Danh sách Chapter

Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2

Dịch: Lạc Đinh Đang

Bạch Lưu Sương phất tay đuổi Tiền Thiển đi, sau đó rơi vào trầm tư. Tuy nàng ta không bắt được trọng tâm lời Tiền Thiển nói nhưng lại rất coi trọng tin "Trần Tĩnh Hòa rất xem trọng biểu đệ hắn".

Nhớ tới dung mạo, thanh niên kia còn xuất sắc hơn Trần Tĩnh Hòa, Bạch Lưu Sương có chút đỏ mặt, không biết vị biểu thiếu gia này xuất thân từ nhà nào.

Bạch Lưu Sương liên tục phân tích tin gần đây thu được về phủ Hộ Quốc Công, người có thể được gọi là "Biểu thiếu gia", xuất thân cũng chỉ giới hạn trong vài nhà.

Vị cô mụ trong cung của Trần Tĩnh Hòa không tính, y còn hai vị cô thứ xuất, con cái trong nhà miễn cưỡng được coi là biểu đệ Trần Tĩnh Hòa.

Trong hai người này, một người gả tới Đỗ gia Kinh Triệu, dù cũng là thế gia huân quý nhưng kém xa phủ Hộ Quốc Công. Người kia kém hơn, gả cho một quan văn Ngũ phẩm kinh kỳ xuất thân bình dân. Nhưng hai nhà này đều ở kinh thành, nếu trong hai nhà có một vị công tử tư dung rồng phượng như vậy nhất định phải có tiếng tăm.

Nếu thật sự là biểu thiếu gia mới tiến kinh... ánh mắt Bạch Lưu Sương sáng lên. Mẫu thân của Trần Tĩnh Hòa xuất thân từ Lang Gia Vương thị, thế gia huân quý nhất đẳng, Vương khác họ đứng thứ nhất ở Đại Tần, phong tại Bình Dương.

Nếu vừa tiến kinh thật, lại là biểu đệ ruột thịt Trần Tĩnh Hòa, rất có thể hắn là Vương thế tử xuất thân từ Lang Gia Vương thị ở Bình Dương. Dù không nắm giữ thực quyền huân quý nhưng không chênh lệnh bao nhiêu với gia thế Trần Tĩnh Hòa! Dù không phải Vương thế tử, công tử Lang Gia Vương thị cũng rất đáng kết giao! Bạch Lưu Sương nghĩ tới đây, lộ ra nụ cười nhất định phải có.

Tiền Thiển không biết Bạch Lưu Sương đã đẩy thân phận Yến Hành lệch tới ngoài ngàn dặm Bình Dương. Cô ngoan ngoãn giao cho Hỉ Tử số bạc Bạch Lưu Sương thưởng, đồng thời kể lại đối thoại của hai người với Hỉ Tử.

Hỉ Tử nghe xong thở dài, nhớ tới tính tình vị biểu đệ kia của Trần tiểu Tướng quân không khỏi bồn chồn, vậy là dặn dò: "Gặp loại chuyện này người khó xử đều là đám chạy đường chúng ta. Hai bên đều là quý nhân không đắc tội nổi, cũng may coi như Tiểu Ngũ Tử ngươi nhanh trí. Ngươi phải nhớ rõ, chờ khi hai huynh đệ Trần tiểu Tướng tới, ngươi nhất định phải thành thật kể lại những gì hôm nay nghe thấy. Ngươi không đắc tội nổi với Trần tiểu Tướng quân, tuyệt đối đừng rước họa vào thân..."

Tiền Thiển vội gật đầu vâng lời, trong lòng cảm thán, quả nhiên làm quần thể yếu thế không dễ lăn lộn ở cổ đại. May là nữ chính đại nhân vung tay vô cùng hào phóng, hai thỏi bạc cộng lại còn nhiều hơn hai lượng. Hỉ Tử lại có lòng phát cho cô 100 đồng tiền khiến Tiền Thiển cảm thấy được an ủi trong nháy mắt.

Hai mươi tháng Chạp, còn ba ngày nữa là tới tết ông Táo, Trần Tĩnh Hòa và Yến Hành lại tới Trạng Nguyên Lâu. Tiền Thiển nhanh chân tới chào hỏi như ngày thường.

Trời tuyết rơi, hai người đều mặc áo khoác lông ấm áp cao quý, Trần Tĩnh Hòa nghiêm chỉnh cởi áo khoác giao cho Tiền Thiển, Yến Hành thì lập tức ném áo khoác lên đầu Tiền Thiển. Tiền Thiển vừa ôm áo Trần Tĩnh Hòa, vừa luống cuống tay chân gỡ áo trên đầu. Yến Hành cười với chút ác ý, ngăn người khác tới giúp cô.

Đám người Hỉ Tử nhìn thấy không khỏi lại thở dài một hơi, xem ra hôm nay không tránh được ác ý từ vị đại gia này rồi. Những người khác thấy vậy cũng mượn cớ bận rộn lùi xa một chút.

Đợi khi Tiền Thiển giãy khỏi cái áo khoác, Yến Hành liếc cô một cái, nhận xét một từ: "Ngốc."

Tiền Thiển cười hì hì một tiếng, cất quần áo đi không để ý tới hắn. Thấy người khác tránh ra xa, cô cầm ấm trà lên, vừa rót vừa nói: "Mấy ngày nay hai vị đại gia không tới."

"Làm sao? Ta không đến thì ngươi nhắc à?" Yến Hành cầm cây quạt nhẹ nhàng chọc đầu Tiền Thiển, nhìn qua tâm tình rất tốt.

"Đương nhiên, đại gia không đến tất nhiên tiểu nhân sẽ nhắc tới, mong ngày nào hai vị cũng tới cửa." Tiền Thiển lập tức vuốt mông ngựa.

"Khéo nói." Yến Hành vừa cười vừa nhấc chén trà, lại như đang giải thích bổ dung thêm một câu: "Tết tới nhiều việc, không mấy khi nhàn rỗi."

Trần Tĩnh Hòa nghe vậy bật cười “ha” một tiếng, thầm nghĩ chẳng phải bận thế này rồi ngươi vẫn kéo ta đến sao...

Tiễn Thiển thấy Trần Tĩnh Hòa cười vui vẻ, cũng quay đầu cười hì hì với y: "Không chỉ có ta nhắc tới hai vị, mấy ngày trước có người tìm ta nghe ngóng, hỏi sao nhiều ngày không thấy Trần tiểu Tướng quân."

Trần Tĩnh Hòa nghe vậy sắc mặt cứng đờ, Yến Hành càng cười vui hơn, hỏi: "Là quý nữ nhà ai đặc biệt tới hỏi “Hôn phu đệ nhất kinh thành” vậy?"

"Ây..." Tiền Thiển thấy hắn hỏi vậy, ngược lại nghẹn họng, vô cùng xoắn xuýt tính xem có nên bán nữ chính không. Nói thật thì sợ nam nữ chính cấu kết... A không... Quen biết... sau này lại tính sổ với cô. Nhưng nếu không khai báo thành thật thì bây giờ rất có khả năng bị liên lụy, dù sao tiết lộ tin tức khách nhân là tối kỵ.

Cô vừa do dự, Yến Hành đã không kiên nhẫn, nói: "Được, nha đầu ngươi quỷ quái đấy, biết là ai còn không ngoan ngoãn nói!"

Tiền Thiển nghe xưng hô "nha đầu" của hắn, giật nảy người, hận không thể lao tới bịt miệng. Cô vội nhìn quanh xem có ai nghe thấy không.

Yến Hành thấy bộ dáng cẩn thận của cô, lại cười “Phì” một tiếng, cầm quạt nhẹ đập xuống đầu cô, thúc giục: "Nhanh nói đi, nếu không gia vạch trần ngươi cho toàn kinh thành đều biết."

Tiền Thiển nghe xong, tranh thủ thời gian mượn gió bẻ măng, thành thật khai báo: "Mấy ngày trước có người đặc biệt tới tìm tiểu nhân hỏi..."

Tránh để liên luỵ, Tiền Thiển kể hết toàn bộ những gì Bạch Lưu Sương hỏi và lời cô đáp. Yến Hành nghe xong gật đầu, hỏi: "Ngươi vẫn chưa nói đó là ai?"

"Ây... Là một tiểu thư mặc nam trang." Tiền Thiển cẩn thận đáp.

Yến Hành cười cười, nói: "Là ai? Đừng để ta hỏi lần nữa."

"Là thứ tiểu thư Bạch Lưu Sương nhà Hộ bộ Bạch Thượng thư." Tiền Thiển bị dọa cho khai ngay lập tức.

"Bạch Lưu Sương?" Yến Hành và Trần Tĩnh Hòa đều ngẩn người, dường như chưa từng nghe qua...

Yến Hành lại lườm Tiền Thiển một cái, Tiền Thiển vội bổ sung: "Tiểu nhân có thể nhận ra nàng ấy là vì từng gặp trước đó. Lần ngài bảo ta tới Lưu Vân Trai mua điểm tâm, vừa lúc gặp vị Bạch tiểu thư này. Dường như Bạch tiểu thư rất nóng vội, bảo tiểu nhân đưa điểm tâm cho nàng ấy trước. Nhưng ngài quy định thời gian nên tiểu nhân không dám tự làm chủ."

Yến Hành gật đầu, thản nhiên đáp: "Ta tưởng là ai, thì ra là nàng ta."

Trần Tĩnh Hòa nghe hắn nói vậy, càng tò mò hơn, vội hỏi: "Sao thế, ngươi biết Bạch tiểu thư kia?"

Yến Hành cười xòa một tiếng: "Chỉ là một nữ nhân không biết tự kiểm điểm, lễ nghi gia giáo không có gì đặc biệt. Vậy mà tên thế tử Quảng Bình Vương ngu xuẩn còn liếc mắt đưa tình với cô ta."

Tiền Thiển: (⊙o⊙)!!!Chuyện này mà nam chính cũng biết!!! Nữ chính thật không cẩn thận!
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận