Danh sách Chapter

Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Lưu Vũ Thần nghe thế liền âm trầm đáp.

" Ừm ! Cậu có ý kiến gì à ?"
Giọng nói lạnh lùng điềm tĩnh này làm cho Nghiêm Á Hiên cứng họng chẳng biết mở miệng nói thêm gì.

Thấy sắc mặt hai người khó coi Lưu Vũ Thần lại mở miệng nói.

" Tôi củng rất hiếu kỳ hai người là con gái xinh đẹp ưa nhìn như thế sao lại giám qua đêm ở một người lạ như thế ? Mà điều quan trọng hơn là trong một đêm đó chẳng có ai gọi hai người cả ?"
Nghe hắn hỏi như thế Nghiêm Á Hiên liền vội giải thích.

" Tôi củng sống một mình , ba mẹ tôi thường đi công tác ở nước ngoài rất ít khi về nước nên củng chẳng để tâm gì đến tôi cả !"
Nếu như thông thường người khác hỏi Nghiêm Á Hiên như thế thì cô còn lâu mới thèm lòng vòng giải thích.

Nhưng nghe được Lưu Vũ Thần hỏi thì trong lòng cô chẳng muốn hắn hiểu lầm rằng mình là người con gái dễ giải như thế.

Diệp Cơ Uyển củng cười nói.


" Tôi là bạn từ nhỏ của Nghiêm Á Hiên nên thường qua đêm ở đó củng chẳng ai nghi ngờ gì !"
Một câu nói ngắn gọn này đủ giải thích hết tất cả thắc mắt của Lưu Vũ Thần , Lưu Vũ Thần nghe được thì củng chẳng hỏi thêm gì vấn đề đó nữa.

Trầm tư một lác lâu Lưu Vũ Thần lại bình thản mở miệng.

"Hai người ăn mặc như thế này đến nhà người lạ như tôi , không sợ tôi làm gì quá đáng hay sao chứ ? Nói gì đi nữa thì hai người củng là hoa khôi của trường nha !"
Nghiêm Á Hiên chẳng suy nghĩ gì mà đáp lời.

"Tối hôm qua anh hoàn toàn có cơ hội làm như thế nhưng hai người tôi vẩn bình an như thế thì chẳng ngại gì mà không tin tưởng cậu cả !"
Lưu Vũ Thần liền nở nụ cười bình thản nói.

" Một chút nữa tôi còn phải đi làm không ở nhà tiếp đón hai người được , hai người có thể ở lại hay ra về thì củng được nhưng nếu đi nhớ khóa cửa lại giúp tôi !"
Sở dĩ Lưu Vũ Thần nói như thế là vì trong ánh mắt và hành động của hai người này mà cảm nhận được bọn họ rất yên tâm về hắn.

Mà nếu đã tin tưởng thì hắn phải dặn dò trước thì vẩn hơn nhiều , đương nhiên là Lưu Vũ Thần củng chẳng sợ hai đại tiểu thư này có mưu đồ gì với mình.


Nói xong những lời này Lưu Vũ Thần củng yên tĩnh mà dùng cơm , phải nói là hắn chẳng biết nói thêm gì với hai người này.

" Ren! Ren! !"
Âm thanh điện thoại vang lên đánh tan đi không khí im lặng đầy ngột ngạc này , ánh mắt của mọi người hướng theo âm thanh điện thoại vang lên thì chợt thấy bàn tay trắng noãn của Diệp Cơ Uyển cầm lấy rồi đưa sát bên tai.

Diệp Cơ Uyển nhẹ nhàng hướng hai người gật đầu nhẹ một cái rồi đi ra phía sau nghe điện thoại để lại Lưu Vũ Thần và Nghiêm Á Hiên đối diện mà bốn mắt nhìn nhau.

Lưu Vũ Thần cúi đầu dùng thức ăn nhưng lại cảm nhận được ánh mặt người phía trước đang nhìn mình châm chú như thế.

Lưu Vũ Thần ngẩn đầu lên nhìn châm chú vào Nghiêm Á Hiên nói.

" Trên mặt tôi dính bẩn hay sao ?"
Nghiêm Á Hiên nghe thế liền liếc ánh mắt về phía khác lại ngại ngùng đáp.

"Không !.

Không có ! Chỉ là có hơi hiếu kỳ về việc cậu đi làm , không phải chúng ta còn học hay sao chứ ?"
Thấy câu hỏi không tim củng chẳng có phổi này của Nghiêm Á Hiên thì hắn liền nở nụ cười bình thản mà nói.

" Cuộc sống của tôi rất khó khăn , củng chẳng giống như cuộc sống của đại tiểu thư như cô ! Nếu không đi làm thì tôi lấy cái gì mà sinh tồn trong cuộc sống khó khăn này chứ ?"

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận