Danh sách Chapter

Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2

Dịch: Lạc Đinh Đang

"Gì cơ? Có chuyện đó ư?!" Kỷ Cảnh Ngôn vội tới gần: "Em mau nói rõ xem nào.”

Tiền Thiển gật đầu, nhích lại gần đồng bọn nhỏ tám chuyện: "Lần trước đó, anh nhớ không? Lần chúng ta thấy cô nhân viên phục vụ trên yến hội đó."

"À ừ ừ, có chuyện này." Kỷ Cảnh Ngôn nhướng mày, mặt mày nghiêm túc hùa theo.

"Hôm đó Triệu Mính Huyên mà anh trai em nhắc tới nằng nặc kéo em đi xem mắt, cũng không biết lôi được gã trai ở đâu tới gặp em. Em hẹn ở CoffeeCo, rồi tình cờ gặp Đường Ngự." Tiền Thiển phấn khích liến thoắng với Kỷ Cảnh Ngôn.

"Sau đó vị Triệu tiểu thư kia vừa thấy đã yêu Đường Ngự." Tiền Thiển cười nham nhở: "Nói anh nghe, ngay hôm sau cô ta đã chạy tới đập cửa nhà em hỏi xem em có quan hệ thế nào với Đường Ngự, bảo là có chuyện cần nhờ Đường Ngự giúp."

"Vậy em nói thế nào?" Kỷ thiếu hiệp không nhịn được hóng hớt, kết hợp với gương mặt nghiêm túc đạo mạo của y tạo thành cảm giác manh manh ngu ngốc.

"Em bảo em không quen. Nhưng em có nói cho Triệu tiểu thư biết tổng giám đốc Đường của chúng ta chiều nào cũng thích tới CoffeeCo uống cà phê, nghe xong cô ta lao đi luôn. Sau đó cô ta thường xuyên chờ ở quán cà phê nhưng lại chẳng có thu hoạch gì. Không kiên nhẫn nổi nữa cô ta lại chạy đi tìm em, cơ mà em vẫn nói vậy thôi." Tiền Thiển và Kỷ Cảnh Ngôn cùng cười.

"Khụ!"

"Hừ!"

Bên cạnh vang lên hai tiếng ho khan. Tiền Thiển và Kỷ Cảnh Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy hai gương mặt lạnh te.

Tiền Thiển: Có phải tui đã bỏ qua điều gì không...

"Xem mắt?" Giọng điệu Mạc Vũ có phần nguy hiểm: "Em đi xem mắt sao không nói với anh?!"

"Tình Tình à..." Giọng điệu Đường Ngự càng khiến người ta sợ hãi hơn: "Em bán hành tung của tôi cho người phụ nữ khác hả?"

Tiền Thiển kinh hãi nhìn Mạc Vũ và Đường Ngự, cứng miệng gượng cười... Thôi xong! Chỉ lo tám chuyện say sưa với Kỷ Cảnh Ngôn mà vô tình kéo luôn vấn đề của mình vào...

Cô nháy mắt ra hiệu Kỷ Cảnh Ngôn nhanh nhanh cứu giá, kết quả thấy tên này chống cằm định xem trò vui. Tên khốn không có nghĩa khí!!!

"Cái đó... Em không định đi xem mắt... Em bị Triệu Mính Huyên kéo đi." Tiền Thiển nhìn hai bên, quyết định dỗ Mạc Vũ trước.

"Nó bảo em đi thì em đi? Sao em nghe lời nó thế?! Anh đã dặn em không chơi với nó nữa mà em không nghe lọt tai à!" Mạc Vũ xù lông.

"Thật sự không sao mà! Em đi cho có thôi, cô ta ở lì nhà em không về, em muốn đuổi cô ta đi nên mới đồng ý." Tiền Thiển vội vã vuốt lông Mạc Vũ.

Nhìn Mạc Vũ giận dữ còn định nói gì nữa, cô nhanh chóng chỉ tay vào Đường Ngự, chuyển sự chú ý: "Thật sự là em chỉ đi cho có thôi, không tin anh hỏi Đường Ngự xem, anh ấy nhìn thấy mà. Anh ấy không nói cho anh biết nghĩa là không có việc gì đó thôi."

Quả nhiên Mạc Vũ bị lừa, đơ người nhìn Đường Ngự: "Cậu nhìn thấy em gái tôi đi xem mắt sao không báo cho tôi hả? Cậu có phải là bạn thân của tôi không đấy?"

Đường Ngự không để ý tới Mạc Vũ, xoay đầu Tiền Thiển để cô nhìn về phía hắn: "Chúng ta còn chưa tính rõ đâu. Nói, em rất vui khi thấy những người phụ nữ khác theo đuổi tôi à?"

Tiền Thiển cười ngại ngùng: "Chẳng phải anh không bị cô ta chặn lại sao..."

"Có khác gì nhau không?" Ánh mắt Đường Ngự rất nguy hiểm.

"Ha ha ha, tùy anh thôi. Anh nói không khác thì không khác." Tiền Thiển lập tức chân chó giơ tay mập lên thề: "Đại nhân à tôi sai rồi! Tôi nhất định sẽ nghĩ cách để Triệu Mính Huyên không tới quấy rối ngài đâu."

Đường Ngự "Hừ" một tiếng không nói nữa, Kỷ Cảnh Ngôn ở cạnh cười hả hê trên nỗi đau người khác.

Lúc Tần Hàm đi tới, Tiền Thiển đang tranh cãi với Mạc Vũ, Kỷ Cảnh Ngôn ngồi bên châm ngòi thổi gió, Đường Ngự ở cạnh đó nhìn. Bầu không khí giữa bốn người vô cùng hài hòa.

"Ngự, thì ra anh trốn ở đây à, để em đi tìm." Tần Hàm vừa đến đã chọn chỗ ngồi cạnh Đường Ngự, thân mật chào hắn, còn định vươn tay khoác tay Đường Ngự nhưng bị hắn khéo léo tránh đi.

Tần Hàm cũng không ngại khi bị Đường Ngự từ chối, tự nhiên thu tay về, gật đầu mỉm cười với đám Tiền Thiển. Thời gian này Tiền Thiển thường bị Đường Ngự mượn làm bạn gái, coi như quen với Tần Hàm. Tất cả các yến hội lớn nhỏ, chỉ cần có Đường Ngự ở đó, Tần Hàm sẽ xuất hiện.

Thật ra Tần Hàm có quen Mạc Vũ. Nhưng lúc đầu cô ấy không biết Tiền Thiển là em gái Mạc Vũ, sau khi quen rồi thì rất thân thiết với cô, không hề có sự ác ý với tất cả giống cái xuất hiện bên cạnh Đường Ngự như trong kịch bản miêu tả.

Tiền Thiển nghĩ, cái này có thể do dung mạo của cô quá an toàn, ai rảnh đâu mà coi một bé mập vui vẻ thành tình địch. Phải biết, Tần Hàm là một đại mỹ nhân chim sa cá lặn!

Đường Ngự lạnh nhạt với Tần Hàm không ảnh hưởng tới việc Tần Hàm bám lấy hắn. Như vậy cũng tốt, Tiền Thiển và Kỷ Cảnh Ngôn khá thích nói chuyện với Tần Hàm, ba người tụ một chỗ thảo luận danh mục đấu giá hôm nay, cũng coi là vui miệng vui người. Khi đấu giá sắp diễn ra, Tần Hàm mới lưu luyến tách ra, ngồi cùng một chỗ với ba cô ấy.

Đương nhiên, Tần Hàm lưu luyến là lưu luyến Đường Ngự, không có một xu quan hệ gì với đám Tiền Thiển.

Chờ Tần Hàm đi rồi, Đường Ngự mới lại gần nhìn danh mục đấu giá cùng Tiền Thiển: "Có nhìn trúng cái gì không?"

"Một chiếc quạt nhỏ." Tiền Thiển giơ cao danh mục đấu giá, nói với Mạc Vũ: "Anh, em thích cái này, giá cả thích hợp thì mua nhé."

Đường Ngự nhìn thoáng qua danh mục, Tiền Thiển nhìn trúng là một chiếc quạt cổ thế kỷ XIX, không nạm vật liệu quý giá hay châu báu gì nhưng tay nghề chế tác cao. Nó cũng không đắt, vài vạn tệ là xong.

Mạc Vũ cũng nhìn danh mục, tùy ý gật đầu: "Ừ, anh biết rồi. Anh còn tưởng cái gì tốt, ai ngờ em ngắm hồi lâu lại chọn cái này."

Tiền Thiển liếc Mạc Vũ một cái, quay đầu chọc chọc Kỷ Cảnh Ngôn: "Kỷ thiếu hiệp nhìn trúng cái gì vậy?"

"Không thích gì." Kỷ Cảnh Ngôn lắc đầu: "Nhưng tay không mà về cũng sầu ghê..."

Y xoạt xoạt lật lại mục lục, chỉ vào một ảnh rồi đưa Tiền Thiển xem: "Em thích cái này không? Anh lấy cho em, vừa lúc ghép thành bộ với chiếc quạt em thích."

Tiền Thiển nhìn, là một chiếc ghim cài cổ áo thời Victoria, cũng không nạm bảo thạch quý giá gì, đẹp là ở tay nghề chế tác. Giá không đắt, nhiều nhất mười mấy vạn là lấy được. Nhìn kỹ vài lần, Tiền Thiển gật đầu: "Nếu anh không định mua gì thì chọn chiếc quạt đi, để anh trai em lấy cái này."

"Tùy thôi, anh tham gia cho vui." Kỷ Cảnh Ngôn không quan tâm.

Mấy người bàn xong rồi tìm chỗ ngồi chuẩn bị đấu giá. Quả nhiên Mạc Vũ và Kỷ Cảnh Ngôn đưa cho Tiền Thiển chiếc quạt cổ và ghim cài cổ áo. Hai thứ này không mấy ai kêu giá, mua được với giá rất hời.

Trừ cái đó, Mạc Vũ còn mua một bộ trang sức Ruby đeo cổ cho mẹ, tuy viên Ruby khá nhỏ, cũng không phải màu đỏ bồ câu, giá cả bình thường, nhưng bộ trang sức này được thiết kế khá đẹp, phụ nữ có tuổi đều thích nó. Anh em Tiền Thiển cũng phải tốn kha khá công sức mới mua được.

Để người ta kinh ngạc là, hai thứ giá cao nhất trong hội đấu giá này đều được Đường Ngự mua lại. Một cái là kim cương hồng khổng lồ, Đường Ngự bỏ ra gần hai trăm triệu. Cái còn lại là dây chuyền phỉ thúy, viên phỉ thúy tròn vo, màu sắc đồng đều, nghe nói là sửa đổi từ phí thúy của quan viên cổ đại, giá hơn trăm triệu.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận