Danh sách Chapter

Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2

Nghe Lục Phù Diêu nói, Tiền Thiển đơ ra hồi lâu, ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng ấy.

Tiền Thiển: 7788, mày giải thích cho tao xem, Lục Phù Diêu vừa nói cái gì ấy nhỉ? Tao không hiểu.

7788: Tôi cũng không hiểu...

Tiền Thiển: Lúc nãy mày mắng tao đần cơ mà, nếu mày thông minh thì giải thích xem! Lục Phù Diêu có ý gì vậy? Không phải đúng như tao nghĩ chứ?

7788: Lúc nãy... Tôi sai rồi! Tôi là đồ đần! Cô mới thông minh! Vậy nên phiền cô hỏi người ta xem, người ta nói gì vậy.

Sẽ không phải như cô nghĩ chứ?! Tiền Thiển trừng mắt nhìn Lục Phù Diêu, hơn nửa ngày mới hỏi: "Tiền bối, khi nãy ngài bảo ai thừa dịp ngài trọng thương đoạt nhục thân của ngài? Nếu ta không hiểu sai, có phải vị ở Kiếm Phong kia không?"

"Đương nhiên, không phải hắn thì ai." Lục Phù Diêu gật đầu.

Tiền Thiển không lên tiếng, cúi đầu yên lặng nửa ngày. Cuối cùng, dường như Tiền Thiển hạ quyết tâm, ngẩng đầu hỏi Lục Phù Diêu: "Tiền bối, sao ngài có thể sử dụng trữ vật giới chỉ của Huyền Giám sư thúc tổ vậy?"

"Vốn là đồ của ta, có khắc ấn thần hồn của ta, đương nhiên dùng được." Lục Phù Diêu tỏ vẻ đương nhiên.

"Vậy ngài..." Tiền Thiển như bị sét đánh, muốn hỏi tiếp lại không biết hỏi gì

Lục Phù Diêu thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Tiền Thiển, nàng như bừng tỉnh, chỉ bản thân mình, nhíu mày nói với Tiền Thiển: "Ngươi muốn hỏi cái này à?"

Tiền Thiển nghẹn họng, bà mợ, cô muốn hỏi gì cô còn không biết, sao Lục Phù Diêu lại có vẻ hiểu rõ thế kia.

"Lúc đó tình huống khẩn cấp không còn cách nào. Ta trọng thương nên không có năng lực phân cao thấp với cái thần hồn kia, chỉ có thể hạ cấm chú rồi đào thoát. Vừa hay nữ nhân này có linh căn giống ta, lại còn đúng lúc nửa chết nửa sống." Lục Phù Diêu nói với vẻ mặt bình thản: "Ta không còn lựa chọn nào khác, nàng ấy là đối tượng đoạt xá tốt nhất khi ấy. Nhưng ngươi yên tâm, sau này sẽ giải quyết ổn thỏa."

Cmn cơ chứ! Đúng là thật kìa! Vị này chính là Tiêu Đồng Phong! Đậu xanh, vậy nữ chính đâu?! Tiền Thiển và 7788 hoàn toàn choáng váng.

Tiền Thiển ngu người nhìn Lục Phù Diêu, không không, là Tiêu Đồng Phong, cmn ai nói cho cô biết vì sao nữ chính lại biến thành nam chính bản gốc hả?! Nam chính gốc ở đây thế còn nam chính kia tính thế nào bây giờ?! Ai mới là nhân vật chính hả?! Cmn chứ kịch bản chơi chết cô rồi!!!

Tiền Thiển yên lặng thảo luận trong lòng với 7788: "7788, tôi cảm thấy đời này Lục Phù Diêu sẽ không gả cho tên ngựa giống kia..."

7788 yên lặng nửa ngày, đáp lại đầy chí lý: "Tôi cũng nghĩ vậy..."

"Nhưng tôi cảm thấy chuyện này không liên quan tới tôi, không thể vì chuyện hai người đó không ở bên nhau mà cảnh cáo tôi chứ?" Tiền Thiển lại hỏi.

"Yên tâm đi, lần này sẽ không liên quan đến tụi mình! Ai biết tên Tiêu Đồng Phong này không chết, còn đoạt xá nữ chính chứ." 7788 rất xác định lần này hai người bọn họ sẽ không cõng nồi.

"Vậy cậu có thể nói tôi biết, giờ ai là nhân vật chính không? Hai nam chính." Tiền Thiển vẫn muốn hiểu rõ mối quan hệ giữa Tiêu Đồng Phong bản gốc, tức Lục Phù Diêu hiện tại và Tiêu Đồng Phong bây giờ.

"Cái này tôi biết!" Lần này 7788 trả lời rất chắc chắn: "Bên cạnh cô là đệ nhất nữ chính! Đương nhiên có nhiều nữ chính nhưng không ai quan trọng hơn cô ấy. Còn người nằm trên Kiếm Phong là nam chính."

Ha ha ha... Thì ra là thế... Nam chính vẫn là ngựa giống! Tiền Thiển nhìn Lục Phù Diêu trước mắt, sâu sắc tự hỏi, sao không để nhân vật chính là thanh niên tốt tam quan đoan chính chứ.

Thấy Tiền Thiển im lặng hồi lâu, Lục Phù Diêu cũng không có ý giục cô, chỉ dựa tường chống cằm nhìn. Tiền Thiển nghĩ hồi lâu cũng không biết xử lý thế nào, đành phải hỏi Lục Phù Diêu: "Sư thúc tổ, vậy giờ chúng ta làm gì đây? Báo với tông môn là ngài bị đoạt xá ư?"

Lục Phù Diêu vui vẻ, hắn đi tới cạnh Tiền Thiển, đưa tay vuốt đầu cô: "Bảo ngươi ngu ngươi ngu thật. Trên Kiếm Phong có sẵn một Tiêu Đồng Phong, hồn bài của ta chưa vỡ, ngươi nghĩ tông môn sẽ làm gì hả?"

"Nhưng tên kia là đồ giả..." Tiền Thiển cảm thấy tông môn không đui thế chứ?!

"Giả cũng là Lôi Linh căn thượng phẩm, huống chi trên người hắn có Tiên Phủ tùy thân ta mới đạt được còn chưa luyện hóa hết. Giờ ta cũng không biết trong Tiên Phủ có cái gì, chỉ cần vị trên Kiếm Phong luyện hóa nó rồi lộ ra vài con át chủ bài, kiểu gì tông môn cũng không bỏ rơi hắn." Lục Phù Diêu cười lạnh.

"Ngài không đoạt lại thân thể và Tiên Phủ kia sao?" Tiền Thiển hỏi.

Lục Phù Diêu chưa nói, 7788 đã nhảy ra trước: "Tiền Xuyến Tử không thể được! Cô đừng bày cho anh ta cái chủ ý này. Giờ người trước mặt cô là nữ chính! Nữ chính bản gốc đã chết, đoạt lại cơ thể thì nam chính cũng chết! Chúng ta không thể chơi chết nam chính được, nam chính chết không chỉ là chuyện cảnh cáo màu lam đâu, mà phải vào Thế giới trừng phạt đấy! Đương nhiên, người khác chơi chết nam chính không liên quan tới chúng ta, nhưng cô không thể nhúng một chân vào đấy!"

Lục Phù Diêu cũng lắc đầu: "Tông môn sẽ không mạo hiểm như vậy đâu. Vị tu sĩ trên Kiếm Phong kia có sẵn Lôi Linh căn thiên tài, dù bên trong có đổi người thì với tông môn cũng không quan trọng. Chỉ cần tên đó nghe theo tông môn, lại có linh căn tốt, hiển nhiên tông môn sẽ không nhọc công để ta đoạt xá lại."

"Còn nữa," Lục Phù Diêu nhếch miệng nhìn Tiền Thiể: "Ngươi đừng quên, ta chơi chết Lục Phù Diêu Sùng Hoa Phái. Nghe nói Lục Phù Diêu là bảo bối trong lòng Ngọc Tịch lão tổ Sùng Hoa Phái, chúng ta báo cáo tông môn, sợ rằng sẽ bị tông môn giao cho Sùng Hoa Phái. Ngươi thấy chưởng môn sẽ nhận người phiền toái như ta sao?"

Nói rất có lý, khiến người ta không phản bác được! Tiền Thiển ngơ ngác nhìn Lục Phù Diêu, lúng ta lúng túng nói: "Vậy... Lâm Uyên lão tổ đâu... Ngài ấy cũng mặc kệ à..."

"Sư phụ ta ư..." Nụ cười mỉa mai bên miệng Lục Phù Diêu càng đậm hơn: "Chỉ cần có đồ đệ ngoan sở hữu Lôi Linh căn làm quân cờ của ông ta là được, ông ta quan tâm gì tới chuyện khác."

"Ngươi nhớ kỹ, Tu Chân Giới thực lực vi tôn, không có thực lực đều là mơ tưởng hão huyền, đừng bao giờ đặt hy vọng trên người kẻ khác." Lục Phù Diêu nghiêm mặt nhìn Tiền Thiển: "Trừ ta ra, ngươi không thể dựa vào bất kỳ kẻ nào. Trên đời này chỉ có hai chúng ta mới tin tưởng lẫn nhau được."

"Hả? Vì sao? Còn rất nhiều người tốt mà?!" Tiền Thiển cảm thấy thiên tài Tiêu Đồng Phong sống ở Diệu Linh Tông rất cực khổ thì mới có suy nghĩ tăm tối bậc này.

Lục Phù Diêu thật lòng nhìn vào mắt Tiền Thiển: "Ngươi chỉ có thể dựa vào ta, tin tưởng ta. Chúng ta đã lập thệ ngôn cả đời không rời bỏ, không phản bội nhau. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ."

"Vậy sư thúc tổ ngài nói xem giờ phải làm thế nào đây?" Tiền Thiển lười tranh cãi với mấy đứa trẻ có tư tưởng cực đoan.

"Như ngươi nói, chạy thôi." Lục Phù Diêu cười khẽ: "Giờ tới chỗ quản lý đệ tử ngoại môn thông báo ngươi đi rèn luyện, chúng ta sẽ không trở lại nữa. Ngươi muốn thu thập cái gì thì nói cho ta, ta lấy giúp ngươi."

"Được!" Tiền Thiển gật gật đầu: "Ta không có thứ gì tốt, ba viên Linh thạch hạ phẩm, hai cây Nguyệt Trùng Thảo, một gốc Nguyên Linh Thảo, ta đều cất trên người hết. Giờ ta cầm theo ngọn đèn nhỏ là xong."

"Cái đèn phế phẩm kia ngươi giữ làm gì! Không thiếu Dạ Minh Châu cho ngươi dùng đâu!" Lục Phù Diêu trực tiếp tỏ vẻ ghét bỏ với ngọn đèn nhỏ kia của Tiền Thiển.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận