Danh sách Chapter

Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2

Dịch: Lạc Đinh Đang

Nhưng 7788 bày tỏ, nó cũng không biết: "Trong nội dung cốt truyện, nam chính và Trần Tĩnh Hòa không thường xuyên xuất hiện ở Trạng Nguyên Lâu, toàn bộ chỉ có hai lần. Lần đầu là lúc cô khiến Bạch Lưu Sương hậm hực bỏ đi ở Lưu Vân Trai, sau đó hai người họ không tới nữa. Lần xuất hiện tiếp theo là khi chúng ta đóng vai phụ. Vậy nên cô hỏi tôi tôi cũng không biết, đây là thế giới tự do, thay đổi một chút cũng là chuyện bình thường... Cô đừng lo lắng quá nhiều."

Tiền Thiển tỏ vẻ cô không được an ủi chút nào, đành phải cố gắng xây dựng quan hệ tốt với nam chính. Chẳng may nghiệp lớn đòi nợ của cô xảy ra sơ suất gì, xây dựng quan hệ tốt với người trong cuộc sẽ dễ xoay chuyển tình hình hơn, đúng không? Lại nói, với Tiền Thiển, tạo mối quan hệ tốt với nam chính cũng không phải chuyện quá khó chấp nhận.

Qua thời gian này tiếp xúc, Tiền Thiển cảm thấy tên Yến Hành này không tệ, quả thật cách làm người hơi ngạo kiều một chút (Người ta là hoàng tử mà! Chuyện bình thường), nhưng tính cách coi như ôn hòa, không khó ở chung. Trừ việc thích dày vò người khác, thi thoảng bịp bợm để cô ra ngoài chơi thì không có tật xấu nào khác. Tiền Thiển bày tỏ, không phải thích việc chơi đùa với cô sao, cái này là chuyện nhỏ, có thể nhẫn. Đương nhiên, những chuyện trên là dưới cái nhìn của Tiền Thiển.

Trong mắt những chạy đường khác của Trạng Nguyên Lâu, vị "Biểu thiếu gia phủ Hộ Quốc Công" này chính là một nhân vật khó hầu hạ cấp Ma vương, chưa thấy kẻ nào như hắn. May là hắn chỉ trêu chọc một người Tiểu Ngũ Tử! Cũng không biết Tiểu Ngũ Tử xui xẻo chọc vị đại gia này không vui chỗ nào, lần nào tới cũng hành người một trận. Trong lòng tất cả mọi người đều tranh nhau rơi một giọt nước mắt đồng tình cho Tiền Thiển.

Nhưng dù là Hỉ Tử hay với toàn bộ chạy đường, họ đều cảm tạ Tiền Thiển. Dù sao ai cũng không biết nếu không có Tiền Thiển ngăn hỏa lực ở tiền tuyến, người xui xẻo tiếp theo có phải là mình không.

Bởi vậy, tuy mọi người rất đồng tình với Tiền Thiển nhưng không hề muốn giải cứu cô. Ngược lại vừa nhìn thấy Yến Hành đến Trạng Nguyên Lâu đã lập tức đẩy Tiền Thiển ra vị trí dễ thấy, tiện cho Yến Hành phát hiện và trêu chọc. Cho nên trong khoảng thời gian này Tiền Thiển đã bị mặc nhận là chạy đường riêng của Yến Hành.

Với sự đồng tình của mọi người, Tiền Thiển bày tỏ, chưa điều tra nghiên cứu kỹ đã tùy tiện kết luận là chuyện rất không đáng tin. Trên thực tế, gần đây Tiền Thiển sống khá thoải mái. Nếu cho cô chọn, so với việc mệt mỏi gập cả người lau bàn rồi thu bàn thì chào hỏi Yến Hành tương đối nhẹ nhàng.

Huống chi, tuy mặt ngoài nam chính quân vừa thấy cô là bày dáng điệu dày vò, nhưng trên thực tế trong phạm vi Trạng Nguyên Lâu hai người có thể coi là đồng bọn nhỏ.

Ví dụ như, trên thực tế, đối thoại của hai người là thế này...

Tiển Thiển (nói nhỏ tiếng): "Hôm nay đại gia chọn thịt dê hầm đi, ta nghe nói thịt dê hôm nay rất tốt."

Yến Hành (lớn tiếng răn dạy): "Ngươi muốn chết phải không! Sao thiếu gia ta lại ăn đồ thô này!" (Người xung quanh khẽ run rẩy, trốn xa hơn.)

Tiền Thiển (vừa nhỏ tiếng vừa cúi đầu khom lưng): "Dù sao mấy thứ này thiếu gia ngài chỉ bày ra nhìn..."

Yến Hành (nói nhỏ tiếng): "Ngươi muốn ăn thịt dê đúng không."

Tiền Thiển cười hì hì không nói lời nào, Yến Hành thu quạt đập một cái vào đầu Tiền Thiển, tiếng vang cực lớn, dọa cho những người xung quanh đều rụt cổ co đầu, sau đó lớn tiếng răn dạy: "Dám đưa não động tới đầu gia! Nếu không ăn được gia lột da ngươi!"

Trong mắt người ngoài là tên Tiểu Ngũ Tử xui xẻo lại chọc vị kia Đại Ma Vương không vui, không chỉ bị dạy bảo còn bị đánh, thật sự là rất không tốt đâu!!!

Tuy mỗi lần vị đại gia này về, kiểu gì cũng thưởng khoảng hai món ăn cho Tiểu Ngũ Tử. Nhưng bị dày vò nửa ngày như vậy mới nhận được hai món ăn thừa, nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất đáng thương! Làm hại bọn họ không dám có ý đòi chia đồ ăn với Tiểu Ngũ Tử.

Cho nên gần đây tần suất bạn học Tiền Thiển mượn hộp cơm rất cao!

Đương nhiên, trong mắt người ngoài, nhân viên phục vụ thực tập Tiền Thiển đâu chỉ chịu chút ấm ức này. Theo mọi người quan sát, gần đây vị gia này rất thích dày vò chân chạy Tiểu Ngũ Tử, đuổi cậu ta đi mua đồ, những đồ này thì khỏi nói, càng ngày càng hiếm lạ.

Tiểu Ngũ Tử vất vả mua về, tám chín phần mười vị kia vẫn không hài lòng. Cho nên bây giờ, chỉ cần Yến Hành vừa móc tiền từ túi ra, tiểu nhị cả lầu đều âm thầm đổ mồ hôi cho Tiền Thiển.

Nhưng Tiền Thiển lại rất thích loại trò chơi mua đồ này. Trong tình huống mọi người không nghe rõ, cô mang vẻ mặt chân chó thương lượng với Yến Hành: "Đại gia, thương lượng một chút, hôm nay có thể không mua đồ chơi làm bằng đường không, thứ kia ăn không ngon, tô trát xanh đỏ như vậy không biết có độc không."

Yến Hành nghiêm mặt, kẹp mấy đồng tiền trong tay, trách mắng Tiền Thiển: "Bảo ngươi đi mua, sao ngươi nói nhảm nhiều vậy!!! Lăn đi mua mứt quả đi, một dây sáu viên, thêm một viên hay thiếu một viên cũng không được!"

Tiền Thiển gật đầu nhận tiền trong tay Yến Hành, quay người xuống lầu. Ai cũng không phát hiện, trong tay Tiền Thiển trừ tiền được đưa còn có hai hạt ngân châu nhỏ.

Qua mấy ngày hôm nay, Tiền Thiển đã tích được mười hạt ngân châu nhỏ này. Quả nhiên nam chính là người hào phóng, Tiền Thiển vừa cười tít mắt vừa nắm tiền và hạt châu trong tay, cười như một con chuột trộm dầu nhỏ.

Yến Hành thấy vẻ mặt của cô, không khỏi bật cười một tiếng: "Mí mắt đúng là thiển cận." Dù ngoài miệng nói vậy nhưng thật ra hắn rất hài lòng với phản ứng của Tiền Thiển, không uổng công hắn đặc biệt tìm người chế tác nhiều hạt châu nhỏ không nhìn thấy, chuyên dùng để khen thưởng.

Tiền Thiển làm chân chạy đi mua mứt quả, đương nhiên như thường lệ Yến Hành không hài lòng, không ghét màu sắc xấu thì ghét đầu quả Mận Bắc méo. Tiền Thiển cũng không để ý tới hắn, kệ cho Yến Hành lải nhải, vẫn cười tủm tỉm thêm nước cho Yến Hành và Trần Tĩnh Hòa.

Trần Tĩnh Hòa tiểu Tướng quân ngồi đối diện Yến Hành bày vẻ mặt trấn định. Từ lúc phát hiện màn kịch này, y cảm thấy nhất định biểu đệ hoàng tử của mình bị yêu quái nhập người. Sống hai mươi mấy năm, y chưa từng thấy bộ dáng miệng mồn khinh rẻ này của Yến Hành. Sau đó gặp nhiều, y dần dần bình tĩnh, chỉ cảm thấy quả nhiên biểu đệ nhà mình không giống người thường, phương thức mua vui cũng đặc biệt hiếm lạ.

Đương nhiên, với Tiền Thiển, Trần Tĩnh Hòa cũng âm thầm tra xét ngọn nguồn tránh phiền toái không cần thiết. Với một người có thể tùy ý tiếp cận Yến Hành y sẽ không phớt lờ, dù sao thân phận của Yến Hành quá đặc thù.

Khi phát hiện thân phận của Tiền Thiển thật sự hoàn toàn bình thường, mà tiểu nha đầu này cũng biết đúng mực, thức thời không mượn cán bò cao, Trần Tĩnh Hòa dần yên tâm với Tiền Thiển, cũng không để ý sở thích kỳ dị của Yến Hành nữa.

Trong mắt Trần Tĩnh Hòa, hành động của Yến Hành bây giờ không khác bé trai thích ức hiếp người khác là bao, nhưng y cũng hiểu, biết cô mụ Quý phi mình giáo dục quản lý Yến Hành nghiêm ngặt thế nào.

Bởi vậy, y nghĩ, có lẽ Yến Hành cần đền bù tuổi thơ, chẳng hạn như... Tùy hứng bắt nạt tiểu bằng hữu như một đứa trẻ. Mà học đồ chạy đường Trạng Nguyên Lâu này chính là tiểu bằng hữu. Nhưng hiển nhiên nhóc chạy đường này rất thông minh, vậy mà dần dần tạo được vài phần trạng thái huynh đệ tốt với Yến Hành, khiến Trần Tĩnh Hòa không khỏi lau mắt mà nhìn.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận