình thường không có khả năng mặc. Lại thấy bên hông Yến Hành đep cực phẩm Dương Chi Ngọc, Hỉ Tử lập tức phán đoán, đây tuyệt đối là người không thể đắc tội. Không chừng là tử đệ quan lớn vừa mới tiến kinh, hoặc là công tử thế gia lớn.

Thấy Yến Hành đến bàn bên cửa sổ ngồi xuống, Hỉ Tử không dám thất lễ, vội bước đến chào hỏi, lại giao cho Tiền Thiển: "Ngươi tranh thủ thời gian xuống lầu tìm chưởng quỹ, nói có khách quý tới, bảo hắn dâng trà ngon và điểm tâm."

Tiền Thiển nghe xong gật đầu, tranh thủ chạy xuống. Yến Hành thấy cô ngay cả mí mắt cũng không nâng, không khỏi có phần bực mình. Ăn điểm tâm của hắn lại dám trở mặt không quen biết!

Trần Tĩnh Hòa vừa mới lên lầu đã thấy gương mặt lạnh lùng của biểu đệ nhà mình ngồi cạnh cửa sổ. Người ngoài nhìn không ra, nhưng từ nhỏ làm bạn với Yến Hành, sao Trần Tĩnh Hòa lại không biết. Tâm tình Yến Hành bây giờ... quả thực chẳng ra sao cả. Y bước nhanh tới, ngồi đối diện Yến Hành, cười hỏi: "Lục... công tử, ai chọc ngươi mất hứng vậy? Chắc không phải ta chứ?!"

Yến Hành chau mày, nói: "Đã ra ngoài rồi thì xưng huynh đệ đi."

Trần Tĩnh Hòa biết ý gật đầu một cái, hỏi: "Sao lại ngồi đây? Không phải đặt nhã gian ở lầu ba sao?"

Yến Hành không trả lời, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, dáng vẻ buồn bực. Trần Tĩnh Hòa thấy hắn như vậy, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ ngồi cùng hắn.

Hỉ Tử thấy Trần tiểu Tướng quân trong kinh thành đến, lại ngồi đối diện với vị công tử lạ mặt kia, không khỏi khen ngợi ánh mắt của mình. May là hắn đã nhìn ra vị công tử kia không phải người thường, không thờ ơ với công tử đó. Nếu không, chỉ bằng giao tình của vị công tử kia và Trần tiểu Tướng quân, mình đắc tội hắn, mười cái đầu cũng không đủ chém.

Tiền Thiển xuống lầu tìm đại chưởng quỹ lấy trà, vừa quay người đã gặp một người chạy đường khác cũng tới kìm đại chưởng quỹ, trong miệng la: "Đại chưởng quỹ, Trần tiểu Tướng quân đang ở lầu hai, Hỉ Tử ca bảo ta xuống hỏi, ngài có muốn lên đó chào hỏi không?"

"Cái gì?" Đại chưởng quỹ Trạng Nguyên Lâu nghe vậy vội đẩy sổ sách trong tay ra, vội vã theo chạy đường kia ra ngoài, bỏ Tiền Thiển ở sau. Người chạy đường kia không quên cô, quay đầu dặn dò: "Tiểu Ngũ Tử, ngươi nhanh lấy trà đi, Trần tiểu Tướng quân đang đợi trà, đưa muộn khách quý sẽ không vui."

Tiền Thiển gật đầu, ôm lá trà chạy về. Đại chưởng quỹ chân tay vụng về còn chạy nhanh hơn cô, Tiền Thiển thầm nghĩ, vị Trần tiểu Tướng quân này không biết là con lớn nhà ai, lại khiến chưởng quỹ sợ như vậy.

"Thế tử Hộ Quốc Công, Hộ Quốc Công là nhà ngoại Tĩnh Quý phi. Nói ngắn gọn, đó là biểu ca ruột của nam chính, hiểu chưa?" 7788 giải thích cho Tiền Thiển.

Thì ra là vậy, Tiền Thiển bừng tỉnh đại ngộ. Tiền Thiển biết phủ Hộ Quốc Công, ngày nào đám tiểu nhị ở Trạng Nguyên Lâu cũng tám chuyện về những thế gia cao quý này. Nghe nói cha ruột của Tĩnh Quý phi là nho tướng nổi danh Đại Tần, nhưng ca ca Tĩnh Quý phi, tức Hộ Quốc Công đương nhiệm lại là một quan văn.

Có lẽ là di truyền cách đời, vị Trần tiểu Tướng quân này rất có thiên phú về hành quân đánh trận, từ nhỏ đã bị tổ phụ tự mình nuôi dạy, mười năm tuổi nhập ngủ, không đến mười tám đã một trận thành danh, từ đó không hề thua trận, không đến hai mươi đã được phong làm Tướng quân. Có tiền đồ, có năng lực, có bối cảnh, có giá trị nhan sắc, nghe nói trước mắt Trần tiểu Tướng quân là hôn phu đệ nhất trong lòng các quý nữ triều Đại Chu.

"Tao thấy đây là tiêu chuẩn thấp nhất của nam chính. Tướng quân bất bại, bàn tay vàng thô to như thế mà không phải của nam chính, điều này không khoa học." Tiền Thiển vừa chạy lên lầu hai vừa yên lặng cảm thán.

"Cũng không hẳn vậy." 7788 đả kích Tiền Thiển. "Nói hắn là bàn tay vàng của nam chính còn tạm được."

"Điều mày nói cũng đúng." Tiền Thiển gật đầu đồng ý, có biểu ca là Tướng quân bất bại, núi dựa này muốn cứng cao nhiêu có bấy nhiêu.

Tiền Thiển lên lầu hai, thấy Tiền chưởng quỹ cũng ở đó, đang cùng đại chưởng quỹ khom lưng chào hỏi Yến Hành và Trần Tĩnh Hòa.

Giai cấp xã hội tàn ác!!! Trong lòng Tiền Thiển cảm thán, quay người lặng lẽ pha trà. Dù sao cô là học đồ chạy đường, trong này cũng không có chuyện của cô.

Đại chưởng quỹ chắp tay với Trần Tĩnh Hòa: "Trần tiểu Tướng quân, gần đây không thấy ngài. Tiểu điếm chiêu đãi không chu đáo, mong ngài rộng lòng tha thứ."

Trần Tĩnh Hòa nghe vậy vui vẻ: "Phùng chưởng quỹ không cần khiêm tốn, Trạng Nguyên Lâu còn tự xưng là tiểu điếm, vậy toàn triều Đại Chu có quán cơm nào dám ở trên. Ngươi chê ta tới ít hả? Gần đây ta phải rời kinh một chuyến, không phải vừa về đã vội chạy tới nơi này của ngươi ăn một bữa ngon sao, còn mang theo biểu đệ của ta đến."

"Thì ra là biểu thiếu gia! Thất kính!" Phùng chưởng quỹ lập tức khom người chào Yến Hành, Yến Hành gật nhẹ đầu.

"Nói đơn giản thôi." Trần Tĩnh Hòa biết Yến Hành sẽ không mở miệng nhận lời, liền tiếp tục cười nói với đại chưởng quỹ: "Biểu đệ ta vừa mới vào kinh, ngươi phải chiêu đãi thật tốt cho ta, đừng làm ta mất mặt."

"Đó là tất nhiên, hôm nay nhất định sẽ khiến ngài hài lòng." Đại chưởng quỹ và Tiền chưởng quỹ lại khom người chào, nói "Không quấy rầy" rồi lui xuống.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận