Danh sách Chapter

Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Edit: Thiên Tình

Trong phòng chỉ có bật một chiếc đèn trên tủ đầu giường, cách chụp đèn, ánh ra quầng sáng lưu ly rực rỡ, đến khi tia sáng chiếu đến mạn giường nơi hai người họ, đã mờ ảo không rõ.
Văn Anh ngã ngửa vào cái chăn lông ngỗng, tay chạm đến một mảnh trơn mềm, khó mà nắm lấy.
"... Tôi là kế mẫu của cậu." Âm thanh của cô nhẹ như lông chim, giọng điệu không giống căm ghét khước từ, mà như một lời nhắc nhở.
Ngón tay khô ráp của hắn vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô, chậm rãi nói: "Đúng rồi, là kế mẫu nhỏ hơn tôi một tuổi. Tôi thường hay nghĩ, nếu em không gả cho phụ thân, có lẽ sẽ gả cho tôi."
"Lẽ nào tôi nhất định phải gả tới Thiệu gia các người sao?" Cô né tránh tay hắn, "Phụ thân cậu là ép cưới, cưới xong lại bỏ mặc, còn cậu, ham muốn vợ của phụ thân mình, phẩm tính cũng không tốt hơn bao nhiêu. Tôi không muốn gả cho ai cả."
"Lẽ nào em không thích tôi sao?"
Hắn thấy cô dù đang tức giận vẫn còn thong thả nói chuyện, bèn nở nụ cười, không nhịn được cúi đầu hôn cô. Môi, gò má, sau tai, hơi thở nóng ướt làm thân thể cô như nhũn ra, hắn nói: "Không thích tôi hôn em như vậy?"
"... Không thích."
"Nhưng tôi rất thích..." Mười ngón tay của hai người chầm chậm ma sát, thấy vẻ phòng thủ trong mắt cô dần tan ra, phảng phất tuyết tan vào ngày xuân, biến thành một đầm xuân thủy, có chút đáng thương nhìn mình. Hắn không khỏi hôn lên mắt cô, tiếng nói hơi khàn tràn ngập từ tính, "Mỗi buổi tối khi đi ngủ tôi luôn nghĩ tới em, suy nghĩ lúc nào tôi mới có thể hôn được em, lúc nào mới có thể giống như bây giờ, đè em ở trên giường, áp chế đến khi em không thể phản kháng, chỉ có thể tự đưa mình vào miệng tôi."
Lời này ẩn chứa quá nhiều hàm nghĩa đen tối, cô chỉ vừa nghĩ tới, hai gò má đã đỏ lên vì giận dữ, khẽ quát: "Thiệu Nhất Phong!"
"Lẽ nào Tỏa Nhi không biết, tôi thích nhất dáng vẻ tức giận của em..."
Cô bỗng che miệng hắn, xấu hổ bực bội trừng mắt, "Miệng mồm không đàng hoàng, mau thả tôi ra, về phòng mình mà phát điên đi."
Hắn mặc cho bàn tay mềm mại của cô che lại, con mắt đào hoa nháy mắt với cô, rất là khó hiểu hỏi: "Tôi đã có thể ở đây phát điên với em, tại sao còn phải về phòng mình nghĩ tới em đến phát điên?"
"Cậu, cậu, cậu..." Cô bị sự vô lại của hắn đánh cho không kịp trở tay, nhất thời quên mất, nói lặp lại, "Tôi là kế mẫu của cậu!"
Thiệu Nhất Phong thấy cô luôn dùng lý do này làm cái cớ, đáy mắt rốt cục có mấy phần nghiêm túc, hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô, thấy cô buông ra như bị điện giật, mới nói: "Đã từng là kế mẫu." Hắn nói ra năm chữ này xong, như mong muốn nhìn thấy cô xẹt qua một tia kinh ngạc, bèn cười nhẹ, "Đơn thỏa thuận ly hôn giữa em và phụ thân, tôi đã nhìn thấy."
Cô ngẩn ra, "Khi nào?"
"Em xác định trong tình cảnh bây giờ, thích hợp đàm luận vấn dề này?" Hắn bất ngờ cắn môi cô một cái, trong lúc cô thở gấp, tách ra hàm răng của cô, như mong muốn hôn thật sâu.
Cô còn đang vì lời nói của hắn mà ngây người, không biểu hiện ra một chút giãy dụa, dung túng động tác càn rỡ của hắn.
Tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa bên hông cô, hơi thở trên môi quanh quẩn, một đường trượt đến cái cổ bởi vì sợ ngứa mà hơi rụt lại kia, làn da trắng ngần càng kích thích giác quan của hắn. So với trước kia chỉ có thể thừa dịp cô không chú ý mà lặng lẽ tập kích, lần này hắn mặc sức chiếm giữ, mà nghĩ như vậy khiến hắn cảm thấy hưng phấn khó tả.
Cô bỗng hoàn hồn, ngăn chặn hành vi xâm lấn của hắn, cố chấp hỏi: "Khi nào?"
"..."
Thiệu Nhất Phong thở dài, thật hết cách với cô rồi, lấy trán mình chạm vào trán cô, xem như kháng nghị, cố ý nói: "Ngay lúc em đồng ý 'vụng trộm' với tôi..."
Mặc dù tính cách và tư tưởng của cô luôn hướng về thế giới mới, nhưng dù sao vẫn cùng chung giới hạn đạo đức, hắn không ngờ cô sẽ thật sự đồng ý.
Cho nên khi cơn kích động khó có thể kiềm chế qua đi, hắn bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân làm cô biến hóa. Mà khi biết chân tướng, tự tận đáy lòng hắn cảm thấy rất nể phục cô.
Mị Hề giao hảo với cô hiển nhiên có mục đích không thuần, mặc dù đối phương tỏ ra vô hại, nhưng thái độ thong dong của cô ta khiến hắn cảm thấy quái dị vô cùng. Hắn từng cho rằng Văn Anh bị đối phương dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt, nhưng sau khi khuyên can, hắn cũng không nhúng tay thêm nữa, dù sao cô có quyền được kết bạn.
Mãi đến khi hắn nhìn thấy đơn thỏa thuận ly hôn mà phụ thân khăng khăng không ký đang lẳng lặng nằm trong ngăn kéo của cô, hắn mới nhận ra kỳ thực cô không chỉ xem rõ ràng, mà suy nghĩ càng rõ ràng.
Cô đã không thích phụ thân, cần gì phải để bụng người phụ nữ bên cạnh hắn? Vì thế cô chưa từng bận tâm Mị Hề tự ý lấy thân phận là bạn cô, đến khi cô cho rằng thời cơ chín muồi, lợi dụng sức ảnh hưởng của Mị Hề đối với Thiệu Các Thiên, đạt được mục đích của cô.
"Tỏa Nhi của chúng ta thật lợi hại." Đầu hắn thấp xuống, khẽ cọ chóp mũi cô, một lần nữa hôn cô, khó chịu khi tâm trí cô luôn tỉnh táo mà đối đãi hắn, bèn khống chế bầu không khí càng thêm ám muội.
Cô giống như một cục bột, bị hắn ra sức xoa nắn rơi vào ổ chăn, nút buộc trên sườn xám bị cởi, mái tóc tản ra, cổ hơi ngửa về phía sau, trên mặt đỏ bừng, trái ngược với bộ dạng cấm dục bảo thủ, đặc biệt mê người.
Văn Anh khẽ "a" một tiếng, khi hắn xoa bên hông ngày càng dùng sức, hô hấp của cô hơi rối loạn, "Vẫn không được..."
"Tại sao?" Năm lần bảy lượt bị cắt đứt, người đàn ông này sắp nhẫn nại không được, ánh mắt như lang sói hung tợn nhìn cô.
Nhưng cô nói: "... Tôi không thoải mái." Hắn không thể không khẩn trương, sợ mình đè nặng cô, còn thoáng lui ra.
"Chỗ nào không thoải mái?"
Cô đưa cánh tay cho hắn xem, trắng nõn nà, phía trên đó bị kích thích mà đầy ắp điểm nhỏ li ti, "Nổi da gà."
Hắn sửng sốt, sau đó bật cười.
"Cậu cười cái gì?" Cô nện vào vai hắn, rất bất mãn nhìn hắn, "Không cho cười!"
"Tôi không cười, tôi là đang vui vẻ."
"... Tôi không thoải mái, cậu còn vui vẻ?"
"Khờ quá, tôi chỉ đột nhiên cảm thấy thật may mắn khi Mị Hề tồn tại trên đời này, nhờ có cô ta, phụ thân mới nhìn không tới em." Hắn cười nhẹ, hôn cánh tay cô, cảm nhận người dưới thân hơi run run, càng hôn càng thích thú, "Em không phải không thoải mái, em chỉ quá thích tôi làm vậy với em..."
Văn Anh cắn môi, tiếp nhận đợt tấn công như vũ bão của hắn, nhưng vẫn không quên lẩm bẩm mắng: "Không biết xấu hổ..."
Thiệu Nhất Phong bị mắng cũng cam tâm tình nguyện, cô cái gì cũng không hiểu, hắn chỉ có thể  dạy cô.
May mà, đêm còn rất dài, bọn họ còn rất nhiều thời gian.
*
Hôm sau, lúc Văn Anh rời giường, phòng đã được thu dọn sạch sẽ. Quần áo ném đầy đất đêm qua cũng biến mất, sườn xám của cô thậm chí bị hắn lỡ tay xé rách, loáng thoáng chỉ nghe hắn nói sẽ bồi thường một cái tốt hơn. Cô đưa tay lần mò bên gối, nơi đó xếp sẵn một bộ quần áo, là đồ mà cô hay mặc, chắc hẳn hắn lấy từ tủ quần áo.
Cô chậm rãi xoay người, không ngờ tác động đến thân thể, ăn đau "a" một tiếng.
Lúc bắt đầu làm nhiệm vụ, cô đã nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện tương tự thế này, đã chuẩn bị tâm lý, bây giờ cũng là thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông.
Ở thời học sinh, cô từng trải qua vài mối tình, một mặt là vì tâm động, một mặt khác là cho rằng nhờ vào đó có thể ngẫm ra cách diễn tình cảm, có lẽ bạn trai không thể chấp nhận địa vị của mình trong lòng cô lại kém xa tình yêu mà cô dành cho nghiệp diễn, cuối cùng đều lấy chia tay mà chấm dứt.
Ở bên nhau với Thiệu Nhất Phong, cô xem đó như bắt đầu một mối tình sau khoảng thời gian dài mà thôi, ngoại trừ thời đại và đối tượng yêu đương là người mà cô chưa từng nghĩ tới, định vị về nhân vật lại rất khó nghiền ngẫm.
Đang lúc cô nằm trên giường, ngay cả một ngón tay cũng lười nhúc nhích, bỏ chuyện yêu đương qua một bên, nghĩ tới chuyện nên diệt lão đại hắc bang của bên Mị Hề thế nào, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai đó?"
"Mẫu thân."
"Tiểu Hổ? Con chờ chút..." Cô cố nén khó chịu ngồi dậy mặc quần áo vào, lúc này mới mở cửa, "Sao con lại tới đây?"
"Mẫu thân không xuống lầu ăn cơm, nên con lên gọi."
Thiệu Đình Ngọc đơn giản giải thích, cảm thấy khá khó hiểu đối với việc cô rất lâu không mở cửa, tầm mắt lướt qua bờ vai cô, nhìn vào căn phòng.
Trong phòng, rèm cửa bằng vải nhung đã bị kéo ra, cửa kính mở rộng, một cơn gió thổi nhẹ tới. Ngoại trừ chăn bị xốc lên một góc, chứng tỏ cô rời giường vội vàng, những thứ còn lại đều xếp đặt rất chỉnh tề, như là sáng sớm đã có người quét dọn qua.
Trên mặt Văn Anh bỗng nổi lên một vệt ửng đỏ, chuyển mắt sang một bên, ho nhẹ nói: "Trong người có chút không thoải mái, Tiểu Hổ ăn trước đi, lát nữa mẹ xuống."
Sắc mặt cô hơi hồng, khiến hắn cảm thấy bất an, lại như cảnh tượng hắn bắt gặp ở phòng ăn lần đó, Thiệu Nhất Phong và cô cử chỉ mập mờ, mà khi hắn ngồi xuống, nhìn thấy khuôn mặt cô cũng ửng đỏ như lúc này đây. Hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, tại sao cô sẽ lộ ra biểu cảm ôn nhu như vậy với người khác?
Hắn thấp giọng, nhưng lời nói ra luôn mang khí thế bá đạo không cho phép người khác cự tuyệt.
"Con ở đây đợi mẫu thân."
Văn Anh cũng không bị sững sờ trước khí thế này, chỉ là cô rất ít khi từ chối yêu cầu của hắn, bất đắc dĩ cười. "Được rồi, con tìm chỗ nào ngồi đi, mẹ sẽ xong sớm thôi." Dứt lời, cô tiến vào buồng tắm.
Lúc cô rửa mặt, soi mình trong cái gương lớn một chút, bên ngoài mặc một cái áo khoác cẩm lệ cầu kỳ, thẳng xuống đầu gối, bên trong còn mặc váy dài, từ cổ đến chân, hai bên cánh tay cũng bị che kín mít, mặc dù có lưu lại dấu vết, cũng đều bị giấu đi.
Cô yên tâm, vừa đi ra ngoài, vừa nói: "Mẹ xong rồi, Tiểu Hổ, chúng ta..."
Mọi câu nói, ngay lúc nhìn thấy món đồ cầm trong tay Thiệu Đình Ngọc, đều đột ngột dừng lại, cô ngậm miệng không thốt nên lời.
Ánh mặt trời chiếu vào, khuy măng sét màu vàng trong tay hắn được chiếu sáng rạng rỡ, loại màu sắc đường hoàng thế này, Thiệu Đình Ngọc chưa bao giờ dùng, hắn thậm chí rất ít mặc áo sơ mi, không thích quần áo mà hễ cử động một chút sẽ tràn ngập bó buộc, cho dù là mùa đông, hắn mặc một cái áo ba lỗ cũng không thấy lạnh.
Thiệu Đình Ngọc xoay người lại, "Con phát hiện trên sàn nhà, mẫu thân..."
"Đại khái là bữa trước Nhất Phong làm rơi." Cô ho nhẹ, thần sắc có mấy phần bối rối, ước chừng là ngày hôm qua cô không cẩn thận kéo xuống, trên đất lại trải thảm nhung, làm nó rơi vào bên trong, khi Thiệu Nhất Phong lấy quần áo cũng không phát hiện.
Trong lúc nói chuyện, Thiệu Đình Ngọc đã từ đầu giường đi tới trước mặt cô.
Đồng tử đen nhánh của hắn to hơn người khác, lúc nhìn chằm chằm cô, khiến cô có cảm giác e ngại sởn cả tóc gáy, cơ hồ lập tức dựng đứng lông tơ, đây là phản ứng bản năng khi con ngươi đang ở hiểm cảnh.
Hắn bỗng cúi đầu, đến gần cổ cô khẽ ngửi, chóp mũi thậm chí sượt đến da thịt, khiến người ta không tự chủ được run rẩy. Sau đó, như là đánh hơi được mùi vị nào đủ để khiến hắn xác nhận, ánh mắt hắn đột nhiên tối sầm, tóc mái mất trật tự buông xuống trước trán, vẻ mặt bất giác lộ ra một luồng hung ác.
"Nói dối!"

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận