Danh sách Chapter

Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2

Tiền Thiển quyết định nhờ kẻ thù tương lai của Tiêu Đồng Phong tới giúp. Dù thế nào, ít nhất trước khi bị đoạt xá Tiêu Đồng Phong chưa hề đắc tội Chương Hàm Ly. Nhìn trên tình nghĩa đồng môn, Tiền Thiển cảm thấy kiểu gì chính nhân quân tử Chương Hàm Ly cũng không bỏ mặc.

Tiền Thiển lái Linh thuyền bay về phía trước, vừa đuổi vừa gọi: "Chương sư thúc, Chương sư thúc chờ một chút!"

Quả nhiên Chương Hàm Ly nghe thấy thì dừng lại chờ đệ tử ngoại môn không quen biết là cô. Đúng là quân tử tốt mà! Ấn tượng của Tiền Thiển với y không tệ lắm.

Sau khi Tiền Thiển đuổi tới nơi, Chương Hàm Ly chưng bộ mặt lạnh tanh hỏi Tiền Thiển: "Chuyện gì?"

Giọng Chương Hàm Ly cũng hơi lạnh. Nhưng Tiền Thiển cũng không quan tâm chuyện này, cô sớm biết thật ra tay này chỉ mắc bệnh mặt đơ chứ không tránh người ngàn dặm. Trong kịch bản cô cầm, loại nam phụ khá quan trọng như Chương Hàm Ly được giới thiệu khá chi tiết.

Tiền Thiển thi lễ với Chương Hàm Ly, không nhiều lời mà trực tiếp chỉ Tiêu Đồng Phong vẫn trong trạng thái hôn mê: "Chương sư thúc, ta thấy Huyền Giám sư thúc tổ nằm ở Đạm Vân Sơn nên mang về, ngài kiểm tra xem có chuyện gì."

Chương Hàm Ly nhướng mày, cất bước tới Linh thuyền nhìn kỹ. Y đặt tay lên mạch môn Tiêu Đồng Phong, thật tâm kiểm tra, lại móc ra một bình đan dược từ trong túi trữ vật cho Tiêu Đồng Phong uống, tiện tay kiểm tra ngoại thương của Tiêu Đồng Phong.

Làm xong toàn bộ, Chương Hàm Ly mới xoay người hỏi Tiền Thiển: "Ngươi là đệ tử ngoại môn của bản tông? Ngươi ở chỗ nào? Nhìn thấy Huyền Giám sư thúc ở đâu? Lúc đó chỉ có một mình hắn thôi à?"

Tiền Thiển lại thi lễ với Chương Hàm Ly biểu thị tôn kính, sau đó nghiêm chỉnh đáp: "Bẩm Chương sư thúc, đệ tử là đệ tử ngoại môn Kiếm Phong, năm nay vừa được phân tới. Hôm nay đệ tử nhận nhiệm vụ thu thập Lam Khô thảo, nhưng trên đường thấy Huyền Giám sư thúc tổ và một đám người nằm la liệt, những người khác đều chết hết, Huyền Giám sư thúc tổ còn sống nên đệ tử vội mang về."

Chương Hàm Ly cau mày, câu đầu tiên đã hỏi lạc đề: "Ngươi chỉ là đệ tử Luyện khí tầng 3, sao dám nhận nhiệm vụ Lam Khô Thảo, không muốn sống nữa à!"

Tiền Thiển rụt cổ một cái, trung thực đáp lời: "Điểm cống hiến của đệ tử không đủ để đổi Đạm Vân Sơn Thực Vật Chí nên không rõ Lam Khô thảo mọc gần khu giảm xóc. Nhưng sau khi nhận ra đệ tử không đi sâu hơn, chưa hái đủ đã quay về. Trên đường về thì nhìn thấy Huyền Giám sư thúc tổ."

Chương Hàm Ly càng nhíu mày chặt hơn, móc một ngọc giản từ túi trữ vật đưa cho Tiền Thiển: "Cầm lấy! Sau này không được làm chuyện lỗ mãng thế này nữa!" Nói xong không để ý tới Tiền Thiển nữa, bắt đầu thay Tiền Thiển lái linh thuyền bay về phía chủ phong Diệu Linh Tông.

Tiền Thiển: (⊙o⊙)!!! Nam phụ kun à ngài có thể mang Tiêu Đồng Phong đi mà.. Trên thuyền ta còn có Lục Phù Diêu dán Ẩn thân phù nữa... Không muốn tới chủ phong với ngài đâu.

Có lẽ ý kháng cự trên mặt Tiền Thiển quá rõ, không ngờ Chương Hàm Ly lại an ủi cô: "Ngươi đừng sợ, Huyền Giám sư thúc trọng thương, chưởng môn sẽ có lời muốn hỏi, ngươi cứ nói tình hình thực tế là được."

Tiền Thiển khẽ gật đầu, lúc này kịch bản không chơi cô, quả nhiên Chương Hàm Ly là nam nhân ngoài lạnh trong nóng, nhân phẩm không tệ. Cô cầm ngọc giản Chương Hàm Ly cho áp lên đầu, ngạc nhiên phát hiện đó là Đạm Vân Sơn Thực Vật Chí, xem ra nhiệm vụ sau này dễ rồi!

Chương Hàm Ly dừng Linh thuyền trước đại điện chủ phong Diệu Linh Tông. Trước đó chưởng môn Thanh Mục Chân Quân được Chương Hàm Ly đưa tin đã sớm chờ trong đại điện. Thanh Mục Chân Quân là một soái ca tiên phong đạo cốt, là cái loại mà hơn bảy trăm tuổi mà nhìn như hai mươi ấy.

Sư phụ Tiêu Đồng Phong đã bế quan nhiều năm, giờ hắn gặp chuyện trọng thương cũng chỉ có thể là chưởng môn ra mặt xử lý. Tiền Thiển và Chương Hàm Ly mang Tiêu Đồng Phong tới chủ phong, Thanh Mục Chân Quân nhấc Tiêu Đồng Phong xuống. Đúng như Chương Hàm Ly nói trước đó, cô được triệu tới hỏi.

Khiến Tiền Thiển hiếu kỳ là, dường như Thanh Mục Chân Quân rất cảm thấy hứng thú với nơi Tiêu Đồng Phong gặp chuyện, hỏi đi hỏi lại Tiền Thiển nhiều lần, cuối cùng còn bảo cô vẽ bản đồ ra. May là tới Tu Chân giới trí nhớ cô tốt lên, nếu không theo như cái địa hình núi liền núi cây tiếp cây của Đạm Vân Sơn, Tiền Thiển nhớ được mới lạ.

Sau khi cầm bản đồ Tiền Thiển vẽ, Thanh Mục Chân Quân không nói thêm câu nào đã vội đuổi cô đi. Chương Hàm Ly thì đưa Tiền Thiển tới Linh thuyền, hơi lo lắng dặn cô hai câu, tóm lại là đừng ra ngoài mà hãy cố gắng tu luyện. Cuối cùng còn nhét cho Tiền Thiển vài viên Linh thạch khiến cô không ngừng cảm thán, quả nhiên là người tốt mà!!! Người thế này bị Tiêu Đồng Phong phế đi thật tiếc.

Tiền Thiển lái linh thuyền, im lặng đưa Lục Phù Diêu về ổ nhỏ của mình. Nhiệm vụ tông môn cô không đi giao, dù sao cô cũng không hái đủ số lượng Lam Khô thảo.

Đệ tử Kiếm Phong ít nên chỗ ở khá rộng, dù ổ nhỏ của Tiền Thiển khá bé nhưng vẫn lớn hơn Linh thuyền. Tiền Thiển dừng Linh thuyền trong viện, không để lộ Ẩn thân phù của Lục Phù Diêu mà hỏi nàng ấy trước: "Tiền bối, ngài vẫn ổn chứ?"

Lục Phù Diêu trầm giọng đáp lại. Tiền Thiển nghe thấy Lục Phù Diêu lên tiếng, hơn nữa hình như nghe thấy nàng ấy đi được vài bước, nên hỏi tiếp: "Giờ ngài cử động được rồi ư? Nếu không được thì ta cõng ngài xuống trước, thu xếp cho ngài rồi trả Linh thuyền."

Sau một lát, Lục Phù Diêu nhẹ giọng lên tiếng "Ừm." Coi như đồng ý để Tiền Thiển cõng nàng ấy. Tiền Thiển bắt đầu sờ sờ tìm kiếm, hồi lâu mới chạm được vào cánh tay Lục Phù Diêu. Điều chỉnh một chút, cô cõng người lên bước vào nhà.

Phòng của Tiền Thiển khá nhỏ, chỉ có một cái giường. Sau khi Tiền Thiển đặt Lục Phù Diêu lên giường thì tiếp tục sờ sờ bóc Ẩn thân phù ra.

Có lẽ không quen bị cõng, gương mặt Lục Phù Diêu thoáng đỏ, sắc đỏ càng tôn lên nhan sắc kiều diễm của nàng. Tiếc là Tiền Thiển không rảnh thưởng thức, cô còn vội đi trả Linh thuyền. Trời tối sắc trời chuyển đen không thấy đường, lề mề hơn nữa đến mai mới trả được, như vậy lại phải trả thêm môt ngày tiền thuê.

Tiền Thiển vội vã đi trả Linh thuyền rồi chạy về. Vừa tới phòng mình cô mới nhận ra khi nãy đi vội quá, ngay cả đèn cũng chưa kịp thắp cho Lục Phù Diêu. Tuy nói Tu Chân Giả giả có thể nhìn ban đêm nhưng mọi người đều sẽ thắp đèn. Có lẽ do mọi người đều thích ánh sáng, tu sĩ cũng không ngoại lệ.

Lục Phù Diêu an tĩnh nằm trong bóng đêm, cũng không phàn nàn cái gì khiến Tiền Thiển bắt đầu ngại ngùng. Có lẽ ngoại hình Lục Phù Diêu quá đẹp khiến Tiền Thiển muốn đối xử với nàng tốt một chút.

"Tiền bối, thật xin lỗi, ta quên thắp đèn cho ngài." Tiền Thiển vừa nói vừa thắp ngọn đèn nhỏ treo giữa phòng.

Ngọn đèn nhỏ của Tiền Thiển là Pháp khí không đáng tiền, được phát lúc mới vào tông môn, không có công dụng nào khác ngoài chiếu sáng. Loại hàng phế phẩm này nhiều người không cần nhưng Tiền Thiển rất thích, rất bảo vệ môi trường đấy! Rót chút linh lực vào là sáng được một đêm, còn tiết kiệm năng lượng hơn điện ở thế giới hiện đại.

Đương nhiên đám thổ hào không thèm dùng nó. Người ta sẽ dùng Dạ Minh châu hoặc Pháp khí cao cấp chiếu sáng cơ.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận